Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 45
edit: Phương Moe
Các tiểu tân khách đã đến Cẩm Tú viện ngày càng nhiều, Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu ở ngoài sân nhìn bên trong viện nhiệt nhiệt nháo nháo như vậy, tất cả đều vây quanh nữ nhi khiến khuôn mặt nhỏ của nữ nhi cũng cười đến rạng rỡ như đoá hoa.
Kiều Thị nói: "Chàng nhìn xem, Diệu Diệu so với chúng ta còn muốn lớn hơn đấy."
Tuyên Thế tử, Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử đều đã đến đây.
Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử thân phận cao quý, đáng lẽ ra thì Kiều thị nên đứng ra tiếp đón, nhưng vừa rồi cung nữ của Cửu công chúa đã đến đây chào hỏi, nói hôm nay Người chỉ đến dự sinh nhật của Diệu Diệu. Ý này chính là nói, để tất cả lễ nghi giản lược, không cần gióng trống khua chiêng, chỉ cần sinh nhật của Diệu Diệu thật vui vẻ là được. Lời này khiến Kiều Thị đối với Cửu công chúa nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Đây mới đúng là dáng vẻ hoàng gia.
Giang Chính Mậu nắm tay của thê tử, nói:
"Để bọn nhỏ tự mình chơi đùa đi, chúng ta đừng làm bọn nhỏ mất hứng thú."
Kiều Thị gật đầu "Vâng" một tiếng, liền theo Giang Chính Mậu ra ngoài.
Bên trong, Vệ Bảo Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thập nhất hoàng tử, tướng ăn của nàng rất nhã nhặn, không giống như Hoắc Tuyền và Tiết Kim Nguyệt đều ăn lẫm lẫm liệt liệt thế kia.
Những trường hợp tiệc tùng thế này, Vệ Bảo Linh rất không thích đến, nàng cảm thấy mình đến đây chỉ làm nền xanh cho nhân vật chính, lại nhìn đến trang phục hôm nay của Giang Diệu thật sự đẹp đẽ, tinh xảo đến loá mắt, càng nhìn càng cảm thấy Giang Diệu là một tiểu cô nương cực kì xinh xắn. Khiến trong lòng Vệ Bảo Linh rất khó chịu, nên nàng đành lấy điểm mập của Giang Diệu ra so với mình để tự an ủi, lúc này Vệ Bảo Linh mới thấy thoải mái hơn một chút.
Toàn là mấy tiểu hài tử, nên đều không ngồi yên một chỗ được, sau khi đánh chén no nê, Kiều Mộ Nghi, Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt, liền bắt đầu cùng Kiều Nguyên Bảo chơi đùa nháo loạn cả lên, nhất thời trong viện ngập tràn tiếng cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
Chơi ở trong viện còn chưa đủ thoả mãn, mấy tiểu hài tử mỗi một người đều chạy ra cả bên ngoài viện để nô đùa.
Nhất thời ngồi lại bên trong chỉ còn dư lại Hoắc Vi, Thập nhất hoàng tử, Vệ Bảo Linh cùng với Lục Lưu ít nói nhất, ngay cả Giang Diệu cũng theo ba ca ca và Hoắc Nghiễn ra ngoài náo loạn.
Ba ca ca của Giang Diệu biết Hoắc Nghiễn tập võ từ nhỏ, nên vô cùng hứng thú, ngay cả Giang Thừa Ngạn nghịch ngợm cũng bàn luận võ nghệ với Hoắc Nghiễn đến quên trời quên đất.
Giang Diệu ở bên cạnh nhìn mọi người, nhìn một lúc, nàng bảo Ngọc Trác đưa mình đến nhà xí.
Trên đường trở về, nàng liền nhìn thấy Lục Lưu đang đứng lẳng lặng dưới cây ngô đồng, một bộ cẩm bào màu xanh sẫm làm nổi bật khí độ đoan chính, chi lan ngọc thụ, nàng cảm giác như hắn đang hoà vào bức tranh thiên nhiên ấy, cả người đều toát lên phong thái vô cùng ôn hoà. Đến ngay cả Ngọc Trác cũng không nhịn được nhìn lâu vài lần.
Nhớ lại vừa nãy nàng còn chưa nói được với Lục Lưu mấy câu, nàng có chút không được tự nhiên, nhưng mà nghĩ đến lúc trước nói chuyện với mẫu thân, Giang Diệu liền hướng về phía Ngọc Trác nói:
"Ngọc Trác tỷ tỷ, ta muốn cùng Lục ca ca nói mấy lời, tỷ đi về trước đi."
Ngọc Trác tất nhiên là yên tâm khi tiểu thư ở bên cạnh Thế tử, nàng liền gật đầu, sau đó hành lễ rồi tự mình quay trở về.
Giang Diệu hơi di chuyển bước chân, luôn cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, thật không tự nhiên, nàng hít sâu một hơi, rồi mới đi đến gần Lục Lưu, ngửa đầu nói:
"Lục ca ca cũng đi ra ngoài chơi đùa sao?"
Lục Lưu a một tiếng, không có trả lời mà cúi người xuống, cùng nàng nhìn thẳng.
Giang Diệu trừng mắt nhìn Lục Lưu, không rõ vì sao hắn lại cúi xuống nhìn mình.
Lúc này Lục Lưu mới giơ tay chỉ chỉ gò má của chính mình.
Đây là... (>人<;)
Nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt nàng, nhìn đến khi lông mày hắn cau lại khi thấy nàng vẫn chậm chạp chưa có động tĩnh, Giang Diệu lúc này mới vươn đôi tay mềm mại lên giữ lấy mặt Lục Lưu, kéo hắn lại gần mình một chút, nàng bĩu môi nhìn hắn một cái, rồi mới đem môi mình thơm "Chụt" một cái lên mặt của hắn.
Như vậy là được rồi chứ? Giang Diệu lẩm bẩm trong lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Lưu.
Khoé môi Lục Lưu hơi nhếch lên, đôi mắt vốn đen kịt đã có chút ấm áp, đây là vẻ mặt ôn hoà mà trong ngày thường đều không thể nhìn thấy. Hắn giơ tay xoa xoa khuôn mặt mập mạp trắng nõn của tiểu nữ oa, âm thanh ôn nhu nói:
"Diệu Diệu, sinh nhật vui vẻ."
Giang Diệu nhếch môi cười cười, chợt nghĩ đến mình vẫn còn hở răng cửa, khuôn mặt bánh bao lúc này mới cứng đờ, tay nhỏ lập tức che kín miệng lại. Nàng chớp chớp đôi mắt to long lanh nước nhìn mặt thiếu niên, thấy đáy mắt hắn ý cười ngày càng sâu.
Nhưng đây là cười nhạo nàng, lúc này nàng mới có chút bất mãn, liền yếu ớt lườm hắn một
Lúc trước Giang Diệu đối với Lục Lưu vẫn là chống cự, nhưng bây giờ nàng đối với hắn lại là dần dần có cảm giác.
Thấy hắn cười nhạo nàng đủ rồi, Giang Diệu vẻ mặt thành thật nói:
"Nương có chuyện muốn cùng Lục ca ca nói, chờ một lúc Lục ca ca có thể đi gặp nương của Diệu Diệu không?"
Nàng vốn cho là, hôm nay nhiều lắm thì chỉ có Lục Lưu đến tham gia sinh nhật của nàng, không ngờ Cửu công chúa bọn họ cũng đến. Nếu bọn họ đến rồi, vị đường ca Lục Lưu này, đương nhiên phải phụ trách đem bọn họ đưa trở về.
Vậy mà chuyện này đối với Lục Lưu, dường như không chút gì là bị quấy nhiễu. Hắn đưa tay đặt ở bên má của Giang Diệu, nhẹ nhàng đâm mấy lần, tiếng nói thanh nhuận nói:
"Được."
Giang Diệu muốn hỏi không cần đưa mấy người Cửu công chúa về sao? Suy nghĩ một chút vẫn là không có hỏi, chính lúc nàng đang xuất thần suy nghĩ, đã thấy Lục Lưu vươn tay ra đem nàng ôm lên.
Có kinh nghiệm vài lần trước được Lục Lưu ôm nên lúc này Giang Diệu cũng không kinh ngạc, chỉ một mặt chấp nhận số mệnh, nghiêng nghiêng đầu nhỏ nhìn Lục Lưu.
Nhưng chỉ một khắc sau đó, cử chỉ Lục Lưu ra ngoài dự liệu của Giang Diệu.
Cánh tay thiếu niên cường tráng mạnh mẽ, không có chút nào giống như thư sinh gầy gò, nhìn hắn dễ dàng đem tiểu nữ oa trong lồng ngực phóng tới qua vai, để nàng ngồi trên cổ hắn.
Ở cửa hàng binh khí lần đó, Giang Diệu đã ngồi trên bả vai Lục Lưu, nhưng hôm nay chân thực cưỡi ở trên cổ của hắn như vậy, đây là lần đầu tiên.
Quá cao, Giang Diệu vội vã cuống cuồng ôm đầu Lục Lưu.
Chỉ cần nàng cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy bạch ngọc phát quang trên đầu Lục Lưu.
Nàng giật giật hai tiểu chân ngắn, gót chân chỉ chạm tới lồng ngực Lục Lưu.
Giang Diệu chỉ ngây ngốc nói:
"Lục ca ca?"
Lục Lưu liền di chuyển lên phía trước, Giang Diệu còn chưa hết kinh ngạc, thấy Lục Lưu di chuyển khiến nàng sợ sắp chết, nàng lại ôm Lục Lưu chặt hơn, chỉ lo mình sẽ bị té ngã xuống dưới.
Đến lúc sợ sệt qua đi, Giang Diệu mới nhận ra Lục Lưu đỡ nàng rất vững vàng, căn bản là không thể đem nàng té xuống.
Mà hơn nữa đây cũng là nam nhân đã cứu mệnh nàng đến hai lần.
Tín nhiệm đối với Lục Lưu lập tức tăng lên gấp bội, Giang Diệu không còn lo sợ nữa, nàng cưỡi ở trên cổ Lục Lưu, hai tiểu chân ngắn quơ quơ, nhếch miệng cười nói:
"Mau mau, nhanh hơn chút nữa... Đại kỵ mã của ta."
♪───O(≧∇≦)O────♪
Ở nơi khác bên trong Trấn Quốc Công phủ.
Một nha hoàn ăn mặc hương sắc hơn so với mấy nha hoàn bình thường, đang từ Thanh Sư viện của Tạ di nương đi ra, đến bên cạnh một tiểu nữa oa nói:
"Nhị tiểu thư đừng quá lo lắng, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc di nương thật tốt."
Nha hoàn này chính là tâm phúc của Tạ di nương, tên gọi Thanh Nha, đã theo Tạ di nương từ Bình Châu tới đây, từ nhỏ đã hầu hạ Tạ di nương. Thanh Nha thấy Nhị tiểu thư không tập trung, mới lại kêu một tiếng:
"Nhị tiểu thư?"
Tạ Nhân lúc này mới hoàn hồn.
Nàng mỉm cười nhìn Thanh Nha, nói:
"Có Thanh Tha tỷ tỷ ở đây, Nhân Nhi tất nhiên yên tâm, chỉ là..."
Tạ Nhân hai tay nắm chặt, lông mày cau lại, chính là một bộ dáng phát sầu:
"Bây giờ tỷ tỷ đang có thai, vậy mà Nhân Nhi không thể ở bên tỷ tỷ..."
Lúc trước Tạ Nhân trộm vòng tay của Giang Diệu, chuyện này đã kinh động Lão thái thái, Tạ di nương tuy được Giang tam gia sủng ái, nhưng ở trước mặt Lão thái thái tất nhiên là không dám nhiều lời.
Sau đó Tạ Nhân được Giang tam gia thu xếp ở bên trong một biệt viện, mấy ngày đầu Tạ di nương không yên lòng, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Giang tam gia vì muốn đem lại niềm vui cho Tạ di nương nên đã cố ý mời tiên sinh dạy học cho Tạ Nhân, mỗi ngày đều học cầm kỳ thư họa, còn thường thường để Tạ Nhân viết thư cho Tạ di nương, cuối cùng cũng coi như để Tạ di nương yên tâm.
Mấy ngày trước đây, biết tin Tạ di nương mang thai hài tử, Giang tam gia mừng rỡ như điên, Tạ di nương liền đưa ra đề nghị muốn gặp gỡ muội muội. Một phen cân nhắc, Giang tam gia mới phái người đem Tạ Nhân lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Thanh Nha an ủi một phen, rồi căn dặn Chu ma ma cùng nha hoàn Tiểu Bình chăm sóc tốt cho Tạ Nhân.
Mới vừa đi ra từ Thanh Sư viện không lâu, thời điểm đi qua cổng Thùy Hoa, Tạ Nhân liền nhìn thấy Lục Linh Lung trang phục đẹp đẽ đang đi bên cạnh Lục Hành Chu.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Linh Lung vốn là rủ xuống, một bộ dáng dấp rầu rĩ không vui, đến khi nhìn thấy Tạ Nhân, lúc này mới vui mừng chạy tới, nắm lấy tay Tạ Nhân, âm thanh giòn giòn nói:
"Nhân tỷ tỷ cũng ở đây nha."
Lúc đầu Lục Linh Lung xem thường Tạ Nhân, cảm thấy Tạ Nhân cùng nàng làm bằng hữu là trèo cao, nhưng mấy ngày này ở chung, nàng cảm thấy Tạ Nhân và nàng giống như tỷ muội thân sinh vậy, xưa nay Lục Linh Lung luôn điêu ngoa, thái độ đối với Tạ Nhân cũng thay đổi không ít. Mà hai người lại có cùng chung kẻ đáng ghét, nên quan hệ tự nhiên tiến thêm một bước.
Tạ Nhân cười tủm tỉm gật đầu, kinh ngạc qua đi, liền rõ ràng vì sao hai huynh muội này sẽ đến Trấn Quốc Công phủ.
Hôm nay là sinh nhật Giang Diệu.
Lông mày Tạ Nhân thoáng nhăn lại, trong tay áo là tay nhỏ cũng nắm chặt, lồng ngực rầu rĩ. Nàng đến thăm tỷ tỷ, đều phải lặng lẽ đi cửa sau, sợ bị người khác nhìn thấy; mà Giang Diệu, nhỏ hơn nàng hai tuổi, không chỉ trên dưới Trấn Quốc Công phủ xem như là bảo bối, mà ngay cả người bên ngoài, đều muốn đối xử tốt hơn mấy phần.
Tạ Nhân càng nghĩ càng thấy bất mãn, biết mà còn hỏi:
"Linh Lung đến gặp Diệu Diệu sao?"
Lục Linh Lung vội vàng giải thích:
"Ta mới không muốn đến đây, chỉ là... Chỉ là nương của ta bắt ta phải tới, ta mới không thích Giang Diệu."
Lục Linh Lung lại tự cường điệu mình không thích Giang Diệu, vì chính là sợ Tạ Nhân hiểu lầm.
Ở trong lòng Lục Linh Lung, nàng xem Tạ Nhân là hảo tỷ muội, mà Giang Diệu lại từng bắt nạt Tạ Nhân.
Tạ Nhân cười cười.
Lục Linh Lung càng ngày càng băn khoăn, nắm tay Tạ Nhân thật chặt, đề nghị: "Ngược lại ta có một mình cũng rất nhàm chán, không bằng tỷ đi cùng ta đi."
Tạ Nhân nói:
"Chuyện này... không được tốt đi."
Lục Linh Lung ưỡn thẳng lưng, nói:
"Ta biết Giang Diệu từng bắt nạt tỷ, nhưng hôm nay, tỷ xem như là đi cùng ta đến. Tỷ yên tâm được rồi, có ta ở, ta sẽ không để Giang Diệu bắt nạt tỷ." Lục Linh Lung tuy rằng kiêu căng nhưng ngược lại nói chuyện cũng rất biết giữ lời.
"... Không sao đâu, gần đây Diệu Diệu yêu thích náo nhiệt, chúng ta cùng nhau đi đi."
Nghe được âm thanh dễ nghe của thiếu niên, Tạ Nhân ngước mắt nhìn cẩm bào thiếu niên phía sau Lục Linh Lung.
Thiếu niên bộ dánh tuấn lãng, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, là một Đại ca ca rất dễ thân cận. Dù Tạ Nhân không thích tính tình Lục Linh Lung, nhưng đối với Lục Hành Chu thì nàng không có nửa điểm chán ghét.
Hai huynh muội này, tính tình một chút cũng không giống nhau.
Thời điểm Tạ Nhân đánh giá Lục Hành Chu, Lục Hành Chu cũng mỉm cười nhìn nàng.
Tết Đoan Ngọ ngày ấy, Lục Hành Chu đối với Tạ Nhân vẫn tồn tại áy náy. Ngày ấy đem Tạ Nhân làm mồi nhử để tìm bọn buôn người, vốn là cử chỉ không tử tế, mà sau đó tất cả mọi người đều vội vã đi tìm Lục Linh Lung cùng Kiều Nguyên Bảo, càng không có ai quan tâm đến sự sống chết của Tạ Nhân. Vẫn là Lục Hành Chu, động viên Tạ Nhân đang ngồi dưới đất khóc đến tội nghiệp.
Thanh Nha lại nói: "Nhị tiểu thư... Nô tỳ vẫn là đưa Nhị tiểu thư đi ra ngoài đi."
Lục Linh Lung bất mãn nhìn Thanh Nha, nói:
"Trước mặt ta mà ngươi dám nói vậy, đây là ý gì?" Nàng hai tay khoanh lại, có chút khí thế nói tiếp:
"Ta muốn Nhân tỷ tỷ đi theo ta, ngươi mắt mù à? Cản trở làm cái gì?"
Thanh Nha có chút khó khăn: "Nhị tiểu thư, chuyện này..."
Lục Linh Lung kéo tay Tạ Nhân lại, bá đạo nói:
"Đi, ta mang tỷ cùng đi."
Tạ Nhân có chút do dự, sau đó hướng về phía Lục Linh Lung và Lục Hành Chu cười cười, cùng đi đến Cẩm Tú viện.
♪───O(≧∇≦)O────♪
Giang Diệu vẫn đang cưỡi trên cổ Lục Lưu.
Mới đầu Giang Diệu cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng càng là sợ sệt, nhưng vào lúc này cưỡi ở trên cổ Lục Lưu, giương mắt nhìn phong cảnh, đúng là thật không tệ.
Nàng còn có thể nhìn thấy ở trong sân, Hoắc Vi, Vệ Bảo Linh cùng Thập nhất hoàng tử đang ở đấy.
Giang Diệu giơ tay lên một cái, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy, nhưng bọn họ lại đang mải nói chuyện, dường như không nhìn thấy nàng.
Sau đó Giang Diệu thoáng cúi đầu ghé sát vào Lục Lưu, đưa hai tay ra bịt mắt hắn lại.
Hình như hắn bị tay nàng làm cho bất ngờ, nên con mắt chớp một cái, lông mi của hắn nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay của nàng, ngưa ngứa.
Con mắt của Lục Lưu bị che khuất bởi bàn tay nhỏ mập mạp, có điều vẫn có thể xuyên thấu qua khe hở của ngón tay, thấy rõ sự vật trước mặt. Lục Lưu nhếch miệng lên cười, nhưng giọng lại hơi trầm xuống nói:
"Nghịch ngợm!!"
Bi giờ lại chê nàng nghịch ngợm? Mới vừa rồi không phải là hắn chủ động cho nàng cưỡi hắn sao?
Giang Diệu buông tay ra, sau đó lại đánh bạo véo véo lỗ tai Lục Lưu, cảm thấy còn chưa thoả mãn, nghĩ đến nàng suốt ngày bị hắn bóp má, nàng liền không nhịn được mà lại đưa tay ra nhéo nhéo má hắn mấy cái...ừm..thật là mềm mại nha.
Kỳ thực tính tình Giang Diệu giống Kiều Thị, nếu không phải do từ nhỏ thân thể ốm yếu, sợ cũng là một tiểu yêu tinh đây.
Lúc này, từ trong đống cỏ chui ra một cái nắm cơm bụ bẫm, chính là Kiều Nguyên Bảo đang chơi trốn tìm cùng Cửu công chúa.
Kiều Nguyên Bảo nhìn Giang Diệu cưỡi ở trên cổ Lục Lưu, mắt to "Xẹt" lên một tia sáng ngời, vội vàng chạy tới, vung vẩy cánh tay mập, hét lên:
"Bảo Bảo cũng muốn...Bảo Bảo cũng muốn cưỡi!"
Kiều Nguyên Bảo thật sự là quá yêu thích, nhất thời không kiềm chế được ao ước, chân cứ liên tiếp nhảy nhót xung quanh hai người Lục Lưu và Giang Diệu.
Xa xa trên hành lang, Lục Linh Lung nhìn Lục Lưu cùng với Giang Diệu đang cưỡi trên cổ Lục Lưu, lúc này bước chân chậm lại một chút, cau mày nói lầm bầm: "Tam thúc sao lại đối với Giang Diệu tốt như vậy?"
Lục Linh Lung tuy rằng không thích Tam thúc Lục Lưu này, nhưng nói thế nào đi nữa thì nàng mới là cháu gái của hắn. Trong ngày thường Lục Lưu đối với nàng lãnh lạnh nhạt đạm, bây giờ nhìn thấy Lục Lưu dĩ nhiên để Giang Diệu cưỡi trên cổ, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Lục Linh Lung càng xem càng đỏ mắt, bĩu môi nói:
"... Giang Diệu mập như thế, cẩn thận cái cổ gãy mất."
"Linh Lung." Lục Hành Chu nhắc nhở nói.
Lục Linh Lung bất mãn quyệt quyệt miệng, nói:
"Được rồi, muội không nói Giang Diệu là được chứ gì."
Ngữ khí của nàng có chút oan ức, tiếp tục nói:
"Có điều ca ca nhìn xem, Tam thúc đối với Giang Diệu tốt như vậy, cẩn thận sau này ca ca bị Tam thúc đoạt mất tức phụ."
Nếu là bị Tam thúc cướp đi, nàng liền phải gọi Giang Diệu là Tam thẩm thẩm.
Lục Hành Chu đến cùng là lớn tuổi hơn so với Lục Linh Lung, hắn da mặt lại mỏng, hiện nay nghe lời của muội muội, lỗ tai tiểu thiếu niên có chút đỏ, nói:
"Chớ nói nhảm."
Cái tuổi này của thiếu niên, đã mơ hồ hiểu được khái niệm đối với chuyện thành thân, nếu nói muốn chọn một người làm bạn đời, hắn xác thực cảm thấy Giang Diệu rất tốt. Chỉ là... Lục Hành Chu cũng có thể nhận ra được, gần đây Giang Diệu không thích phản ứng lại hắn, mà vị Tam thúc mà hắn kính trọng này, dường như cũng đối với Giang Diệu tốt hơn bình thường.
Nhưng Tam thúc chừng hai năm nữa là đến tuổi làm mai mà Diệu Diệu vẫn còn là con nít đây. Nghĩ như vậy, Lục Hành Chu tự nhiên không lo lắng Giang Diệu sẽ gả cho Lục Lưu, trở thành Tam thẩm thẩm của hắn.
Lục Linh Lung bĩu môi, nhìn ca ca mình hướng về người ngoài, bèn nghiêng đầu tinh tế đánh giá Tạ Nhân một phen.
Tạ Nhân cười cười, giơ tay sờ gò má của mình, nhỏ giọng hỏi:
"Trên mặt ta có vật gì sao?"
Lục Linh Lung lắc đầu một cái nói không có, sau đó ra vẻ người lớn, nghiêm trang nói:
"Muội mới không thích Giang Diệu trở thành tẩu tẩu. Muội muốn sau này ca ca thú Nhân tỷ tỷ, vì Nhân tỷ tỷ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa lại rất xinh đẹp."
Tạ Nhân tuổi còn nhỏ, nhưng nghe mấy lời trêu ghẹo này, vẫn có chút không được tự nhiên.
Nhưng Tạ Nhân so với tiểu cô nương cùng tuổi thì thành thục hơn một chút chút, nàng hiểu rõ khi nàng lớn, thân phận của nàng cũng không thể gả làm nương tử của Đại ca ca Lục Hành Chu.
Chỉ là ——
Tạ Nhân bỗng nhiên nghĩ đến chính tỷ tỷ mình.
So với chính thê Thích thị, thì tỷ tỷ của nàng xác thực được Giang tam gia sủng ái hơn nhiều, hơn nữa Giang tam gia đối với tỷ tỷ rất tốt.
Chung quy tiểu hài tử kiến thức vẫn hạn hẹp, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt và Tạ Nhân cũng vậy.
Tạ Nhân nghĩ nếu ngày sau có thể trở thành sủng di nương, nàng liền không cần thèm muốn đồ trang sức đẹp đẽ của người khác.
Cái nàng muốn, đều sẽ có.
Tạ Nhân nhìn Lục Hành Chu bên cạnh một chút, lại nhìn Lục Lưu cách đó không xa giống như như một vị Thần. Mấy ngày này Tạ Nhân cùng Lục Linh Lung lui tới rất thân mật, nàng mới biết được Lục Lưu là Thế tử Tuyên Vương, sau này tất cả Tuyên Vương phủ đều là của Lục Lưu.
Bởi vậy, ánh mắt Tạ Nhân nhìn Lục Lưu cũng nhất thời sáng ngời lên
•
"... Bảo Bảo cũng muốn! Bảo Bảo cũng muốn!"
Kiều Nguyên Bảo vẫn còn ở trước mặt Lục Lưu không ngừng nhảy lên nhảy xuống.
Lục Hành Chu theo hành lang đi ra, đến trước mặt Lục Lưu, cung kính chào:
"Tam thúc."
Sau đó khóe miệng mỉm cười, nhìn Giang Diệu đang cưỡi ở trên cổ Lục Lưu, thân thiết gọi: "Diệu Diệu."
Ánh mắt Giang Diệu đảo qua ba người trước mặt, ý cười trên mặt thu lại, sau đó ngoan ngoãn hướng về phía Lục Lưu gọi:
"Lục ca ca!"
Lục Lưu hiểu ý, đem tiểu cô nương đang cưỡi ở trên cổ mình, cẩn thận từng li từng tí một để nàng xuống dưới mặt đất.
Giang Diệu cử chỉ tự nhiên hào phóng, sửa soạn một hồi váy áo tùm la tùm lum, lúc này mới hướng về phía Lục Hành Chu gật gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tạ Nhân đang đứng phía sau Lục Linh Lung.
Trang phục cùng trang sức của Tạ Nhân đứng bên cạnh Lục Linh Lung, càng làm nổi bật lên Lục Linh Lung tươi đẹp đến long lanh, nhưng nếu chỉ bàn luận về dung mạo thì Tạ Nhân xác thực xinh đẹp hơn Lục Linh Lung nhiều.
Tạ Nhân đối diện với ánh mắt của Giang Diệu có chút bị doạ bởi khí thế của nàng ấy, nhưng sau đó Tạ Nhân bình tĩnh lại ngay vì Giang Diệu chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi mà thôi.
Tạ Nhân nhíu mày, cố ý tỏ ra sợ sệt rồi lùi về phía sau của Lục Linh Lung để né tránh. Hành động này của Tạ Nhân càng ngày càng khiến Lục Linh Lung cảm thấy thời điểm Tạ Nhân ở Trấn Quốc Công phủ đã bị Giang Diệu bắt nạt không ít lần.
Lục Linh Lung bênh vực nói: "Nhân tỷ tỷ là theo ta đến. Người tới là khách, không cho phép ngươi bắt nạt tỷ ấy."
Có thể làm cho Lục Linh Lung đứng ra tự bênh, thực sự là khiến Giang Diệu bất ngờ nằm ngoài dự kiến.
Đời trước, nàng cùng Lục Hành Chu bàn đến chuyện thành thân, nàng cũng từng thử cùng cô em chồng - Lục Linh Lung thân thiết. Chỉ là nàng cùng Lục Linh Lung, trời sinh bát tự không hợp, nàng ấy nhìn nàng lúc nào cũng đều không hợp mắt.
Lục Linh Lung luôn cảm thấy nàng gả cho Lục Hành Chu là nàng đang chiếm được tiện nghi.
Đúng là thật là buồn cười.
Hiện nay Lục Linh Lung lại nói hộ Tạ Nhân như vậy, nghĩ đến Tạ Nhân ở trước mặt Lục Linh Lung đã nói xấu nàng không ít.
Giữa lúc Giang Diệu đang do dự có nên hay không nên niệm tình người với Tạ Nhân thì nàng thấy Phỉ Thuý nhẹ nhàng khoan khoái bưng hai chén nước ô mai lại đây.
Phỉ Thúy lần lượt hướng về từng tiểu chủ tử hành lễ, thời điểm nhìn thấy Tạ Nhân, mới tức giận đến nghiến răng ——tiểu thư nhà nàng đối với Tạ Nhân tốt như vậy, nhưng Tạ Nhân này lại trộm đồ trang sức của tiểu thư. Nếu không có tiểu thư cầu xin thì nàng cùng Ngọc Trác tỷ tỷ đã bị một trận đòn nhừ tử rồi.
Phỉ Thúy liếc mắt đánh giá khuôn mặt nhỏ của tiểu thư nhà mình một hồi, hiểu được tiểu thư cũng là không thích Tạ Nhân, vào lúc này sợ là có chút do dự.
Phỉ Thúy suy nghĩ một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn Tạ Nhân, nói:
"Đây không phải là Tạ nhị tiểu thư sao? Nếu mà bị Lão thái thái biết Tạ nhị tiểu thư đến đây, sợ sẽ làm Người rất tức giận, tiểu thư vẫn là sớm chút trở về đi thôi."
Ăn trộm đồ trang sức của tiểu thư nhà nàng, bị đuổi đi rồi còn dám vác mặt trở về, đúng là không biết xấu hổ!
Lục Linh Lung trừng mắt nhìn Phỉ Thúy, tức giận nói:
"Đồ tiện nhân thấp hèn!"
Đây là câu mà Mạnh thị thường thường dùng để mắng hạ nhân, Lục Linh Lung nghe nhiều nên mưa dầm thấm đất, tất nhiên là nhớ kỹ, sử dụng đến thuận miệng luôn.
Đối phương đến cùng vẫn là chủ nhân, tính khí Phỉ Thuý nóng như pháo đốt, không có cách nào khoan dung cho Tạ Nhân, nhưng nàng hiểu được, lời vừa rồi của chính mình là tự ý nói ra, nếu như lại tiếp tục quá phận thì sẽ làm mất mặt mũi của chủ nhân, nên bị Lục Linh Lung mắng, nàng cắn môi không lên tiếng.
Giang Diệu tự nhiên là hiểu rõ Phỉ Thúy.
Hai nha hoàn bên người nàng, Ngọc Trác tỉ mỉ săn sóc, Phỉ Thúy thẳng thắn kích động, nhưng tâm của hai người này đối với chủ tử là nàng thì tuyệt đối trung thành và nhiệt tình.
Bây giờ, nàng làm sao có thể để Phỉ Thúy bị oan ức đây?
Giang Diệu nói: "Phỉ Thúy tỷ tỷ nói không sai, Tạ Nhân là do Tổ mẫu của ta hạ lệnh đuổi ra phủ. ", nhìn bộ dáng Lục Linh Lung lại muốn phun lửa, nàng âm thanh mềm mại tiếp tục nói:
"... Trước đây, Tạ Nhân ở trong phòng ta đã lấy đi một món đồ trang sức nhỏ, nhưng nàng ấy lại quên không nói cho ta biết. Sau đó Tổ mẫu biết được, liền không cho Tạ Nhân tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phủ... Tổ mẫu thương ta nhất, ta không muốn để cho Tổ mẫu phải tức giận."
Tiếng nói ngọt ngào mềm mại, đem ngọn nguồn câu chuyện nói ra cực đơn giản, thêm nữa Giang Diệu tuổi còn nhỏ, lại có một khuôn mặt xinh xắn tinh xảo, nhìn cực ngoan ngoãn hiếu thuận.
Nhất thời khuôn mặt của Tạ Nhân trắng bệch, dường như khó có thể tin xưa nay Giang Diệu luôn đơn thuần hiền lành, dĩ nhiên lại đem chuyện này nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Ngay cả Lục Linh Lung luôn bênh Tạ Nhân, nhưng khi nghe rõ ràng từng lời của Giang Diệu, cũng lập tức choáng váng.
Khuôn mặt mập mạp của Kiều Nguyên Bảo tràn đầy nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ nhìn Lục Lưu, chớp chớp mắt nói: "Đại ca ca, cái này có phải gọi là ăn trộm không nhỉ?"
Lục Lưu không lên tiếng, chỉ sờ sờ đầu nhỏ của Kiều Nguyên Bảo.
Sờ đầu nghĩa là khen thưởng sao?
Kiều Nguyên Bảo lập tức hoan hô, hưng phấn nhảy lên, mèo khen mèo dài đuôi nói:
"Bảo Bảo thật thông minh nha!"
Tạ Nhân vốn vẫn kìm nén nước mắt, nghe thấy Kiều Nguyên Bảo nói, sau một khắc liền "Oa" một tiếng khóc lên, lúc này mới khiến Kiều Nguyên Bảo sợ sệt lui về phía sau, ôm lấy cánh tay Lục Lưu, chớp chớp mắt to, vẻ mặt vô tội gãi gãi đầu.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
69 chương
16 chương
139 chương
73 chương
22 chương
65 chương
191 chương
308 chương