Tiết Kim Nguyệt nghe lời Giang Diệu liền nhấc theo làn váy đuổi theo Giang Thừa Hứa. Mà phu quân tính khí không được tốt kia, rõ ràng có đôi chân dài mà lúc này lại đi cũng không nhanh. Tiết Kim Nguyệt cho dù có ngu dốt đi chăng nữa thì cũng hiểu hắn đang đợi nàng. Nàng mỉm cười rồi mới chạy hồng hồng đến bên cạnh Giang Thừa Hứa, sau đó ôm chặt lấy cánh tay hắn nói: “Nhị biểu ca…” Nam nhân giống như là không nghe thấy cứ đi thẳng về phía trước. Tiết Kim Nguyệt thấy chính mình bị hắn kéo đi, đã chạy một đoạn đường nên nàng có chút mệt, lúc này mới uỷ khuất nói: “Mấy lời vừa nãy muội chỉ muốn an ủi Diệu Diệu mà thôi, đấy không phải là lời thật lòng của muội…” Nàng mím môi nói tiếp: “Nếu biểu ca đi xa nhà, muội nhất định sẽ rất nhớ biểu ca.” Giang Thừa Hứa lúc này mới ngừng bước chân, hắn nghiêng đầu nhìn thê tử bị mình nuôi đến châu tròn ngọc sáng. Hiểu được đã gãi đúng chỗ ngứa rồi, ánh mắt Tiết Kim Nguyệt sáng lên, vung lên khuôn mặt nhỏ tiếp tục nói: “Rất nhớ, rất nhớ biểu ca!” Giang Thừa Hứa tuy rằng không lên tiếng ngay, nhưng vầng trán hắn thoáng dãn ra tỏ rõ tâm tình vui vẻ của hắn. Hắn lập tức nắm lấy tay kiều thê: “Lúc này tạm tha cho nàng.” Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp nói: “Cảm ơn phu quân!” (๑>◡◡◡◡