💋 edit: Phương Moe 💋 Giang Diệu tiến vào cửa lớn của Tuyên Vương phủ, sau khi bái đường xong mới được đưa vào tân phòng. Giang Diệu ngồi ở một bên giường, phía dưới mông nàng có vài món đồ vật, Giang Diệu biết đó có thể là mấy vật cát lợi như hạt lạc, táo đỏ, hạt sen (*)…. Giang Diệu chỉ ngoan ngoãn ngồi im, không dám di chuyển, chờ có người nói “Tân lang vào phòng”, nàng theo bản năng liền nắm nắm hai tay chặt lại. —————— (*): Trên giường tân hôn của Trung Quốc thường để 4 loại củ quả cát lợi là: táo đỏ, hạt sen, long nhãn, hạt lạc. Các loại củ quả trên có cách phát âm lần lượt như sau: – Táo đỏ: 红枣 (Hóngzǎo) – Hạt lạc: 花生 (Huāshēng) – Quả nhãn: 桂圆 (Guìyuán) – Hạt sen: 莲子 (Liánzǐ) Khi ghép 4 loại này vào sẽ có câu: “枣生桂子” (Zǎo shēng guìzǐ), cách đọc này cũng đồng thời là cách đọc của câu chúc rất hay: “早生贵子” (TẢO SINH QUÝ TỬ), Chúc tân lang, tân nương sớm có con trai nối dõi. ——————— Nàng cúi đầu, xuyên qua kẽ hở của khăn voan đã nhìn thấy mũi giầy của nam nhân. Sau đó nàng liền cảm giác được nam nhân cầm hỉ cân chậm rãi nhấc khăn voan của nàng lên. Từ nhỏ đến giờ Giang Diệu chưa từng cảm thấy căng thẳng như này, hai tay nàng lại dùng sức nắm thành nắm đấm, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát ra rất nhiều mồ hôi, sau đó nàng mới theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lục Lưu. Nàng biết dáng dấp Lục Lưu rất đẹp, nhưng vào lúc này thấy hắn một thân đại hồng hỉ bào, thân thể cao to kiên cường, mặt như ngọc, lông mày rậm dài, sắc nét như kiếm, ngay cả đuôi lông mày cũng tràn trề vui vẻ. Giang Diệu nhìn đến ngây dại, sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến, sau này khi ở trước mặt người ngoài thì Lục Lưu vẫn cứ mặt lạnh thì tốt hơn ——. Tuấn mỹ như thế, chỉ nên cười cho một mình nàng ngắm thôi. Chỉ là nàng cứ mải chăm chú ngắm tân lang tuấn mỹ vô song của mình, đến khi bên tai truyền đến mấy trận tiếng cười hết sức đè ép, Giang Diệu mới bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng cúi đầu, làm ra vẻ bộ dáng ngượng ngùng bình thường. Nghe bên tai lời may mắn của hỉ nương, Giang Diệu cũng muốn nghiêng đầu lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh mình. Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu thì bàn tay nàng đã được nam nhân nắm chặt rồi. Tai nàng nhất thời nóng rực, nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ bên cạnh tràn đầy vui sướng, tâm trạng nàng liền cảm thấy ngọt ngào. Tiếp đó có một nha hoàn bưng một bàn sủi cảo tới, rồi đi qua nhắc nhở nàng, Giang Diệu mới ngây ngốc quay đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp một viên sủi cảo. Hôm nay nàng ăn không nhiều, mà mấy món nàng ăn toàn là đồ chay, nên bụng nàng từ lâu đã đói cồn cào, vào lúc này nhìn bàn sủi cải trắng trẻo mềm mại, nàng liền không nhịn được mà muốn cắn một miếng. Chờ đến khi nhận ra sủi cảo này cũng là nhân chay, Giang Diệu liền thấy có chút khó nuốt xuống. Nhưng bởi vì muốn có khởi đầu may mắn nên Giang Diệu vẫn nhẫn nhịn đem nửa cái sủi cảo còn lại nuốt xuống. Khuôn mặt nhỏ bé của nàng rơi vào trong mắt Lục Lưu, hẳn liền hiểu được nàng không thích ăn, nên cũng không để cho nàng ăn nhiều, chỉ ăn cho có lệ sau đó để bọn nha hoàn bưng xuống. Sau đó hai người cùng nhau uống rượu giao bôi. Lục Lưu nhìn khuôn mặt tinh xảo tươi cười trước mặt, bèn cúi người xuống hôn chụt một cái lên môi nàng, ánh mắt đen kịt nóng rực, nói: “Ta đi ra ngoài tiếp rượu mọi người, một lúc nữa sẽ trở lại với nàng.” Lục Lưu nói xong, lại hôn nàng thêm một cái. Nhiều người nhìn như vậy, mà Lục Lưu cứ ngang nhiên hôn nàng, Giang Diệu thực sự không được tự nhiên. Nghĩ đến bọn họ bây giờ đã bái đường, là phu thê danh chính ngôn thuận, đôi mắt nàng lại càng xấu hổ ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Lục Lưu một chút, rồi bèn gật gật đầu. Nhìn vẻ mặt bẽn lẽn của nàng, Lục Lưu không nhịn được lại tiếp tục hôn thêm cái nữa, sau đó hắn mới hài lòng đi ra tiếp khách. Thấy hắn đi ra ngoài, Giang Diệu mới ngẩng đầu quan sát tân phòng. Cả căn phòng đều trang trí đỏ rực sáng loáng, còn có nến hỷ cùng chữ “Song hỷ” được dán xung quanh, Giang Diệu hít một hơi thật sâu, ý thức được dưới tay là bộ chăn đệm uyên ương, nàng không khỏi nghĩ đến lúc nữa khi Lục Lưu quay lại thì hai người sẽ cùng nhau làm cái gì. (๑>◡◡