💋 edit: Phương Moe 💋 Sau khi yến tiệc kết thúc, Giang Diệu tìm một lý do rồi mới từ bên người mẫu thân Kiều Thị chạy ra ngoài. Nàng sợ bị người khác nhìn thấy, nên còn cẩn thận khoác thêm một cái áo choàng xanh ngọc. Thời điểm lén lút ra đến cửa sau của Tiết phủ, quả thực đã thấy có một chiếc xe ngựa đang lẳng lặng dừng ở đó, đứng bên cạnh là Lục Hà phong thái trang nhã. Lục Hà nhìn thấy có người đi ra, liền nở nụ cười ôn hoà. Hắn đứng ở chỗ này cùng chủ nhân đợi gần nửa canh giờ, ngồi đếm cả sao, ngắm cả trăng, cuối cùng cũng coi như đợi được vị Giang tiểu thư này. Lục Hà vội vàng tiến lên nói: “Giang tiểu thư, Vương gia ở trong xe ngựa.” Trong ngày thường đều là người khác chờ Vương gia, nhưng Vương gia nhà hắn đối với vị Giang tiểu thư này là chân tâm yêu thích, nên cũng không biết đã chờ qua bao nhiêu lần rồi, hơn nữa Vương gia lại tình nguyện chờ đấy. Giang Diệu không được tự nhiên hướng về phía Lục Hà gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí một lên xe ngựa. Nàng mới vừa vén mành xe lên, thì bên trong liền duỗi ra một cánh tay, sau đó ngay lập tức ôm nàng mang vào, động tác này đúng là bá đạo lại ngang ngược, không biết lý lẽ. Bên trong xe ngựa có chút tối, nàng ngồi ở trên đùi nam nhân, hai người dựa sát vào nhau ở bên trong không gian nhỏ hẹp thế này, tự nhiên có vẻ đặc biệt thân mật. Giang Diệu ngồi không được thoải mái lắm nên mới động đậy thân thể để tìm vị trí dễ chịu hơn, đúng lúc này lại nghe được Lục Lưu nói: “Đừng nhúc nhích”. Thấy thế Giang Diệu liền ngồi im bất động luôn, nhưng nàng lại nghĩ sao mình có thể quá nghe lời hắn như vậy, vì thế nàng lại giãy giụa. Chờ đến khi cảm giác được cái vị trí kia của nam nhân biến hoá, Giang Diệu mới nhất thời hiểu rõ, lập tức mặt đỏ phừng phừng. Lục Lưu bất đắc dĩ cười cười, nói: “Nói nàng đừng nhúc nhích rồi, vậy mà còn động…” Rồi hắn đến gần muốn hôn một cái lên mặt nàng. Giang Diệu nghiêng mặt né sang một bên, không để hắn hôn mình, chỉ nghiêm túc nói: “Không được động tay động chân, chàng có chuyện thì mau mau nói đi, nương còn đang chờ ta đấy.” Hôm nay Lục Lưu xác thực là có chuyện quan trọng, chỉ an phận ôm nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Diệu Nhi, chúng ta kết hôn sớm một chút, có được hay không?” Tại sao lại nói chuyện này bữa? Ban ngày không phải đã nói rồi sao? Giữa lúc Giang Diệu đang nghi hoặc, liền nghe thấy Lục Lưu tiếp tục nói: “… Ta muốn đi Dân Châu. Chúng ta kết hôn rồi nàng theo ta cùng đi, nhé?” Đây là… Giang Diệu ngẩn ra, rồi mới phản ứng được lời này của hắn là có ý gì. Nàng sững sờ nhìn hắn, nói: “Ta… Ta còn chưa muốn.” Nàng vừa mới cập kê, thật có chút không nỡ cha mẹ của nàng. Lục Lưu thực sự không nghĩ tới tiểu cô nương lại từ chối trực tiếp như vậy, nhất thời sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn lắm, hắn nói tiếp: “Lần này ta đi, có thể là phải đi khoảng hai, ba năm, nàng dự định ở tại đây chờ ta sao?” Hai, ba năm sao? Giang Diệu theo bản năng nắm chặt tay trong tay áo. Mấy năm qua đều là Lục Lưu nhiếp chính, Cảnh Huệ đế mới có thể vô tư, thoải mái như vậy, bây giờ nếu Lục Lưu muốn rời đi khoảng hai, ba năm… vậy ý tứ này chính là muốn uỷ quyền rồi. Nàng biết Lục Lưu không phải là người lòng muông dạ thú như trong miệng người ngoài nói, trước mắt Cảnh Huệ đế đã lớn rồi, nên đây chính là thời điểm để hắn buông tay. Nhưng nếu Lục Lưu vẫn ở trong kinh thành này, thì Cảnh Huệ đế khó có thể tự lực, tự cường được…nên hắn mới quyết định tách ra ngoài mấy năm. (๑>◡◡◡