La San trở về, mới biết được tên nam nhân kia đi rồi, còn trộm nhà bọn họ một con ngựa nhanh nhất, còn lấy thêm con nữa làm dự phòng, thật đúng là vô sỉ! La San mắng xong, lại không phục, người này như vậy sao sao? Nhìn trên bàn có vài miếng lá vàng, nàng hừ một tiếng, có chút oán trách, rồi lại có chút lo lắng. Phó Tranh trọng thương như vậy, La San thực hoài nghi hắn cưỡi ngựa có thể chịu được xóc nảy không, miệng vết thương làm cho người ta sợ hãi sẽ vỡ toang, nói không chừng hắn sẽ chết trên thảo nguyên mênh mang, người nhặt xác cho cũng không có…… Nhăn mặt, nàng dậm chân nói với A Cha nói: “A cha, vết thương hắn còn chưa tốt, sao ngươi không giữ lại?” A cha cười: “Hắn nói muốn về, sợ người trong nhà lo lắng. ” “Người trong nhà?” La San lắc lắc lá vàng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Khẳng định là phu nhân. ” Lại không được tò mò: “A Cha, ngươi nói, Phó Tranh đẹp trai như vậy chắc phu nhân hắn cũng rất đẹp, có thể làm hắn tâm tâm niệm niệm, không màng trên người thương đã vội vàng trở về……” Vấn đề này nàng hỏi qua Phó Tranh, nhưng Phó Tranh lúc ấy không đáp, chỉ trầm nhìn lều, cặp mắt kia thật sâu. Hiện giờ, đáp án không ai biết, La San nhịn không được thở dài. …… Lại nói Mai Như từ kinh thành ra, gặp được Thái Tử. Lần này liêu quân phản công, Thái Tử bỏ thủ quan khẩu mà chạy, một đường chạy trốn tới nơi này mới dừng lại. Mọi người đi trước bái kiến Thái Tử. Mai Như tất nhiên cũng phải đi. Nàng hiện giờ đối với Thái Tử cực ghê tởm, tưởng tượng đến năm trước mùa hè bóng dáng xấu xa trong y viên, cả người Mai Như giống như có hàng nghìn con sâu bò lêm, hận không thể đâm hắn một đao. May mắn hiện tại trước mắt bao người, Thái Tử không làm được cái gì, chỉ là mọi người đánh giá Mai Như. Ánh mắt khinh thường này làm Mai Như cảm thấy khó chịu, hai cánh tay nổi da gà. Trong lúc nhất thời, nàng lại may mắn khi Thái Tử không theo bọn họ đến Liêu Hà, đỡ trên đường Mai Như còn phải phòng bị, lo lắng đề phòng. Ban đêm, sứ đoàn vẫn nghỉ ở dịch quán. Nếu là nghỉ ở dưới mắt Thái Tử, Mai Như sẽ đè chủy thủ ở gối. Đêm đã khuya, nàng không ngủ được, bên tai có gió thổi cỏ lay, tâm Mai Như nhảy dựng. Nàng trong đầu luôn không tự giác hiện lên bóng dáng xấu xa kia, vứt đi không được, quả thực thành ác mộng của nàng! Loại cảm giác này làm người ta khó chịu, Mai Như trong lòng áp lực, nàng uổng phí mở mắt ra. Màn đêm nặng nề, lần trước nàng bất lực, vẫn là Phó Tranh cứu nàng. Hắn ôm chặt nàng ở trong ngực, trên người còn có hơi lạnh. Nghĩ đến người kia, Mai Như nhịn không được than một tiếng. Rõ ràng nàng ghét hắn, hận hắn, còn hận nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn vì hắn rớt nước mắt. Hiện tại, Mai Như đã không khóc, chính mình cũng từng chết qua một lần, nàng chỉ là cảm thấy hơi khó chịu. Giống như Phó Tranh đột nhiên chết, nàng đầy ngập hận ý, oán giận, căm thù cũng không biết xả ở chỗ nào. Tâm nàng như có thứ gì đè xuống, hơi đau, như là bị đào rỗng cả người mơ hồ mà hôn mê, thật không dễ chịu. Một đời, Mai Như không muốn dính dáng đến Phó Tranh, nàng trốn tránh hắn, thậm chí còn muốn tác hợp hắn cùng Nhị tỷ tỷ, càng không muốn thiếu hắn tình cảm gì nhưng không như mong muốn, nàng thiếu hắn rất nhiều. Hiện giờ Phó Tranh đã chết, mà nàng lại làm hắn mang theo tiếc nuối rời đi. Tưởng tượng đến ngày Phó Tranh rời kinh, hỏi nàng có muốn nói gì hay không, Mai Như càng thêm nghẹn muốn chết. Hắn muốn chinh chiến sa trường, hắn muốn nghe, muốn nghe nàng nói một câu…… Nếu nàng lúc ấy nói, hiện tại Mai Như có lẽ sẽ không tự trách như vậy. Loại tiếc nuối này, vĩnh viễn đều không bù được. Chỉ nghĩ thôi đầu Mai Như lại đau, đau như là có cây châm ở thái dương, còn giống như có gì xuyên qua tim. Hôm sau, sứ đoàn đến Liêu Hà. Mọi người từ biệt Thái Tử, Thái Tử lại liếc nhìn Mai Như. Chỉ một năm không gặp, Mai Như cao hơn, dáng người đứng ở chỗ đó, giơ tay nhấc chân càng tự nhiên. Chỉ là cô nương kiều diễm giữa mày nhiều đau thương, cũng không biết ai làm hao tổn tinh thần, dù sao bộ dáng quá quyến rũ, làm người ta muốn ôm chặt. Bị Thái Tử không biết xấu hổ đánh giá, nghĩ đến tâm tư xấu xa của người này, Mai Như lại buồn nôn. Khó khăn ra khỏi mũi thành, nàng mới thở ra. Chỉ tưởng tượng trở về còn phải trải qua nơi này, Mai Như lại sầu đời. Tiếp tục đi lên hướng bắc, sứ đoàn cuối cùng đã đến bờ sông. Liêu Hà bây giờ bị liên quân khống chế, bọn họ vừa đến, liêu quân như hổ rình mồi, hung thần ác sát, miệng đầy cười nhạo. Mai Như từ trên xe ngựa xuống p, sắc mặt ngưng trọng. Nơi này là nơi chôn cất của mấy vạn binh sĩ, rõ là địa ngục. Nàng ngửa đầu, lẳng lặng đoan trang. Gió bờ sông thổi mạnh, trên mặt giống như che một tầng dày máu, rất lạnh, không có độ ấm của máu. Đó là máu của mấy vạn binh lính Ngụy triều, bên trong còn có Phó Tranh. Hốc mắt Mai Như lại đỏ. Nàng nhìn phía chân trời trong suốt. Bầu trời mây dày đặt làm người ta không thoải mái. Có lẽ, Phó Tranh trước khi chết, cũng nhìn được một màn này, Hay là, đáy mắt hắn tràn đầy màu đỏ của máy, cho nên, cảnh cuối mà Phó Tranh thấy cũng toàn là màu đỏ của máu. Mai Như chớp chớp mắt, gian nan dời mắt. Nàng cuối cùng đã tới đưa hắn đoạn đường cuối cùng, cũng coi như kết thúc sự dây dưa ân oán hai đời. …… Lần này nghị hòa tổng cộng ba ngày. Bởi vì có chính phó sử ở, cho nên Mai Như chỉ là trợ thủ, rất nhẹ nhàng. Chỉ là nàng trong lòng tồn sự, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngưng trọng. Liêu quân đối với nhất cử nhất động của bọn họ trông giữ cực nghiêm, tuyệt không cho phép bọn họ tùy ý đi lại, càng không thể thoát khỏi tầm mắt. Có chút không thuận ý, đối phương trừng mắt. Đến khi nói xong, nếu vừa lòng liêu quân mới đối bọn họ thoải mái một chút. Ban đêm, Bắc Liêu mở tiệc chiêu đãi sứ thần, biểu thị khách khí. Mai Như không đi, mong tướng quân cho nghỉ. Tướng quân thấy Mai Như là cô nương, lại vượt thiên sơn vạn thủy lại đây, nên không muốn vì chuyện nhỏ mà làm khó nàng, vì thế chuẩn. Mai Như khách khí nói cảm ơn, lúc này mới trịnh trọng trở về doanh trướng. Nàng muốn tế cho Phó Tranh một ly rượu nhạt. Chuyện này đặt ở trong lòng, Mai Như căn bản sẽ không quên. Ở doanh trướng, nàng thay xiêm y tối màu, lại tháo trang sức. Rượu là đã sớm chuẩn bị. Phó Tranh không thích rượu, kiếp trước hấn uống không nhiều lắm, ở bên ngoài đều là ứng phó. Hai người ngẫu nhiên ở trong phủ ăn cơm, Mai Như thấy hắn uống qua vài lần rượu hoa lê trắng. Đoán Phó Tranh thích, cho nên trước khi đo Mai Như cho người chuẩn bị. Lúc này Ý Thiền cầm theo rượu cùng chén rượu đứng ở bên cạnh, Mai Như nhìn nhìn, than một tiếng, phân phó nói: “Ngươi ở lại nơi này chờ. ” Nàng cùng Phó Tranh có hai đời ân oán, hiện giờ người này đột nhiên chết, Mai Như bỗng nhiên muốn ở một mình thanh tĩnh. Ý Thiền gật đầu nói: “Cô nương cẩn thận. ” Mai Như cầm theo đồ, lại đưa thủ vệ của đại doanh một thỏi bạc, lúc này mới đi ra đại doanh của liêu quân đi về phía sông Liêu Hà. Trong đêm tối, một bóng dáng bình tĩnh nhìn Mai Như, sau đó lặng yên không tiếng động đi theo. Vùng quê trời cao mà xa mênh mang, cách đó không xa chính là Liêu Hà. Ánh trăng hôm nay không sáng lắm, xám xịt, ảm đạm, nhưng sông nước này vẫn giống một dây xích bạc, cũng đếm không hết vong hồn. Ban đêm không gió, đứng ở chỗ trống trải, bên tai ngược lại càng thêm yên tĩnh. Trong sự yên tĩnh, Mai Như giống như có thể nghe được âm thanh của đao kiếm, âm thanh của người sắp chết kêu lên. Không biết lúc Phó Tranh chết là bộ dáng gì…… Mai Như rũ mắt, nửa ngồi xổm xuống. Nàng đổ một chén rượu, chén rượu ở trong tay chỉ cảm thấy hơi nặng. Trong tay dừng một chút, Mai Như nhấp môi, trầm mặc đổ rượu trên mặt đất. Đây là nàng, còn có Phó Chiêu. Mai Như lại đổ một chén rượu. Hương rượu thổi vào không khí, quanh quẩn trong người bạn, không biết vì sao, vành mắt nàng bỗng dưng phiếm hồng. Mười ba năm phu thê, mà Mai Như có thể nghĩ đến, lại là một năm kia, Phó Tranh cúi xuống nhìn nàng, sau đó hỏi, ngươi là người Mai phủ? Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng, Mai Như đã từng trăm ngàn lần nhớ lại , lại chưa có cảm giác lo lắng như hôm nay. Nếu chưa từng gặp được người này thì tốt rồi. Mai Như chảy nước mắt. Nàng đổ rượu xuống đất, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, đi đường cẩn thận. ” Phó Tranh ở cách đó không xa, im lặng nhìn một màn này, môi mỏng nhấp chặt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm. Sau một lúc lâu, Mai Như thu dọn đồ rồi đứng dậy. Khắp nơi an tĩnh, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang, còn có âm thanh bên trong doanh trướng. Mai Như bình tĩnh đứng. Ban đêm ở đây rất lạnh. Chợt, có một trận gió thổi qua làm bay tóc mai nàng, thổi qua tà váy, sự lạnh lẽo này thổi qua Mai Như chỉnh lại vạt áo, chậm rãi xoay người. Nàng mới vừa đi ra một bước, bỗng dưng hoảng sợ, vội vàng dừng bước chân! Phía sau không biết khi nào có thêm một nam nhân, người dựa vào rất gần, nàng căn bản không phát hiện! Tiếp theo nhìn mặt hắn, Mai Như trong lòng lộp bộp một chút, lập tức nhíu mày, mặt không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy người nam nhân gầy gầy cao cao, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn lãng càng thêm thon gầy, cặp mắt vẫn đen như mực. Phó Tranh?! Gió thổi khiến người càng lạnh, như là gió trong địa ngục thổi ra, Mai Như rùng mình. “Điện hạ?” Nàng thật cẩn thận lại thử hỏi một tiếng, giống như nhẹ nhàng, không dám quấy rầy. Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tranh vẫn bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thật sâu. Thật lâu sau, hắn gọi: “Tuần Tuần. ” Hai chữ này lọt vào tai, mày Mai Như nhíu càng chặt, có một cảm giác không thể tả được, nàng đề phòng đánh giá. Phó Tranh trầm mặc, bỗng nhiên cười. Hắn cười rộ lên hai má có chút gầy, vẫn rất đẹp. Phó Tranh hỏi: “A Như, ngươi vừa rồi lo lắng cho bổn vương, thương tâm cho bổn vương sao?” Giọng nói hắn tuy lạnh, nhưng lại có chút mềm mại. Không biết vì sao, Mai Như liền thở dài nhẹ nhõm, chỉ hoang mang hỏi: “Điện hạ ngươi là người hay quỷ?” Nàng vừa dứt lời, Phó Tranh lại cười, hắn nâng tay trái xoa mặt Mai Như, lòng bàn tay nhàng mềm mại vuốt ve mặt nàng, hắn hỏi: “Ngươi nói bổn vương là người hay quỷ?” Tay nam nhân nóng, Mai Như kinh ngạc, nàng p quên trốn, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, “Điện hạ, ngươi còn……” Tay Phó Tranh vỗ về mặt cô nương, hắn cúi người hôn xuống chặn câu nói kế tiếp của Mai Như. Mặt Mai Như đỏ lên, nàng luống cuống tay chân đẩy hắn, cũng không biết xô đẩy đến chỗ đó, Phó Tranh a một tiếng, dừng động tác, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, trên người bổn vương có thương tích. ” Giọng hắn nhẹ nhàng…… Mai Như không được tự nhiên, hai tay xấu hổ rũ xuống, nàng quay mặt đi. Phó Tranh xoay mặt nàng, nặng nề nhìn. Tay hắn vẫn vỗ mặt nàng, lòng bàn tay thổi qua vành mắt của nàng, thô lệ mà mềm mại. Hắn nói: “Ngươi luyến tiếc bổn vương chết?” Mai Như cụp mắt không nói chuyện. Phó Tranh than một tiếng, nói: “Bổn vương cũng luyến tiếc ngươi. ” .