Quốc công phủ xong xuôi hôn sự của Nhị cô nương hôn sự, ngay sau đó đến phiên Tam cô nương. Mấy ngày nay Kiều thị vất vả bận rộn. Yến Vương phủ tới sính lễ, Mai Như của hồi môn, còn có của hồi môn nha hoàn, ngày thành thân mũ phượng khăn quàng vai…… Mấy thứ này đều tự bà xem qua. Mai Như ngược lại thành không có việc gì, cả ngày ở trong phủ viết chữ, vẽ tranh, nếu không thì chọc cười Bình tỷ nhi. Muốn thành thân, nàng luôn muốn quy quy củ củ một thời gian. Mấy ngày trước đây Lý hoàng hậu còn từ trong cung phái ma ma dạy Mai Như quy củ. —— Mẫu phi Phó Tranh mất sớm, tự nhiên Lý hoàng hậu lo thay. Đối với mấy ma ma có nề nếp hà khắc kia, đầu Mai Như to hẳn lên. Nàng nhẫn nại học mấy ngày, mấy ma ma liền lại bị triệu hồi cung, nghe nói là Phó Tranh thay nàng nói trước mặt Đế hậu. Mai Như mừng rỡ nhẹ nhàng. Nàng hiện giờ phiền toái nhất, mỗi ngày đều bị Kiều thị lăn qua lộn lại nhắc mãi về tính nàng, còn lo lắng những ngày sau này của nàng. Mai Như nghe lỗ tai sắp mài ra kén, nhưng vẫn nghe theo để mẫu thân vui vẻ. Kiếp trước lúc nàng thành thân, sức khoẻ Kiều thị không bằng từ trước, muốn bận rộn hoặc là nhắc nhở nàng đều hữu tâm vô lực. Ngay cả ngày đại hỉ xuất giá, Kiều thị cũng được người khác dìu đến, chỉ ngồi một lát. Lúc ấy Mai Như dập đầu cho bà, hai mẹ con đều rơi nước mắt. Hiện giờ mẫu thân sức khoẻ tốt, Mai Như sao không vui vẻ? Kiều thị nói mệt mỏi, thấy Mai Như vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm có lệ bà lại giận. Kiều thị lạnh mặt, Mai Như vội vàng kéo cánh tay bà, cười nói: “Được rồi mẫu thân, con thật luyến tiếc nương đâu.” Vành mắt Kiều thị đỏ lên, bà làm bộ vỗ vỗ tay Mai Như, hù nói: “Đừng nói mê sảng, mẫu thân ước gì con được gả nhanh ra ngoài!” “Thật ư?” Mai Như đáng thương vô cùng nhìn bà, giọng nói mềm như bông. Đáy lòng Kiều thị càng mềm. Nàng ôm Mai Như, nói: “Được rồi Tuần Tuần, cha mẹ cuộc sống của con hạnh phúc, trôi qua vui vẻ.” Nói lời này vành mắt Kiều thị càng thêm đỏ, càng luyến tiếc. Đáy mắt Mai Như cũng dâng lên chút nước mắt, cha mẹ mong nàng sống hạnh phúc, nàng phải hạnh phúc, không thể làm cha mẹ lo lắng cho chính mình. Nàng nửa nói giỡn nửa trấn an nói: “Nương, con khẳng định sẽ sống hạnh phúc, về sau nữ nhi chính là Vương phi, có nhiều thể diệu.” Nghe thấy tính trẻ con như thế, Kiều thị ôm chặt Mai Như, thở dài: “Ta cùng cha con cũng không cần phần thể diện, con cùng điện hạ ân ái là tốt.” Mai Như cười cười, nhàn nhạt nói: “Com biết.” Hôn nhân tới gần, của hồi môn của Mai Như nha hoàn cùng mụ mụ đã bắt đầu lục tục đưa đến Yến Vương phủ, trừ bỏ của hồi môn, ít đồ vật của Mai Như cũng đưa đến vương phủ trước, giống như nàng thích vẽ trang, ngày thường đọc sách, lại như đàn tứ mà Bình Dương tiên sinh đưa tới làm hạ lễ. Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền thu dọn đều sẽ hỏi Mai Như có mang theo hay không. Ngày này Tĩnh Cầm cầm thuỷ chủ nặng trĩu lại đây, Mai Như lúc ấy ở cạnh cửa sổ đọc sách đâu, lười biếng nói: “Mang theo.” —— đây vốn là đồ của Phó Tranh, hiện giờ mang qua cũng coi như là vật quy nguyên chủ. Tĩnh Cầm gật gật đầu, lại hỏi: “Cô nương, thư điện hạ đâu?” Lần trước Mai Như xem qua tùy tay để qua một bên. Bởi vì là đồ của Yến Vương điện hạ, mấy nha hoàn không dám thiêu hủy, chỉ thoả đáng thu ở một chỗ. Mai Như nghe vậy ngẩn người, không biết nghĩ đến cái gì, nàng nhận thư kia, mở ra. Trừ bỏ đây là Phó Tranh sai người đưa, chữ thật là đẹp mắt, từng nét bút tựa như trúc vào đông, rất có se lạnh khí khái. Nghĩ đến người viết chữ, hẳn là khí khái cao khiết nhã sĩ. Lẳng lặng đoan trang, sau một lúc lâu, Mai Như kẹp ở trong sách mình. Yến Vương phủ luôn luôn quạnh quẽ, hiện giờ đồ dùng và của hồi môn của Mai Như dọn đến đây, có vẻ náo nhiệt rất nhiều. Lúc Phó Chiêu tới có chút không nhận da. Thấy trong vương phủ lộ ra không khí vui mừng, trừ chữ đỏ ở ngoài, hành lang cạnh hoa mai ngoài cửa sổ đều là vài câu thúy trúc, ngẫu nhiên sẽ có cây chuối tây, rất phong nhã. Thật là không giống hồi trước. Hắn bất ngờ, cười nói: “Trong phủ Thất ca càng thêm náo nhiệt.” “Đây là Quốc công phủ nói Tam cô nương thích mấy thứ này, cho nên mới sai người  đặt mua.” Phó Tranh bất đắc dĩ nói. Phó Chiêu vẫn cười: “Thất ca hiện tại còn gọi tẩu tử là Tam cô nương, chẳng phải là xa lạ?” “Ta cùng Tam cô nương vốn dĩ l xa lạ, lời nói cũng không nói cùng nhau.” Phó Tranh thở dài, “Nàng về sau ở trong phủ chắc rất buồn đệ tới nói chuyện cùng nàng.” “Thế thì không tốt lắm.” Phó Chiêu cười cười, sai người mang hạ lễ đi lên. Hắn cùng Phó Tranh là một mẹ đẻ ra, hạ lễ tát nhiên trịnh trọng, đều là hắn dụng tâm chuẩn bị. Kỳ thật Phó Chiêu còn muốn tặng hạ lễ cho Mai Như, hắn sai người đến Tây Khương đưa tới hai sọt sớm hạnh. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Phó Chiêu không dám đưa. Hiện giờ những quả hạnh giấu ở trong phủ hắn, nhiều giống quả núi nhỏ, giống những chuyện qua đi, hắn cũng không dám nói với ai, chỉ có thể chậm rãi quên đi. Rốt cuộc trước mặt hắn là ca ca tốt của hắn, hắn không muốn Thất ca lại khó xử. …… Đêm thành thân trước một ngày, Mai Tương thúc ngựa trở về kinh. Mai Như rất mừng, lôi kéo Mai Tương vui vẻ nói: “Còn tưởng rằng ca ca không trở lại.” Vuốt đầu nàng, Mai Tương cười nói: “Ngày hỉ của Tuần Tuần, ta như thế cũng phải trở về.” Người một nhà hiếm khi hoà thuận vui vẻ ngồi ở một chỗ nói chuyện, Kiều thị thuận thế nói: “Tương ca nhi, lần trước lúc con rời kinh nói lần sau trở về nghị thân, mấy ngày nay vừa lúc cùng nhau nhìn xem.” Trầm mặc, Mai Tương đáp ứng nói: “Được, đều nghe nương.” Nghe hắn rốt cuộc đồng ý, Kiều thị trong lòng niệm câu “A di đà phật”, trên mặt càng thêm vui mừng. Ngày này ban đêm cùng cha cùng ca ca nói một lát, Mai Như đã bị Kiều thị dẫ về viện, nói chuyện quan trọng. Còn có chuyện quan trọng gì? Chỉ nghĩ đến chuyện đó, Mai Như không thoải mái. Kiều thị đã cho người hầu ra ngoài, chỉ còn hai mẹ con ngồi ở mép giường, xấu hổ sau một lúc lâu, Kiều thị mới nói: “Tuần Tuần, nương còn có chuyện muốn dặn dò con.” Mai Như hoàn toàn không được tự nhiên, quả thực như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Lỗ tai nàng đỏ lên, lúc này “Ừm” một tiếng. Kiều thị lại nói: “Đêm mai con cùng điện hạ phải làm phu thê, phu thê ngủ cùng nhau, đến lúc đó nghe điện hạ, nếu đau, hay là khó chịu, cũng nhớ rõ đừng nảy tính xấu, ngàn vạn đừng ở lúc đó lại nổi lên tật xấu.” Mai Như ban đầu còn không cảm thấy, hiện tại nghĩ đến phải cùng Phó Tranh làm chuyện thân mật, nàng nhịn không được da đầu tê dại, toàn thân cứng lên, mồ hôi lạnh toát ra, tràn đầy nổi da gà. Mai Như không tự chủ được trong lòng sợ hãi. Những cái đó với nàng mà nói, chính là ác mộng. Kiều thị lải nhải nói một hồi, thấy Mai Như vẫn sững sờ ở chỗ đó, ngây thơ mờ mịt, bà lấy ra mấy đồ sứ, làm thành hình dáng quả đào cùng quả táo. bà nói: “Tuần Tuần nhìn xem.” Mai Như vẫn sững sở ở đàng kia, không nhúc nhích. Kiều thị khẽ cắn môi, mở nắp. Nơi đó là hai người trần truồng. Mặt Mai Như đỏ lên, nàng nhìn thoáng qua, trong lòng ghê tởm nổi lên, vội vàng quay đầu nôn khan. Kiều thị hoảng sợ, vội vuốt lưng Mai Như, lo lắng nói: “Tuần Tuần, con làm sao vậy?” Mai Như nôn khó chịu, không nói được một câu, chỉ xua xua tay ý bảo chính mình không có việc gì, xin mẫu thân không cần lo lắng. Kiều thị nhìn càng thêm đau lòng, nàng thay Mai Như lau nước mắt, nhỏ giọng, thành thật nói: “Được rồi Tuần Tuần, con phải gả người, làm thê tử người ta, phải trải qua chuyện này. Chuyện này lúc đầu sẽ dọa người, sau này trải qua vài lần, sẽ biết. Nam nhân cũng đến muốn được dỗ, tính tình cũng đừng quá cương ngạnh, để chính mình chịu khổ. Nếu có được tâm điện hạ, cầm sắt hòa minh, cuộc sống về sau càng thoải mái.” Mai Như dựa vào ngực mẫu thân, tim đập nhanh, rất hoảng. Nàng cùng Phó Tranh đêm mai phu thê, Mai Như nhớ rõ rất đau, đau khiến nàng cả người run lên, trong lòng giống đao chém, sống không bằng chết. Đêm nay Mai Như ngủ không ngon, hôm sau bị gọi dậy sớm, tắm gội thay quần áo, rửa mặt chải đầu, trong ngoài bận tối mày tối mặt. Nàng mơ màng sắp ngủ ngồi ở chỗ đó, nhắm hai mắt, để người trang điểm. Mai Vân cùng Mai Thiến đều trở về phủ, Mạnh Uẩn Lan cũng tới sớm, thừa dịp những người khác không có tới, tỷ muội ở trong phong Mai Như nói chuyện. Bình tỷ nhi luyến tiếc, nói với Mai Như đang trang điểm: “Sau khi Tam tỷ tỷ xuất giá, trong phủ chỉ còn mình ta, không vui.” Đúng vậy, trong phủ có bốn cô nương, một đám đều gả ra ngoài, hiện tại chỉ còn Tứ cô nương nhỏ nhất. Trong lòng Mai Như cũng không thoải mái, nghiêng đầu nói: “Ta thường xuyên trở về thăm muội.” Nàng nghiêng đầu, Bình tỷ nhi cùng Mạnh Uẩn Lan đồng thời “A” một tiếng, Bình tỷ nhi kinh ngạc cảm thán nói: “Tam tỷ tỷ cũng thật đẹp!” Mạnh Uẩn Lan cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, Tuần Tuần trang điểm chải chuốt, ta nhận không ra.” Bị các nàng nói, Mai Như soi gương. Thấy người bên trong, tóc đen mềm mại hợp lại thành búi tóc, một gương mặt đẹp lọ da. Nàng vốn kiều diễm, hiện giờ được trang điểm, thêm vài phần hào quang. Mày đẹp như núi xa, đáy mắt hàm thu tháng ba. Cặp mắt đào hoa kia chỉ nhìn, giống như là nổi lên gợn sóng, nói không nên lời động lòng người. Khuôn mặt Mai Như trắng nõn mà quạnh quẽ, hiện giờ trên môi màu hồng. Lộ ra chiếc cổ tươi đẹp quyến rũ, thật là kinh tâm. Bình tỷ nhi cùng Mạnh Uẩn Lan vây quanh Mai Như hô to gọi nhỏ, mặt Mai Như chậm rãi liền đỏ. Càng nhiều người chúc mừng, nhìn thấy Mai Như cũng bất ngờ. Mọi người ban đầu chỉ cảm thấy Mai Như cũng được, nhưng kém hơn Mai Thiến, nhưng hôm nay vừa thấy, thế nhưng không thua nửa phần, giơ tay nhấc chân đều có sự phong lưu đặc biệt. Đội mũ phượng, khăn voan đỏ rơi xuống, trước mắt Mai Như là màu hồng của khăn voan, cùng đời trước giống nhau như đúc. Tâm Mai Như đột nhiên hoảng lên. Nàng ngồi ở chỗ đó, đôi tay đặt ở một chỗ, trong đầu mơ màng hồ đồ, vẫn là rất loạn. Bên ngoài tiếng pháo đã vang lên, đinh tai nhức óc. Không bao lâu sân bên ngoài hoàn toàn náo nhiệt lên. Nàng cái gì đều nhìn không thấy, chỉ có thể nghe được động tĩnh. Âm thanh rộn ràng nhốn nháo, nàng trước hết nghe được, vẫn là giọng Phó. Người này ngày thường nói chuyện luôn lạnh lẽo, rền vang túc túc, áp bách người khác, hôm nay nghe mang theo ý cười, như thời tiết tháng năm. Nhưng Mai Như vẫn hoảng hốt. Đời trước, chính mình ngồi ở nơi này chờ hắn, đời này như cũ như thế, càng giống như luân hồi.