Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 49 : Hàng Tự Và Trí Nhớ

Vì trời mưa phùn nên ba bài luyện tập hôm nay bị hủy. Nhưng Cố Duệ vẫn phải học Hàng Ngữ. Bởi vì biểu hiện tối hôm qua quá kém, thêm việc trước giờ học Hàng Ngữ rất dở, Lý Đại Hùng phải học lại cùng với Cố Duệ. Biết sao được, cần cù bù thông minh mà. Nhưng điều không ngờ là, Yêu Yêu là người dạy Hàng Ngữ cho bọn họ. “Sư phụ xuống núi xử lý chuyện cái xác của tên yêu râu xanh kia, sư tổ thì say rượu… Cuối cùng vẫn là sư huynh ra tay.” Lý Đại Hùng bĩu môi. Cậu thể hiện thái độ coi thường ra mặt với hai người có thân phận lớn nhất Khuê Sơn kia. Từ vẻ mặt của cậu ta, Cố Duệ có thể nhìn ra trước kia cũng là Yêu Yêu dạy Hàng Ngữ cho cậu ta. “Khỉ, có lẽ cô còn chưa biết. Yêu Yêu là thiên tài học Hàng Ngữ đấy. Lúc mười hai tuổi, anh ấy đã thuộc hết tất cả Hàng Ngữ của núi Khuê Sơn chúng ta rồi.” Tuy Hàng Ngữ cũng là một loại ngôn ngữ, nhưng lại chưa hoàn chỉnh. Có thể nói, loại ngôn ngữ này không phải là loại ngôn ngữ duy nhất không hoàn chỉnh. “Trước mắt, trong Hàng Đạo có tổng cộng chín trăm chín mươi tám chữ. Ký ức, cách viết, cách niệm, cách sử dụng của mỗi một chữ đều yêu cầu người thi triển phải có ý niệm và ngộ tính mạnh mẽ.” “Nghe có vẻ rất khó…” Cố Duệ cảm thấy điều này thật thần kỳ. Cô nhớ lại chín năm phải học môn giáo dục bắt buộc – ngữ văn, rồi phải học thêm tiếng Anh. Sau đó vì muốn học trường quốc tế mà chọn môn tự chọn là các môn ngoại ngữ như tiếng Ý, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Nhật,… Nhưng sau này vì chuyển sang ăn máng khác bên trường Đại học Khảo cổ mà cô học thêm các loại chữ cổ đại của các triều đại xưa… 998, chỉ cần 998 chữ là có thể nắm trọn Hàng Ngữ của Hàng Đạo rồi sao? Không phải thế thật chứ… Sao khó xơi quá vậy? Nhìn vẻ mặt như có thâm thù đại hận (1) với Hàng Ngữ của Lý Đại Hùng là Cố Duệ thấy… A… “Không phải chỉ có chín trăm chín mươi tám chữ thôi sao? Sao nhìn mặt cậu như thể bị vợ ôm con bỏ nhà theo trai vậy… Mặc dù, thực tế cậu không có vợ.” Lý Đại Hùng: Mẹ nó! “Không phải chín trăm chín mươi tám chữ.” Yêu Yêu lấy một cuốn sách nhỏ và mỏng từ trên kệ sách xuống. “Khuê Sơn chúng ta chỉ có chín chữ.” “…” Cố Duệ yên lặng một hồi rồi nói: “Đúng là súc tích thật.” Lời khen của cô thật khiến bọn tôi ngại quá… “Khuê Sơn chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ, không có gì đặc biệt, nên không có nhiều chữ để lưu truyền xuống. Hiện tại, môn phái có nhiều chữ truyền thừa nhất chính là phái Bắc Đế.” Yêu Yêu ngại ngùng nói. Sau đó anh đưa cuốn sách nhỏ cho Cố Duệ và nói tiếp: “Thật ra Đại Hùng nói không đúng lắm. Muốn luyện Hàng Ngữ thành công thì bản thân người học phải thực sự cố gắng. Mà cậu ta thì luôn lười biếng, chẳng biết cố gắng là gì…” “Không phải cậu ta không cố gắng.” Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng rồi giải thích giúp cậu ta: “Chủ yếu là vì quá đần, nên dù có cố gắng tới mấy cũng vô ích.” Lý Đại Hùng: “…” “Cảm ơn” cô nha! Yêu Yêu bật cười: “Hai người xem sơ trước đi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ chữ thứ nhất. Hai người tập viết rồi tôi sẽ dạy nghĩa gốc và cách đọc. Sau đó mỗi ngày luyện tập một ít, kiến thức tích lũy dần dần rồi sẽ luyện thành công thôi. Huống hồ, cô cũng có thiên phú học Hàng Đạo.” Cố Duệ tò mò hỏi: “Sao anh biết tôi có thiên phú hay không?” “Cô chỉ mới nghe qua sư phụ niệm kinh và thi triển chú thuật một lần đã có thể bắt chước được. Điều đó cho thấy rằng, cô rất có thiên phú học Hàng Đạo.” Lý Đại Hùng nghe vậy nhịn không được gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Tối hôm qua cô không nhìn thấy mặt của sư phụ và sư tổ tái mét như thế nào đâu.” A… Cho nên hai tên thổ tặc kia cố vờ như lạnh lùng, thần bí? Cố Duệ cười ha ha. Nhưng cô không dám vì thế mà đánh giá bản thân quá cao. Dù sao thì đối với thế giới có quỷ thần này… cô không biết nhiều về nó. “Cái này có lẽ liên quan đến trí nhớ đấy. Tôi có thể nhớ mọi thứ rất nhanh.” Cố Duệ luôn luôn tự tin về trí nhớ của mình. “Đương nhiên là liên quan đến nó. Nhưng Hàng Tự không phải chỉ dựa vào trí nhớ là có thể nhớ hết tất cả. Nếu không tu luyện Hàng Đạo đã không khó đến như vậy. Đầu tiên, ta xem Hàng Tự, sau đó ghi nhớ nó vào trong đầu. Nhưng Hàng Tự khác với các loại chữ bình thường khác. Mỗi một Hàng Tự đều có năng lực tự nhiên, có ánh hưởng đến các linh hồn và tà ma. Nó còn có thể làm giảm trí nhớ của người nhìn nó. Nói cách khác, một người uyên bác có trí nhớ siêu phàm, nếu người đó không có thiên phú luyện Hàng Đạo, thì khi nhìn Hàng Tự, người đó vẫn có thể nhớ được, nhưng sau đó người đó sẽ nhanh chóng quên đi, tựa như chưa từng nhìn thấy. Dù sau này, người đó có nhìn lại, lại lưu nó vào trong đầu thì không bao lâu sau, người đó sẽ lại quên tiếp…” Yêu Yêu giải thích, anh chỉ vào Lý Đại Hùng và nói: “Như Đại Hùng vậy.” Đại Hùng: Gì vậy? Sao lại là tôi nữa vậy… Nhưng... Đại Hùng không có thiên phú luyện Hàng Đạo sao? “Thể lực của Đại Hùng rất tốt, có thể gọi là thân thể trời sinh để luyện Hàng Lực. Nhưng cậu ta lại rất kém trong việc học Hàng Ngữ. Mà tôi… ừm, có thể nói là trái ngược với cậu ta.” Giọng nói Yêu Yêu nhẹ dần và ẩn chứa một chút hoảng hốt trong đó. Cố Duệ nhìn Yêu Yêu rồi nói: “Hai người đều giỏi một nửa. Vậy khi ghép lại, chẳng phải là một sự kết hợp hoàn mỹ sao?” Giỏi một nửa? Sự kết hợp hoàn mỹ? “Nếu thế cũng tốt. Nhưng cơ thể tôi rất yếu, sư phụ và sư tổ không cho tôi xuống núi.” “Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, sư huynh chưa bao giờ xuống núi.” A, mười mấy năm trời đều ở trên núi, chưa từng xuống núi lần nào, chuyện này mới nghe thôi đã thấy nhàm chán rồi. Vậy mà Yêu Yêu có thể sống như vậy. Hèn gì tính cách của anh lại hòa nhã và điềm đạm như vậy. Cố Duệ thấy Yêu Yêu thật tội nghiệp. Cô cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ trên tay… “Khuê Sơn Hàng Tự Bảo Điển” Vậy chị đây sẽ xem xem chín chữ ấy rốt cuộc là chín chữ gì! Cố Duệ mở sách ra. Vẻ mặt Cố Duệ hơi cứng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Yêu Yêu. “Ừm, Hàng Tự của Khuê Sơn mấy người thật thú vị… Có cả hình minh họa ở một bên.” Hình minh họa? Yêu Yêu nghi hoặc. Anh lấy sách lại và mở ra nhìn. Trong sách vẽ hình một nam một nữ… “Cái này, là…” Mặt Yêu Yêu đỏ bừng lên. Tay cầm sách run run, rồi làm rơi sách trên đất. “Cái gì vậy? Trong đó có chuột à?” Lý Đại Hùng tò mò cầm sách lên xem… Cậu nhìn đi nhìn lại rồi nhìn về phía Yêu Yêu và Cố Duệ, nói: “Hả? Một nam một nữ, bọn họ đang làm gì vậy? Sao tôi lại không hiểu gì thế này…” Cố Duệ nhìn cậu ta, mỉm cười và nói: “Không biết nữa. Tôi cũng xem không hiểu. Yêu Yêu, anh thì sao?” Yêu Yêu quay lại nhìn hai người. Sắc mặt liên tục thay đổi. Anh bỗng nhiên phát hiện ra trình độ không biết xấu hổ của sư đệ và sư muội của mình đã cao đến mức độ như vậy. “Ừm, tôi cũng không xem hiểu.” “Nếu mọi người đều không hiểu, vậy tôi sẽ giữ cuốn sách này để chậm rãi nghiên cứu sau.” Cố Duệ bình tĩnh cầm lấy cuốn sách. Thấy Cố Duệ “đại nghịch bất đạo” như vậy, Yêu Yêu không biết nên nói gì nữa. Anh bất đắc dĩ nói: “Không biết cuốn sách ấy chạy đi đâu rồi. Tôi sẽ viết lại cuốn khác.” Rốt cuộc là ai đã đem cuốn sách viết về Hàng Tự biến thành một sách toàn tranh nam nữ “đánh nhau”, ba người Cố Duệ đều biết nhưng không nói ra. Đàn ông có tuổi lại ế lâu năm thật đáng sợ! Trên một cái bàn nhỏ kê sát cửa sổ, Cố Duệ và Lý Đại Hùng ngồi đối diện nhau, Yêu Yêu ở giữa hai người. Anh đang mài mực, chép sách… Mùi mực thơm bay thoang thoảng trong không khí. Cố Duệ nhìn từ Hàng Tự thứ nhất. Thật ra, Cố Duệ chỉ nhớ những gì tên đầu trọc tụng, nếu bảo cô chép ra giấy thì… Chắc cũng không khó lắm… Cố Duệ nhanh chóng chép xong chữ thứ nhất. Yêu Yêu luôn chú ý đến cô. Nhìn thấy cô viết xong chữ thứ nhất, anh không mấy ngạc nhiên lắm. Một chữ, hai chữ, ba chữ,… Lúc viết đến chữ thứ năm, tay cầm bút khựng lại. Cố Duệ nhíu mày. Cô đã quên chữ ấy. Cô vậy mà không nhớ được chữ thứ năm như thế nào. Quả nhiên là huyền diệu mà. “Chữ thứ năm…” “Thế nào?” Cố Duệ muốn biết “trí nhớ” của mình ở vào tầm nào của người tu Hàng Đạo. Có lẽ là cô đã quen với kiếp sống học tập ở thế giới bên kia, nên dù qua thế giới này, cô vẫn muốn biết so với người khác, bản thân cô thuộc vào tầm nào. Dù là nước ngoài hay trong nước, chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó có sự so đo, tranh hơn thua. Huống hồ gì một người có tính hiếu thắng như Cố Duệ. Yêu Yêu đắn đo một lát rồi nói: “Thiên phú thuộc hạng trung, đến chữ thứ năm thì bắt đầu quên.” A, thuộc hạng trung. Vậy cũng không kém lắm. Cố Duệ bình thản và tập trung học Hàng Tự. Sự yên tĩnh và nghiêm túc của cô khiến Yêu Yêu cảm thấy bất ngờ. Người này xem ra cũng có hai mặt khác nhau. Lý Đại Hùng vì đã nhìn thấy một mặt khác của Cố Duệ nên cậu không bất ngờ lắm. Chỉ là cậu đã không giỏi Hàng Ngữ, nếu lại lười biếng, sau này cậu sẽ bị một con khỉ mới nhập môn bỏ xa tận chân trời. Thôi được... Chủ yếu là Lý Đại Hùng sợ bản thân bị người này ăn hiếp thôi. Suy cho cùng, thằng nhãi này cũng chẳng phải hạng hiền lành gì cho cam. Thật là khéo, có Cố Duệ làm động lực, Lý Đại Hùng rất cố gắng học. Yêu Yêu thấy thế thì vui mừng, anh càng dạy cẩn thận hơn nữa. Chép xong chín Hàng Tự thành một cuốn sách khác, Yêu Yêu liền đi ra ngoài pha trà cho hai người Cố Duệ. Vừa bước vào phòng bếp, anh đã nhìn thấy ông lão đứng sẵn đó chờ anh. “Sao rồi?” “Năm chữ.” “Hử? Cũng được.” Ông lão không hề biểu lộ ra sự ngạc nhiên hay vui mừng gì. Lão im lặng một hồi lâu rồi hỏi: “Nó có kể gì về chuyện hồ Thái Khuê đêm đó…” Chuyện đó qua lâu rồi, sao giờ lão mới nhắc đến? Yêu Yêu nghiêng đầu. Anh nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách ngoài hiên. “Cô ấy nói cô ấy thấy được hai con mắt rất to, có vẻ như của một con cự thú.” Ông lão ngẩn ra, tay cầm chén trà siết chặt lại. Lão yên lặng một hồi lâu rồi nói: “Lát nữa pha trà, dùng ít lá trà thôi… Lá trà không rẻ chút nào đâu.” Yêu Yêu gật đầu. Anh nhìn ông lão đi nhẹ nhàng tựa như đang bay. Anh nhìn chén trà ấm không còn bao nhiêu nước ở trong đấy. Anh khom lưng thu dọn trà cụ (2). Lúc đứng dậy, anh thoáng nhìn về phía cửa hông, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại tựa như đang nghi hoặc điều gì đó. Nhưng anh vẫn xoay người tiến vào phòng bếp. Ở sau cửa hông, tên đầu trọc rũ mắt xuống. Dưới mí mắt là đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. *** (1) Thâm thù đại hận: mỗi thù hận sâu đậm và to lớn. (2) Trà cụ: dụng cụ để pha trà.