Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 89 : Vứt bỏ, tâm tốt.

Chương 89: Vứt bỏ, tâm tốt. Nguồn: Vipvanda Sưu tầm: »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-» - Vào lần ta bị xử tử đã bị xóa danh quận chúa rồi, lấy ra làm khôi lỗi cùng hạ nhân sai sử thì còn có thể hiểu, con cờ? Vì sao lại nói vậy? Tần Tiêu cười cười, lại ngồi xuống lần nữa, nhìn qua Lý Tiên Huệ nói ra: - Từ trước bất kể là tạo phản hay là phản nghịch, đều chú ý danh tiếng, danh chính thì ngôn thuận, mới có thể tìm người hưởng ứng, bằng không không có chính danh sẽ trở thành mũi tên của vạn người. Năm đó Vũ Hoàng vừa lên bảo vị thì Từ Kính Nghiệp đã giương cờ hiệu ‘ giúp đỡ giang sơn Lý Đường ’ mà khởi binh, hắn không phải kính một bài hịch của Lạc Tân Vương sao, dùng nó kể tội của Vũ Hoàng năm đó. - Cho đến ngày nay Vũ Hoàng đế vị củng cố, Từ Tiểu Nguyệt muốn làm như phụ thân của mình năm đó dùng hịch văn kể tội, lấy ra làm cớ khởi binh thì quá mức sáo rỗng, chân đứng không vững. Nhưng nếu như ngươi ở trong tay của nàng... - Ngươi nghĩ lại đi, hiện tại Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông được sủng ái mà lộng quyền, khiến cho người người oán trách. Bởi vì duyên cớ của bọn chúng mà làm cho Vũ Hoàng xử tử ngươi và ca ca của ngươi, chính là hai tử tôn ruột thịt của Lý gia, đã làm cho bao nhiêu người giận mà không dám nói. Nếu bọn chúng lại dùng thân phận ‘ nghĩa sĩ trung thần ’ xuất hiện, công bố Vĩnh Thái quận chúa đã được bọn chúng cứu, dùng cờ xí của ‘ Lý gia Vương thân ’ mà khởi can qua thì đó là danh chính ngôn thuận, so với hịch văn năm đó của Từ Kính Nghiệp còn tốt hơn nhiều. Lý Tiên Huệ mở to hai mắt, có chút khó tin nhìn qua Tần Tiêu: - Chiếu theo ngươi nói như vậy thì chuyện này là như thế. Kỳ thật ta cũng sớm biết như vậy, bọn chúng bỏ bao công sức tiếp cận ta, cứu ta, nhất định là có mưu đồ, nhưng không rõ ràng mục đích chính thức của bọn chúng. Nếu như Phượng tỷ là hậu nhân của Từ Kính Nghiệp thì ra hiểu được chuyện này nghiêm trọng hơn ta nghĩ nhiều. Lúc ấy ta đã chuẩn bị chết rồi, như vậy cũng không khiến Lý gia cùng dân chúng thiên hạ vì một người chết của ta bị oan nghiệt. Lúc này Ngô Thứ Sử đau khổ khuyên bảo nói Giang Nam có một Khâm Sai đại nhân tới, liêm khuyết tài giỏi như thế nào, lại là đệ tử của Địch công! Lý Tiên Huệ nhìn qua Tần Tiêu cười cười, nói: - Ngươi biết Địch công trên đời ngày đối với phụ vương ta còn có tử tôn Lý gia ân trọng như núi, ngươi là đệ tử của hắn sinh ra chút tín nhiệm và hy vọng. Vì vậy ta tạm thời bỏ ý niệm này trong đầu, ta muốn nhìn thấy ngươi có tài cán như thế nào. - Thẳng cho tới hôm nay trên thuyền hoa ta nhìn thấy trên người của ngươi đeo ngọc bội của Lâm Truy Vương tặng, ngươi còn nói là tín vật kết nghĩa kim lang ta mới quyết định đem chuyện này nói rõ cho ngươi biết, hy vọng ngươi có thể hóa giải đoạn nguy cơ này. Ta hiểu cách làm người của Lâm Truy Vương, người mà hắn tín nhiệm hẳn là nhân vật đáng tin. Hơn nữa tuy ta lần trước nói năng lỗ mãng với ngươi, nói ngươi là thiếu gia ăn chơi kỳ thật chỉ là nói nhảm. Trải qua tự mình quan sát ngươi không phải loại người này. Ít nhất cho tới bây giờ ngươi không làm ta thất vọng. Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có biện pháp, đúng hay không? Ngữ điệu của Lý Tiên Huệ nhu hòa và bằng phẳng, nói xong lời cuối cùng thì vẻ mặt nóng bỏng cùng chờ mong nhìn qua Tần Tiêu. Loại ánh mắt này mang theo tình yêu mãnh liệt của thiếu nữ, tín nhiệm với tình lang và chờ mong. Buổi nói chuyện này Tần Tiêu càng cảm nhận sâu sắc về Lý Tiên Huệ, hơn nữa âm thầm sinh ra kính nể vài phần: một cô gái yếu ớt thế này lại bị thân nhân mình vứt bỏ, có thù không thể báo, không còn chí tiến thủ, có thể chịu nhục sống tới ngày nay đã là rất không dễ dàng. Huống chi trong loại tình huống nàng không muốn chịu oan ức, cũng không muốn dân chúng vì mình mà khởi can qua, làm cho thiên hạ phải rơi vào tai họa chiến loạn, cũng không muốn người thân tiêp tục tranh đấu... Phần tình nghĩa này khiến người ta bội phục. Nhìn qua thần sắc cương nghị và quyết tâm của Lý Tiên Huệ thì Tần Tiêu không tự giác nghĩ tới một từ tâm tốt. Một quân tốt bị ném đi vẫn còn vì người khác, tận lực bởi vì thiên hạ mà không tiếc dùng tính mạng làm đại giá. xem tại Lý Tiên Huệ, một quận chúa vương triều phong kiến từ nhỏ trải qua vô số biến động chính trị, trải qua sinh hoạt khốn cùng, thật vất vả trở lại hoàng thành hưởng thụ vinh quang vô hạn, nhưng bởi vì phạm sai lầm nhỏ bị thân nãi nãi của mình hạ lệnh xử tử... Một cô gái yếu đuối như thế trong nội tâm của nàng rốt cuộc kiên cường tới bao nhiêu? Tần Tiêu có chút kích động, hắn giống như nhìn thấy cô gái nhu nhược trước mắt này nhìn thấy ý chí của quân nhân, quân hồn! Tần Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Lý Tiên Huệ, chăm chú nói ra: - Nàng yên tâm, chuyện Hỏa Phượng nàng giao cho ta xử lý, ta sẽ không cho bọn chúng thực hiện được. Còn nữa... Trên mặt Tần Tiêu lộ ra nụ cười tự tin, lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào con mắt của Lý Tiên Huệ: - Nàng không có làm sai chuyện gì cả, không được chết. Ta sẽ không để cho nàng chết, nhất định, sẽ không! Lý Tiên Huệ cắn môi, khóe mắt ẩn ẩn co rúm lại, dần dần có chút nước mắt pha tạp: - Ân, ta tin tưởng ngươi! Nhìn qua biểu lộ tín nhiệm và nóng bỏng của Lý Tiên Huệ thì nội tâm của Tần Tiêu có cảm thụ chưa từng có, được người tín nhiệm và kính nế đúng là không tệ! Thực tế là tín nhiệm và kính trọng của mỹ nữ a. Đồng thời Tần Tiêu cũng phát giác khi chuyện mình biết được càng nhiều thì trọng trách trên vai của mình cũng nặng hơn. Chuyện ở Ngạc Châu này xử lý tốt tự nhiên không có gì; xử lý không tốt... Chuyện này có khả năng là náo lớn, đến lúc đó chiến tranh, người chết là không tránh được, nói không chừng còn liên luyện người của Lý gia bị tận diệt, cũng kéo theo lịch sử thay đổi sau đó. Tần Tiêu ngầm cười khổ: hình như trong lịch sử không có con gái của Từ Kính Nghiệp nháo sự a, chẳng lẽ nguyên nhân là do ta nên lịch sử thay đổi? Thôi kệ vậy, bất kể là vì ta hay không thì không thể ném mặt mũi của Tần Quỳnh cùng Địch Nhân Kiệt được, còn có mặt mũi của ta nũa, chuyện Hỏa Phượng thì ta nhất định phải làm cho tốt. Bằng không ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp bọn người Lý Long Cơ Trương Giản Chi, không mặt mũi nào lăn lộn tiếp nữa, còn muốn làm Võ Trạng Nguyên Khâm Sai đại nhân đúng là mơ tưởng, không bằng quay trở về Thôn Tê Phượng huyện Bành Trạch cho heo ăn đi. Cảnh ban đêm phủ xuống, ngoài cửa sổ có từng tiếng ếch kêu vang. Một làn gió lạnh thổi qua hương các. Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đã trò chuyện được một canh giờ, ngay cả ngọn nến cũng được đổi qua. Cửa bị gõ vang nhẹ nhàng, Tịch Nhi ở bên ngoài nói ra: - Đại nhân, tiểu thư, Tịch Nhi đưa cơm tới. Tần Tiêu lúc này mới nhớ tới đêm đã buông xuống rồi, chính mình là một đại nam nhân mà khuya khoắt vẫn ở trong khuê các của nữ nhân, hình như có chút không ổn, vì vậy nói ra: - Tiên Nhi, hôm nay chúng ta trò chuyện tới đây thôi, ta cáo từ trước.