Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 87 : Hổ dữ ăn thịt con.

Chương 87: Hổ dữ ăn thịt con. Nguồn: Vipvanda Sưu tầm: »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-» Nghe đến đây Ngô Tiên Nhi đứng dậy, đỏ mặt lên, nói: - Quận chúa và đại nhân trò chuyện, dân nữ đi bên ngoài hầu hạ. Dứt lời quay người đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Lý Tiên Huệ nhìn qua bóng lưng của Ngô Tiên Nhi vui vẻ cười cười: -Tịch Nhi đúng là cô nương đơn thuần, chuyện đã qua một năm ngược lại là ủy khuất nàng, nàng phải làm nha hoàn hầu hạ ta. Tần Tiêu mỉm cười gật gật đầu: - Đúng vậy a, chắc hẳn ngô Thứ Sử cũng không phải nhân vật đơn giản. Ân, việc này trước không nói. Ngày đó rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì? Về sau lại xảy ra chuyện gì? Lý Tiên Huệ trên mặt càng đỏ, tránh né ánh mắt của Tần Tiêu, xấu hổ nói ra: - Ta tận mắt thấy trên giường của hoàng đế có ba bốn bóng người đang ngủ say. Trong đó có hai người là huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông. Ta lúc ấy rất kinh hoảng, biết rõ chính mình gặp rắc rối, vì vậy thoát ra khỏi Trường Sinh Điện... Không nghĩ tới việc này về sau lại bị thái giám và cung nga bên ngoài cửa cung báo lại cho Trương Xương Tông, bọn họ đều là tâm phúc nanh vuốt của Võ Tam Tư... Tần Tiêu thầm xấu hổ: Võ Tắc Thiên đã bảy mươi còn 3P? Lúc này có một chuyện không rõ, không nghĩ lại trước khi rời khỏi Trường An thì hắn và Lý Long Cơ, Lý Trọng Tuấn, Trương Giản Chi tụ hội, Lý Trọng Tuấn ( Lý Tiên Huệ cùng Lý Trọng Nhuận là anh em cùng cha khác mẹ, là con của thái tử Lý Hiển ) từng tức giận nói qua một câu: - Một năm trước, Trọng Nhuận ta cùng em gái Tiên Huệ vào lúc nói chuyện phiếm ‘ huynh đệ Trương Dịch Chi là đĩ đực ’, đã bị nghiêm hình xử tử, đúng là gian thần. Hiện giờ xem ra quả quyết không vì câu nói đầu tiên mà giết nàng, mà là vì nàng biết được chuyện tư mật của hoàng đế... Lý Tiên Huệ dừng một chút, tiếp tục nói: - Chuyện lần ấy ta kinh hoảng chạy ra khỏi Trường Sinh Điện, lôi kéo anh ta cùng Võ Duyên Cơ cùng chạy tới ngoài Đại Minh cung. Không nghĩ tới chúng ta còn chưa xuất cung đã bị thị vệ đuổi theo bắt được. Thì ra Vũ Hoàng đã nhanh chóng biết được chuyện này, cũng hạ lệnh.... Đem ba người chúng ta loạn bổng đánh chết! - Cái gì, loạn bổng đánh chết? Trong nội tâm Tần Tiêu không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, Võ Tắc Thiên này thủ đoạn đúng là tàn nhẫn tới cực điểm, cháu gái ruột của mình, cháu trai ruột còn có chất trai đều có thể hạ độc thủ như vậy. - Đúng vậy, là loạn bổng đánh chết. Lý Tiên Huệ buồn bả cười cười, lắc đầu tiếp tục nói: - May mắn lúc ấy Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Vũ Hoàng góp lời, nói: ‘ hoàng tộc không thể dùng trượng hình được ’, vì vậy Vũ Hoàng mới sửa lệnh đem chúng ta giao cho phụ vương ta xử trí. Vũ Hoàng đã có hai ba năm không hạ lệnh giết người, không nghĩ tới lúc này hạ tử lệnh lại là chúng ta, ba đứa cháu. Phụ vương ta lúc ấy cực kỳ bi thương, nhưng lại nhớ rõ hai huynh trưởng và tỷ tỷ còn trong tả lót chết như thế nào trong tay của Vũ Hoàng, vì bảo toàn tính mạng người nhà liền hạ quyết tâm, hạ lệnh đem ba chúng ta dìm chết, giao cho Vũ Hoàng phục mệnh. Tần Tiêu nhịn không được phát lạnh, trong lòng nghĩ đến: hổ dữ không ăn thịt con, mà Võ Tắc Thiên cũng quá... Trách không được có người báo oán không muốn sinh ra trong nhà đế vương. Thời điểm xung đột quyền lợi trừ máu chảy đầm đìa và đấu đá lẫn nhau thì thân tình không còn gì đáng nói. Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ trước mắt mà không hiểu, hắn có cảm giác ta tình nguyện ngươi là con gái Thứ Sử quỷ quyệt hoạt bát không nói đạo lý cũng không muốn tin tưởng ngươi là Vĩnh Thái quận chúa cái gì đó, như vậy thì chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều. Trên mặt của Lý Tiên Huệ xuất hiện nụ cười lạnh nhạt, tiếp tục nói: - Lại nói tiếp Thượng Quan Uyển Nhi xem như ân nhân cứu ta một mạng, nếu không phải nàng góp lời thì ta đã bị đánh chết rồi. Về sau ta mới hiểu được vì cái gì có câu nói ‘ họa phúc tướng ỷ ’. Năm đó phụ vương mang theo chúng ta lưu vong, thời điểm đi Phòng Châu thì ta thiên tính ham chơi, trong ngày đi ra ngoài dạo thì kết bạn một ít giang hồ dị nhân, bọn họ đều là nghĩa sĩ thờ phụng Lý Đường. Phụ vương hạ lệnh xử tử ta thì những người bạn giang hồ dị nhân này cũng tới Trường An, cũng bí mật cứu ta ra, tìm một nha hoàn có thân hình tương tự ta và dùng dị thuật thay đổi dung mạo mang đi chết thay. Sau đó bọn họ mang theo ta đi tới Giang Nam, một năm trước mới tiến vào Ngạc Châu phủ Thứ Sử, giả trang thành con gái của Ngô Thứ Sử. Tần Tiêu nghe đến đó cảm giác như nghe được thiên thư, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu: - Chuyện này quá mức huyền diệu! Không ngờ dị thuật lại thần kỳ như vậy. Tần Tiêu nhịn không được muốn nói: đây không phải trong kiếm hiệp và phim ảnh mới có sao? Chẳng lẽ đời Đường thật sự còn có dị thuật tồn tại? Lý Tiên Huệ cười cười: - Có. Không chỉ là có, những người này ngồi ở trước mặt giống như sẽ biết được thứ gì đó. Năm đó ta còn nhỏ tuổi ở Phòng Châu được một kỳ nhân thu làm đồ đệ, dạy ta một ít võ công kiếm pháp phòng thân. Đồng thời thiên tính của ta ham chơi nên sư phụ dạy cho ta môt ít kỳ thuật phòng thân, chỉ có điều ta học nghệ không tinh. Sư phụ lão nhân gia ông ta mới thật sự là cao thủ. Lúc này, đột nhiên Tần Tiêu nghĩ đến: - Phòng Châu? Hẳn là ngươi nói ‘ kỳ nhân ’ là Phòng Châu Hổ Vương, Hổ Vạn Cầu? Lý Tiên Huệ hơi có chút kinh ngạc lắc đầu: - Không phải hắn, như thế nào, ngươi cũng quen hắn sao? Hắn rất quen thuộc sư phụ của ta, ước chừng quen nhau từ hai mươi năm trước. Ta từng nghe sư phụ ta nói năm đó hắn mang theo một cô gái tới cầu y, quỳ ba ngày ba đêm sư phụ ta mới đáp ứng hắn. Thực sự không phải là sư phụ ta nhẫn tâm, nhưng mà loại kỳ thuật này không thể để lộ ra ánh sáng cho người ta nhìn thấy, một khi lưu truyền ra sẽ bị kẻ xấu lợi dụng, sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng bất lợi. Chuyện này có lẽ ngươi cũng hiểu được? Từ đó về sau sư phụ ta và Hổ Vạn Cầu thành bạn tốt. - Đúng vậy, đúng là như thế. Ví dụ như bị quan phủ truy nã tội phạm quan trọng, biết thay hình đổi dạng thì chẳng phải nhớn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Tần Tiêu nói ra. - Ta đoán chừng hai mươi năm trước Hổ Vạn Cầu mang nữ nhân đến gặp sư phụ ngươi chính là vài ngày trước ta ở Vũ Xương gặp được vài lần, Đoạn Như. Nữ nhân này, ai, không nói cũng được, cũng là người đáng thương. Ta cùng Hổ Vạn Cầu cũng bởi vì nữ nhân này mà quen nhau. Ngô Tiên Nhi nhăn cau mày: - Ta nghe Tịch Nhi nói về chuyện này, ngươi ở Vũ Xương phá bản án mượn xác hoàn hồn, độc thủ phía sau màn chính là nữ nhân Đoạn Như đúng không? Chẳng lẽ nàng chính là nữ nhân trước kia Hổ Vạn Cầu mang đến cầu sư phụ ta trị liệu Trầm Nghi Nhi? Năm đó nàng bị vách đá cào nát mặt, sau khi sư phụ ta trị tốt cho nàng thì đã thay đổi dung mạo khác. Về sau sư phụ ta mất thì không còn nghe tin tức của nàng.