Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 763 : Mỗi người đều có mục đích riêng. (1)
Chương 765: Mỗi người đều có mục đích riêng. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Buổi sáng Tần Tiêu đi tới bên ngoài cửa bắc U Châu, tiễn Hoàn Tử Đan đi ra ngoài đảm nhiệm “tiếp khách”, tổng cộng có ba ngàn kỵ binh cùng một đội nghi trượng xem như đã rất cấp mặt mũi cho Lý Đại Bô. Tần Tiêu dặn dò Hoàn Tử Đan:
- Có trinh tám báo về Lý Đại Bô dẫn theo hai vạn người đến U Châu. Đây không phải con số nhỏ, tương đương hai phần ba binh lực toàn tộc của hắn. Ngươi đừng làm lộ hãm, phải ổn định hắn, để hắn cho rằng mưu kế của bọn hắn đã thành công.
- Đại soái yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không dám sai lầm lần nữa.
Hoàn Tử Đan nhận chân đáp:
- Lần trước tôi làm tiên phong từng đánh qua giao tế với thủ lĩnh bộ tộc của bọn hắn, xem như trước lạ sau quen, chuyện lần này tôi có thể làm tốt.
- Được, đi thôi.
Tần Tiêu thân thiết nhìn hắn:
- Cẩn thận làm việc.
- Dạ!
Hoàn Tử Đan xoay người lên ngựa, huy đại kỳ xuất phát.
Tần Tiêu vẫn đứng yên nơi đó nhìn ra phương xa, tự nhủ:
- Mưu kế này thật sự phải làm suốt mấy ngày…Bắc Địch xem thấu kế sách của chúng ta, chúng ta lại tiếp tục tương kế tựu kế lần nữa, hiện tại rốt cục đã trình diễn…
Kim Lương Phượng đứng một bên nói:
- Đại soái, sắp xếp theo an bài của ngươi, chúng ta ít nhất là dựng thế sau đó đạt thành quả. Hiện tại duy nhất có chút nghi ngờ cũng không biết người Đột Quyết sẽ điều động bao nhiêu binh mã. Bọn hắn phong tỏa tin tức thật kín kẽ, trinh thám không thăm dò được gì. Xem ra chỉ phải đợi đến khi bọn hắn xuất động mới biết được nội tình hư thật của bọn hắn.
- Đột Quyết có một Đôn Dục Cốc đích thật là chuyện thật sự khó giải quyết. Người này không ngờ vẫn còn chưa chết cho xong.
Tần Tiêu hài hước lại phẫn nhiên nói:
- Một đường dụng binh tại đông bắc, càng nhiều thời điểm là cần đấu trí. Lại có một đối thủ ở bên kia, hết thảy luôn tràn ngập biến số!
- Thật khó trách đại soái cần phải ổn định trước ở thế bất bại sau đó mới đi giành thắng lợi.
Kim Lương Phượng nói:
- Mặc kệ kết quả cuộc chiến này như thế nào, ít nhất chúng ta không thể đánh mất U Châu. Đại soái đưa cho tôi hai vạn người đã theo lời phân phó của ngươi chuyển dời vào trong thành đóng tại bốn cửa thành. Còn có vũ khí bí mật của chúng ta, phỏng chừng đã tới thời điểm thử nghiệm một chút.
- Nga? Ha ha…
Tần Tiêu cười cười:
- Trở về đi. Chúng ta cũng nên an bài nghi thức hoan nghênh một chút. Cần làm ra đại trận vạn người, pháo hoa chúc mừng, hoan nghênh Lý Đại Bô quy thuận Đại Đường.
Đông bắc U Châu, hà cốc Loan Hà.
Hoàn Tử Đan bố trí sẵn đội hình chờ đợi ước chừng nửa canh giờ, trước mặt cuối cùng xuất hiện một đội kỵ binh. Không có cờ hiệu, cũng không có trống trận, chỉ hướng chỗ Hoàn Tử Đan chạy tới. Hoàn Tử Đan lên ngựa dẫn người đến nghênh đón.
Đội ngũ đối phương ước chừng hơn trăm người, đầu lĩnh là người mà Hoàn Tử Đan cũng nhận thức, từng gặp mặt tại biên cảnh Hề tộc lần trước – Hề tộc Sĩ Cân Đa Mễ Đa. Hoàn Tử Đan tiến lên đón, Đa Mễ Đa vừa thấy hắn liền ở trên ngựa cúi người thi lễ:
- Gặp qua Hoàn tướng quân.
- Đã lâu không gặp, Sĩ Cân đại nhân.
Hoàn Tử Đan mỉm cười:
- Là đại tù trưởng phái người đến dò đường sao?
- Đúng vậy.
Đa Mễ Đa cũng là người trầm ổn, thần sắc tự nhiên nói:
- Đệ đệ của đại tù trưởng – Lỗ Tô, suất lĩnh một vạn kỵ binh đi ngay sau lưng ta. Đại tù trưởng Lý Đại Bô cũng suất lĩnh một vạn người còn cách năm mươi dặm, mang theo dê bò cùng ngựa hiến cho Đại Đường nên đi chậm hơn một ít.
Hoàn Tử Đan thầm nghĩ trong lòng: Lý Đại Bô cũng thật giảo hoạt, tự mình lui ở phía sau lại để đệ đệ cùng Đa Mễ Đa đến thăm dò tình huống.
- Thỉnh Sĩ Cân đại nhân hồi báo Lỗ Tô đại nhân cùng đại tù trưởng, đại nguyên soái phái ty chức ra khỏi thành nghênh đón, bản thân nguyên soái đang ở cửa thành bắc mười dặm chờ đợi nghênh đón đại tù trưởng.
Hoàn Tử Đan lại hỏi một câu thăm dò:
- Có người Đột Quyết cùng Khiết Đan truy đuổi theo phía sau hay không, có cần ta đến cản trở sau lưng các vị?
Đa Mễ Đa thoáng sững sờ, khoát tay nói:
- Tạm thời không có, tạm thời không có. Gần đây người Đột Quyết cũng không đi qua nơi này, còn người Khiết Đan chỉ khi nào yêu cầu thu thập tài vật cưỡng bức lao động mới đến qua. Đại tù trưởng đặc biệt chọn thời điểm này đến quy thuận Đại Đường, sẽ không có vấn đề gì.
Trong lòng hắn mắng thầm: vốn tưởng rằng Tần Tiêu sẽ đích thân ra nghênh đón, không nghĩ tới lại phái một tiểu tướng quân bình thường…nếu đích thân Tần Tiêu đi ra, có thể bắt giữ hắn, như vậy đã chiếm lĩnh một nửa U Châu!
Trong lòng Hoàn Tử Đan cười thầm: ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu xuẩn như ngươi, để đại soái trung quân tự mình đi mạo hiểm!
Hai người hàn huyên thêm một lúc, Hoàn Tử Đan để Đa Mễ Đa mời Lỗ Tô đến. Người của Hoàn Tử Đan chia thành hai hàng, tiếng tù và thổi vang, chấn động sơn cốc. Một vạn kỵ binh của Lỗ Tô nửa tin nửa ngờ đi qua hà cốc Loan Hà, hướng phía U Châu. Hoàn Tử Đan phái một đội người ngựa dẫn đường, tự mình vẫn lưu lại chờ Lý Đại Bô.
Qua thêm hồi lâu phía trước lại xuất hiện đội ngũ. Lần này thật sự nhìn thấy có dê bò bị xua đuổi cùng đi tới, phía sau đi theo hơn vạn kỵ binh.
Hoàn Tử Đan gọi vài thiên tướng từng làm thủ hạ dưới trướng Tiết Nột đi qua, bọn họ nhận thức được Lý Đại Bô, có thể cùng nhau nghênh đón.
Cuối cùng nhìn thấy được đại kỳ, là một đại kỳ màu xanh nhạt, đồ án có chút kỳ quái. Hoàn Tử Đan tiến lên thi lễ, thiên tướng bên cạnh ám chỉ: đúng là Lý Đại Bô!
Trước cửa thành bắc U Châu, Tần Tiêu thân mặc giáp trụ, sau lưng liệt trận hình. Một vạn Hổ Kỵ sư, hai bên còn có một vạn kỵ binh Tả Kiêu Vệ, đại trận thế ba vạn người, khí thế phi phàm.
Khi Lỗ Tô mang theo một vạn kỵ binh đi tới nơi này, từ xa xa chứng kiến đại trận, không khỏi có chút kinh hãi, cơ hồ không dám tiến lên. Sau thoáng do dự, chỉ thấy ngoài cửa thành phóng lên pháo hoa, tướng quân dẫn đường bên cạnh cũng mời mọc nói cho hắn biết đây là nghi thức hoan nghênh, lúc này Lỗ Tô mới mang người tiến về phía trước.
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm roi ngựa tùy ý vỗ vỗ lên yên. Hắn lẳng lặng quan sát Lỗ Tô đi tới trước mặt. Người Hề quả nhiên đều là kẻ man dũng, trên thân lộ ra cỗ khí thế ngỗ ngược cùng hung hoành, trong mắt phóng túng. Trận hình của họ mặc dù có chút hỗn độn nhưng vô cùng ăn ý lẫn nhau, tùy thời đều duy trì trạng thái có thể công lẫn thủ.
Người Hề đi tới gần, Tần Tiêu mang theo một ít quan viên cao cấp cùng soái kỳ chậm rãi thúc ngựa tiến về phía trước. Tần Tiêu còn đang cân nhắc vài câu nói tiếng Khiết Đan mà mình không quá quen thuộc, lúc này đối phương lại mở miệng nói chuyện trước, còn dùng tiếng Hán:
- Ngài chính là Tần đại nguyên soái?
- Đúng vậy! xem tại
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ:
- Tần Tiêu dẫn quan chức U Châu hoan nghênh đại tù trưởng Hề tộc đã đến!
Bộ dạng Lỗ Tô thô to, thắt lưng tròn, khuôn mặt mập mạp, râu xồm xoàm, man hán mười phần. Chỉ nghe hắn nói:
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
26 chương
580 chương
77 chương
113 chương
257 chương
53 chương
32 chương