Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 676 : Bình Vương Lý Trọng Tuấn. (2)

Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Tác giả: Tầm Hương Sư Chương 678 : Bình Vương Lý Trọng Tuấn. (2) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvanda Chương 678 : Bình Vương Lý Trọng Tuấn. (2) Chỉ đợi có mệnh lệnh của hoàng đế, hắn phải rời xa gia đình, thay vương triều Đại Đường bán mạng. Hạnh phúc gia đình thế này, hắn còn có thể hưởng thụ được mấy ngày đây? Chỉ một bữa sáng chỉ sợ mất nửa canh giờ, tốt xấu xem như làm hài lòng nhóm hài tử. Bộ dạng Tần Tiêu uể oải nằm vật trên cỏ, mặc cho các con giống như tranh đoạt địa bàn bò lên bò xuống trên người hắn, còn nghịch ngợm xả lỗ tai cùng tóc hắn chơi đùa. Trong đầu của hắn cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Dưới ánh nắng mặt trời, gia đình hạnh phúc vui vẻ, làm cho hắn say cùng hốt hoảng, thật hận thời gian vì sao không vĩnh viễn dừng lại hình ảnh trong một khắc này. Tới bữa cơm trưa, Tử Địch thật khó khăn bò dậy, xấu hổ đỏ mặt chạy ra, gia đình cùng tụ tập ăn cơm. Tần Tiêu suy nghĩ một trận, rốt cục có chủ ý, mang theo Lý Tiên Huệ cùng Đại Đầu Khải Xuyên, Nhị Nữ Nhân Tuyền Khanh đi lên đảo, đến Kết Tử Châu Đầu thăm hảo huynh đệ của mình, cậu cả Lý Trọng Tuấn. Mặc kệ Lý Trọng Tuấn có nguyện ý hay không, nếu không cho Lý Tiên Huệ gặp mặt tam ca đang ở gần gang tấc với nàng, đối với nàng mà nói là hành động tàn nhẫn! Khi Lý Tiên Huệ nghe nói Lý Trọng Tuấn đã đến Trường Cát, lập tức khiếp sợ đến ngây dại, trong ánh mắt toát ra thần thái vô cùng khác thường. Từ sau khi Vi Hậu bại vong, Lý Khỏa Nhi đền tội. Bốn con trai của Trung Tông Lý Đán chỉ còn lại Lý Trọng Tuấn cùng Lý Trọng Mậu. Tuy rằng vẫn còn vài nữ nhi còn sống, nhưng cảm tình với Lý Tiên Huệ không sâu, thậm chí còn không nhớ cả tên. Dù là Lý Trọng Mậu cũng không có bao nhiêu cảm tình với nàng. Chỉ riêng Lý Trọng Tuấn, tuy rằng không phải huynh muội cùng một mẹ, nhưng từ nhỏ cảm tình rất tốt, có thể vì đồng cảm bởi trải qua lưu đày mà thôi. Hơn nữa tình nghĩa huynh đệ thân mật đáng tin giữa Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn, vì vậy tình nghĩa huynh muội giữa Lý Trọng Tuấn cùng Lý Tiên Huệ cũng đã nồng đậm không cách nào tan vỡ. Hiện tại Lý Tiên Huệ đã làm mẫu thân, giờ khắc này lại biểu hiện hưng phấn kích động dị thường, nắm tay Đại Đầu đi nhanh phía trước, chỉ hận không lập tức mọc cánh bay tới Kết Tử Châu Đầu gặp mặt vị tam ca làm nàng luôn nóng ruột nóng gan kia. - Đại Đầu, lát nữa gặp mặt cậu phải nhớ bái lễ nga! Cần quỳ xuống bái, biết không? - Thấy cậu như thấy mẹ, cậu của con là một người rất tốt đâu! - Lão công, huynh nhanh lên! Nhanh lên... Tần Tiêu ha ha cười, ôm nhị nữ nhân chỉ có một tuổi nhanh chân đi tới. Hãy xem, Tiên nhi vui vẻ bao nhiêu ah! Trong lòng Tần Tiêu cũng cảm giác tốt đẹp. Lên thuyền, Lý Tiên Huệ cẩn thận chiếu cố hai đứa con, Tần Tiêu ở phía sau huy nhanh mái chèo. Thuyền gỗ hướng Kết Tử Châu Đầu bơi nhanh. Vừa mới tiến gần bờ, ôm cứng hai đứa con, Lý Tiên Huệ đã không nhịn được lớn tiếng kêu lên: - Tam ca! Tam ca, huynh nghe được không, muội tới rồi! Tần Tiêu rõ ràng nhận ra được thanh âm của nàng có chút run rẩy, kích động như muốn khóc nức nở. Tần Tiêu ôm lấy Nhị nữ nhân, liên tục khuyên nàng: - Đừng nóng vội, Kết Tử Châu Đầu thật lớn, còn phải đi thêm một đoạn đường đâu, muội đừng kích động như vậy. Gương mặt Lý Tiên Huệ đỏ bừng, ứa nước mắt, xấu hổ cười: - Đi nhanh lên thôi! Tần Tiêu không khỏi mỉm cười, trong lòng thầm nhủ: - Đã trở thành mẹ của hai đứa con, vẫn kiều mỵ động lòng người như vậy. Hơn nữa còn có thêm hương vị thành thục...Tiên nhi vẫn xinh đẹp như vậy đâu, cũng không phải vẻ đẹp của bình hoa dung tục theo thời gian trôi qua. Người một nhà đi nhanh lên Kết Tử Châu Đầu, bên trong rừng cam quýt còn có một ít dân phu đang hỗ trợ hái quả cây, có chút thuyền khách thương bỏ neo xa xa bến tàu. Tần Tiêu mang theo Lý Tiên Huệ cùng hai con đi tới đạo quan, vừa lúc gặp mặt Kim Lương Phượng đi ra. Kim Lương Phượng nhìn thấy Lý Tiên Huệ, vội vàng ôm tay làm lễ: - Gặp qua phu nhân! Lý Tiên Huệ liên tục đáp lễ: - Chào Kim tiên sinh! Tam ca của tôi đâu? Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười: - Muội xem muội kìa, nóng vội như vậy! Kim Lương Phượng cũng cười rộ lên: - Thân nhân gặp lại thôi, có thể hiểu được. Bình Vương điện hạ đang ở sương phòng trong viện... Không đợi Kim Lương Phượng nói hết lời, cửa sương phòng đột nhiên mở ra, Lý Trọng Tuấn đột nhiên vọt ra ngoài, lớn tiếng kêu lên: - Tiên nhi, hảo muội tử! Hảo muội tử của ta! Cảm xúc kích động dâng cao! Lý Tiên Huệ nhất thời không khống chế được, buông tay Đại Đầu bổ nhào tới, chui vào lòng Lý Trọng Tuấn, giống đứa bé lớn tiếng khóc lên: - Tam ca! Kim Lương Phượng ho nhẹ một tiếng, lôi kéo Tần Tiêu, hai người đi ra ngoài đạo quan. Tiểu tử Đại Đầu rất nghe lời mẫu thẫn, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lý Trọng Tuấn cùng Lý Tiên Huệ, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu: - Bái kiến cậu! Lý Trọng Tuấn đang vô cùng kích động, ôm chặt Lý Tiên Huệ, nước mắt giàn giụa, làm sao nghe được thanh âm nhỏ nhẹ kia. Lý Tiên Huệ lại khóc lớn, đem toàn bộ sự tình ném ra chín tầng mây. Nhị nữ nhân nghe được tiếng khóc của mẫu thân, lại òa khóc lớn trong lòng Tần Tiêu. Tần Tiêu hoảng sợ vội vàng dỗ dành, Kim Lương Phượng đứng một bên bật cười. Đại Đầu quỳ trên mặt đất buồn bực nha, lớn tiếng dập đầu lần nữa: - Đại Đầu bái kiến cậu vậy! Bái kiến cậu! Có nghe hay không vậy! Lúc này Lý Trọng Tuấn cùng Lý Tiên Huệ mới hồi phục lại tinh thần, buông nhau ra, đều có chút xấu hổ nở nụ cười, âm thầm lau nước mắt. Lý Trọng Tuấn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Đại Đầu, hôn lên hai má tiểu tử, vui mừng nói: - Tiểu tử này quả nhiên giống Tần Tiêu như đúc đâu! Tiếp tục kêu cậu lần nữa xem nào! Lý Tiên Huệ thật vất vả mới nín khóc, vuốt vuốt bàn tay Đại Đầu, nhẹ giọng nói: - Đại Đầu, đây là cậu của con! Là thân nhân ruột thịt của mẫu thân, biết không? Đại Đầu nháy mắt, nghi hoặc mà ngây thơ hỏi: - Cậu là ca ca của mẫu thân sao? Vì sao bộ dạng của cậu lại già như gia gia của Nhị Trụ ở đầu thôn đây? Lý Trọng Tuấn nghe vậy sửng sốt, lập tức cười lên ha hả, nước mắt lại chảy ra. Lần này đích thật là bật cười. Lý Tiên Huệ cũng không nhịn được trách móc: - Đại Đầu đừng nói lung tung! Không lễ phép biết không? Tần Tiêu không dỗ dành được nữ nhi, đành phải tung tăng bế con giao vào trong tay Lý Tiên Huệ. Lý Tiên Huệ dỗ dành vài tiếng, Nhị nữ nhân bĩu môi, trong mắt còn hàm chứa nước mắt nhưng lại mỉm cười. Lý Trọng Tuấn lại vui mừng ôm lấy Nhị nữ nhân, hôn lên mặt tiểu a đầu một cái, lại khiến cho Nhị nữ nhân lớn tiếng òa khóc, chỉ đành kích động đem người giao trả lại cho Lý Tiên Huệ. Lý Trọng Tuấn chẳng khác gì si dại ha ha cười nói: - Nữ oa nhi này có bộ dạng giống Tiên nhi trước kia như đúc thôi! Sau này trưởng thành nhất định sẽ là đại mỹ nhân nhi nhất đẳng! Đặt tên là gì vậy? Ta còn chưa biết tên đâu, tốt xấu ta cũng là trưởng bối, chuyện đặt tên phải có phần của ta! Tần Tiêu tức giận cười nói: - Kẻ làm cậu như ngươi cũng không biết xấu hổ, chuyện gì cũng không từng quan tâm qua đã muốn chạy tới tranh quyền đặt tên. Nói cho ngươi biết đã tới chậm, cha của bọn nhỏ tài hoa bậc nào, đã sớm đặt tên xong rồi. Tiểu tử gọi Khải Xuyên, nữ nhi gọi Tuyền Khanh. Thanks