Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 513 : Long sĩ đầu. (1)

Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Tác giả: Tầm Hương Sư Chương 515 : Long sĩ đầu. (1) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: vipvandan nguồn Chương 515 : Long Sĩ Đầu. (1) Lý Long Cơ tinh thần đại chấn, cơ hồ nhảy lên cầm chặt tay của Tần Tiêu: - Đại ca yên tâm, Trương Cửu Linh là kẻ thức thời. Hiện nay Đột Quyết đang đánh Đột Kỵ Thi, trực tiếp uy hiếp Bắc Đình phủ hộ, bức thẳng bốn trấn An Tây. Trong triều đang chuẩn bị phái tướng soái đắc lực đi trấn thủ, mà Trương Nhân Nguyện chính là lựa chọn thích hợp nhất. Hơn nữa bọn người Vi hậu đối với hắn cũng có chút kiêng kỵ. - Vì vậy trước đó không lâu Trương Cửu Linh cùng với Trương Thuyết thương nghị qua, mà Trung Thư Lệnh tâm phúc của Vi hậu, quyền thần Tông Sở Khách góp lời, điều Trương Nhân Nguyện đi Bắc Đình tọa trấn, Vi hậu cùng Võ Tam Tư tuyệt đối không có lý do gì không đồng ý! Trương Nhân Nguyện vừa đi, cũng sẽ có tâm phúc của Vi hậu đi tới đây tiếp quản binh quyền, đại ca xem đi. Tần Tiêu trong lồng ngực phiền muộn quét sạch, biến thành hào khí ngất trời. - Tiếp chưởng binh quyền của ta? Ha ha, vậy cũng phải hỏi mấy vạn tả uy vệ và Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay của ta có đồng ý hay không! Hai đại nam nhân nắm tay cười to, Mặc Y đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo rương gỗ, chứa thịt dê bóng và cao lương. Lý Long Cơ vui mừng nói ra: - Đến đây, đại ca đại tẩu, hôm nay không có sơn hào hải vị gì, chúng ta mượn những thực phẩm thô ráp này, coi như chúc mừng chúng ta gặp lại. Mặc Y đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, rót rượu cho ba người, trước cạn một chén. Dùng dao găm cắt thịt, Tần Tiêu cầm lên đưa lên mũi ngửi, rõ ràng không có mùi tanh! Nhất thời cũng muốn ăn, hắn phát hiện sáng hôm nay đi chưa ăn gì cả, lập tức ăn liên tục. Tuy chưa nói tới cực phẩm mỹ vị cái gì đó, nhưng mà da bụng sắp dính vào lưng rồi. Ba người đều không để ý hình tượng dùng tay cầm thịt lên cắn, nước canh xương cốt rải đầy bàn. Lý Long Cơ cầm một khối vải bông vàng đưa lên lau miệng, mỉm cười nói: - Xin lỗi ah, đại ca đại tẩu, vừa thấy mặt đã nói công việc rồi. Kỳ thật ta sớm muốn nói cho các ngươi biết chuyện con trai và con gái nuôi của ta. - Đúng nha! Mặc Y cấp cấp truy vấn: - Hai nam nhân các ngươi vừa thấy mặt đã nói quốc gia đại sự. Điện hạ ngươi nói nhanh đi, Tiên nhi cùng Uyển nhi, ai sinh công tử, ai sinh tiểu thư nha? Tần Tiêu cũng lập tức khôi phục lại, không thể chờ đợi được níu Lý Long Cơ nói ra: - Mau nói cho ta biết! Con trai và con gái của ta khỏe mạnh xinh đẹp không? Tiên nhi cùng Uyển nhi, còn có người nhà của ta có khỏe không? - Hảo hảo, đều vô cùng tốt! Lý Long Cơ cười hì hì nói ra: - Con trai là Khải Xuyên, tự nhiên là kiệt tác của Tiên nhi rồi. Ngày hai mươi bảy tháng ba sinh ra, hơn tám cân đấy, quả thực là tiểu lão hổ! Nghe nói vừa sinh hạ đã cất tiếng khóc thật lớn, hù bà mụ sợ hãi đấy! Con gái Tuyền Nguyệt Tiểu Tứ Nguyệt sinh ngày tám tháng một, sáu cân tám lượng! Ta không có tới Giang Nam nhìn. Là Tiên nhi phái người báo tin vui tới. Tần Tiêu mặt cuồng hỉ, nôn nóng đứng lên xoa xoa tay: - Vãi lội, ta thực hận không thể mọc cánh bay về Giang Nam, lấy con trai con gái xinh xắn của ta! Thật sự là đã ghiền ah, ha ha! Ta thật là vui! - Nhìn ngươi cũng giống như Lý Tự Nghiệp. Mặc Y cũng bắt đầu vui vẻ, khẽ kéo Tần Tiêu ngồi xuống: - Đợi xong xuôi đại sự này. Chúng ta trở về Giang Nam thăm Tiên nhi cùng Uyển nhi. Còn có công tử cùng tiểu thư a? - Tốt, tốt! Tần Tiêu gật đầu không ngừng, ngồi xuống kích động uống một chén rượu. Mới là cha nên hăn vô cùng hưng phấn. - Ta cũng sinh con trai. Lý Long Cơ cũng đầy hưng phấn: - Sinh vào ngày trăng tròn, tên là ‘Tự Trực’. Ngươi có có nhận làm cha nuôi không? - Tốt, tốt! Tần Tiêu dường như chỉ biết nói chữ này, cười tới mức mặt sáng lạn, vui mừng cùng Lý Long Cơ cạn chén, nâng ly uống cạn. Lý Long Cơ phiền muộn trừng mắt Tần Tiêu: - Chỉ biết nói ‘tốt’. Có lễ gặp mặt không vậy? - À? Có, có! Tần Tiêu cười to: - Ta đi săn ở biên quan, săn được da thú làm da cầu và tả lót, chắc không tệ a? Xem như kỹ niệm có ý nghĩa. - Rất tốt. Lý Long Cơ nháy mắt ra hiệu: - Ta cũng có một chuyện. Ta nghe nói Mạc Bắc ở nơi này ‘thiên vi lư địa vi chiên’ đi tới chỗ nào ngủ ở đó. Tất cả đều là dùng da thú chống lạnh. Nằm ngủ trong đống tuyết cũng không lạnh. Mặc Y cười yếu ớt: - Điện hạ, chuyện này làm cho ngài thất vọng rồi. Chúng ta chỉ làm da cầu và tả lót cho em bé mà thôi, khăn quàng cổ, không có dùng làm áo choàng cho nam tử dùng đâu. Lý Long Cơ căm giận trừng Tần Tiêu vài lần: - Hắn nha, trong lòng không có huynh đệ ta? Tần Tiêu nhai thịt dê và sờ trong ngực ném một lượng bạc ra, ném lên bàn: - Ngươi còn thiếu loại vật này? Khôi hài a. Chỉ cần dùng ít bạc thì thiếu cái gì mua cái đó, cần gì khách khí với đại ca. - Cút! Lý Long Cơ giận không kềm được. Qua loa ăn xong cơm trưa, Tần Tiêu đúng là mang theo Mặc Y đến Linh Châu dạo phố. Hai người đi dạo tới trưa, trời sắp hoàng hôn thì quay về khách sạn. Sau bữa cơm chiều, Tần Tiêu lại tiến vào phòng khách của Lý Long Cơ, hai người đóng sau đó thương nghị đại sự, bất luận là chi tiết, tỉ mĩ cũng phải cẩn thận thương thảo một hồi. Cuối cùng nhất, thời gian khởi binh chính biến định vào ‘Ngày hai tháng hai’. Ngày hai tháng hai, Long Sĩ Đầu! Đây thật sự là ngày tốt lành, thời gian đã định ăn khớp. Qua hết năm sau Sóc Phương quân sẽ nhổ trại rời đi, hai tháng đuổi tới Trường An, đó là đã bài trừ xử lý những chuyện đột nhiên tới, không nhanh không chậm mới tốt. Buổi tối, Mặc Y và Tần Tiêu chà đạp cái giường gỗ thật khổ. Sau khi Tần Tiêu buông bỏ khúc mắt, quay mắt nhìn qua Mặc Y thì phát tiết thú tính, quả thực biến thành súc vật động đực, vô cùng mãnh liệt. Mặc Y lo lắng âm thanh gường gỗ quá lớn và vách tường không cách âm tốt, nàng cắn chặt môi không ình rên rĩ. Nhưng mà cái giường này bât tranh khí, âm thanh C-K-Í-T..T...T chầm chậm vang lên không ngừng, động tĩnh thật lớn. Mặc Y xấu hổ đến không được, nhiều lần bảo Tần Tiêu thôi nhưng không được, đành phải quyết định chắc chắn. Dứt khoát đã bị mất mặt, không bằng hưởng thụ cho tốt! Hai người điên loan đảo phượng đại chiến suốt nửa canh giờ. Cả khách sạn đều có chút bạo động bất an, Lý Long Cơ bên cạnh thở dài thở ngắn như con sói hoang, chỉ hận cái nơi nhỏ bé hoang vắng này không tìm được nữ tử nào hợp nhãn để thị tẩm. Cuối cùng cái giường gỗ nhỏ không chịu nổi lăng nhục. Rõ ràng ‘phanh’ một tiếng gãy tại chỗ. Hai người hoảng sợ kêu lên. Có chút hốt hoảng thất thố bò dậy, sau đó lập tức liên tục chiến đấu trên sàn nhà, tiếp tục ác chiến... Ngày hôm sau, kể cả Lý Long Cơ và mọi người nhìn qua hai người vẻ mặt cười quái dị. Nhất là thời điểm nhìn Tần Tiêu giống như nhìn thấy quái vật. Mặc Y xấu hổ không thể nói cúi đầu thấp xuống. Cấp cấp thúc Tần Tiêu tranh thủ thời gian rời khỏi đây. Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ hơi chút tạm biệt, mang theo mấy cái màn thầu rời đi, cùng Mặc Y cưỡi lên ngựa chạy về hướng Sóc Phương quân. Thanks