Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 302 : Mưa Gió Nổi Lên (3)
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 304: Mưa Gió Nổi Lên (3)
Tiến vào thành Trường An, đường đi rộng lớn, xe ngựa vững vàng một đoạn thì đột nhiên Chung Diễn kéo cương ghìm xe lại, lão kinh hãi nói:
- Đại. . . Đại nhân, không thể đi nữa.
- Làm sao vậy?
Tần Tiêu từ trong xe đi ra ngoài hỏi, chỉ thấy ở trước cửa vào phủ mình có rất nhiều phủ vây quanh, còn có mấy người lính mang theo trường thương chạy về phía xe ngựa.
- Đứng lại. Người nào?
Chung Diễn hoảng hốt thét lên ‘ ah nha ’ thì suýt nữa ngã xuống xe, Tần Tiêu đỡ lấy lão dựa vào thùng xe rồi quát to:
- Lớn mật! Các ngươi là quân tốt ở đâu dám ngăn cản con đường phủ đệ của bổn quan, muốn tạo phản hả?
Mấy quân tốt cuống quít quỳ xuống:
- Tần đại nhân thứ tội! Tiểu nhân phụng mệnh nam nha Đại Đô Đốc canh giữ trước phủ của đại nhân.
Trong lòng Tần Tiêu cả kinh:
- Hỏng rồi. Chẳng lẽ trong nhà của ta đã xảy ra đại sự?
- Tránh ra!
Tần Tiêu vung tay lên sau đó nhảy lên xe ngựa, ra hiệu Chung Diễn tiếp tục cho xe đi vào trong phủ.
Trong nội viện cũng thiết lập rất nhiều trạm canh gác, thập phần sâm nghiêm. Tần Tiêu vừa mới tiến đến trong nội viện, lập tức nghe được một tiếng hét kinh hãi:
- Đại Nhân trở lại rồi!
Tần Tiêu nghe được là thanh âm của Hình Trường Phong, hắn đã chạy tới quỳ xuống trước mặt Tần Tiêu.
Tần Tiêu nâng hắn lên hỏi: (.
- Trường Phong, đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Hình Trường Phong có chút khó coi, hắn hổ thẹn cúi đầu:
- Tiểu nhân vô năng! Sau khi thu được quân lệnh của đại nhân, tiểu nhân dẫn người ra sức chạy đi, cuối cùng đã đi tới cửa thành Trường An. Vừa mới tiến vào dinh thự của đại nhân phát hiện đã có một đám hắc y thích kháhc đang hành hung.
Tần Tiêu cả kinh trợn mắt hỏi:
- Về sau như thế nào?
Một người hắn sau lưng lên tiếng:
- Yên tâm đi, đều không có chuyện! May mắn có Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch, bảo vệ bảo bối Tiên nhi của ngươi không có bị thương tổn. Bất quá Thiết Nô thì thảm rồi, bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Tần Tiêu cuối cùng là thoáng an tâm, bước nhanh tới tiền đường:
- Vệ Vương điện hạ. . . Làm sao ngươi cũng tới đây?
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn khác thường nhìn bên ngoài vài lần, thấy không có người bên ngoài, hắn thấp giọng nói:
- Tử Địch đại nhân hạ lệnh rồi, ta nào dám lãnh đạm? Hơn nữa, huynh đệ trong nhà phát sinh đại sự như vậy, ta cũng đến giúp đỡ là chuyện đương nhiên.
Lúc này Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cũng nhao nhao tiến lên:
- Đại Nhân, ngài bình yên trở về, chúng ta cũng an tâm!
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Các nàng đâu rồi?
- Ở hậu đường, tướng sĩ Đặc Chủng Doanh đang phòng vệ cẩn thận.
Tần Tiêu sửa sang lại mọi chuyện rồi nói:
- Điện hạ, ngươi hay là đem nam nha phủ binh đi, quậy phá như thế có lẽ đá khiến cho lòng người bàng hoàng rồi. Hiện tại giữa ban ngày chắc có lẽ không đã xảy ra chuyện. Còn có, Tần Tiêu có một chuyện chuyện trọng yếu, muốn mời điện hạ hỗ trợ.
- Sao? Cứ nói đi. Chuyện tình của Tần huynh đệ, ta nào có thể bỏ mặc làm ngơ.
Lý Trọng Tuấn đi đến tiền đường vung tay nói với hai tên tiểu hiệu:
- Các ngươi trước tản ra, trở về Nam nha đi.
Nam nha phủ binh lui ra ngoài, Tần Tiêu đối với Hình Trường Phong cùng Lý Tự Nghiệp nói:
- Trong xe ngựa ngoài viện là Mặc Y, nàng bị thương, các ngươi đi đem nàng dìu vào. Còn nữa, Chung lão tiên sinh cũng mời lão đến, lão là cao nhân y thuật, đừng chậm trễ. Điện hạ, Vạn Lôi, chúng ta cùng đi hậu đường nói chuyện
Tần Tiêu vừa đi, vừa hướng Vạn Lôi nói:
- Vạn tướng quân, ngày hôm qua ngươi cùng Trường Phong đại chiến thích khách hắc y có thương vong không? bắt sống bao nhiêu tên?
Vạn Lôi nói:
- Đại Nhân, tướng sĩ Đặc Chủng Doanh ta khổ luyện hai tháng không phải hổ giấy! Đối phó những người này thừa sức, vừa ra tay đã chết ngay lập tức hơn mười người, bắt sống ba người. Những người khác thì cuống quít đào tẩu. Lúc ấy chúng ta một lòng phải bảo vệ gia quyến của đại nhân nên không đuổi theo.
Tần Tiêu hài lòng gật đầu:
- Cũng không tệ lắm.
Đến hậu đường phía đông, 30 đặc chủng binh sĩ thấy Tần Tiêu liền nhanh chóng quỳ xuống bái:
- Đại Nhân!
Tần Tiêu chắp tay tiến lên:
- Làm phiền huynh đệ! Nhanh đứng lên, không cần đa lễ!
Đại sảnh bị mở ra, Lý Tiên Huệ đứng ở sảnh nhìn Tần Tiêu nói:
- Tần đại ca, chàng về rồi....
Lý Trọng Tuấn ở phía sau vội ho một tiếng:
- Tất cả mọi người không được phép nhìn, đứng thẳng lên, không được quay đầu lại
Khuôn mặt Lý Tiên Huệ lập tức trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng từ trong ngực Tần Tiêu giãy dụa ra:
- Tiên nhi không sao. Nhưng mà Thiết Nô hộ vệ Tiên nhi bị thương có nặng, cũng không biết có thể cứu tánh mạng của hắn hay không.
Tần Tiêu vội nói:
- Dẫn ta vào xem.
Trong phòng, Thiết Nô nằm ở trên giường, trước ngực bị băng kín, vết máu loang lổ. Tử Địch đang dùng một cái khăn mặt thay hắn lau cái trán, nhìn thấy Tần Tiêu đến liền nói:
- Huynh trở lại rồi. Huynh nhìn xem, Thiết Nô như người sắt cũng bị ngã xuống, trên người dính nhiều vết đao, hiện tại đang sốt cao.
Lý Tiên Huệ ở phía sau nói nhỏ:
- Thiết Nô là thay thiếp ngăn cản dao bị thương . . . Những tên sát thủ đó thủ đoạn inh. Tiên nhi. . . Không phải là đối thủ của bọn họ.
Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền đế thanh âm của Lý Tự Nghiệp:
- Đại nhân, Chung lão tiên sinh cùng Mặc Y đều đến rồi.
Tử Địch nhanh chóng chạy ra, nàng kêu một tiếng sợ hãi:
- Ai da. Tỷ tỷ làm sao ngươi bị thương? Mau trở lại trong phòng nghỉ ngơi!
Tần Tiêu gọi Chung Diễn đi vào trong phòng xem bệnh cho Thiết Nô, chính mình đi đến đại sảnh, gọi tất cả mọi người lui xuống, nói với Lý Trọng Tuấn:
- Điện hạ, sự tình xem ra tương đối nghiêm trọng. Hiện tại Tần Tiêu tìm ngươi lấy một tờ điều lệnh, điều động chủ lực Hữu Uy Vệ Lạc châu tới kinh thành, không biết được hay không được?
Lý Trọng Tuấn chằm chằm vào Tần Tiêu:
- Tần Tiêu, ngươi đến tột cùng đã biết những thứ gì? Hữu Uy Vệ là dưới trướng Trương Nhân Nguyện, phụng mệnh phòng giữ Lạc Dương. Điều hắn tới đây, hẳn là bởi vì Trường An sắp phát sinh đại sự để hắn vào kinh cần vương?
Mày kiếm Tần Tiêu dựng lên:
- "Đúng vậy, đúng là là ý này! Tần Tiêu biết rõ, tuy rằng điện hạ nắm giữ nam nha cấm quân trong tay, nhưng độ trung thành của bọn hắn đối với điện hạ ra sao? Chúng chỉ biết nghe điều khiển của Thập Nhị Vệ Đại Tướng Quân. Vì thế ta đây mới tự tiện chủ trương, mời Trương Nhân Nguyện đến đây.
Lý Trọng Tuấn bất đắc dĩ cười cười:
- Ngươi đã biết rõ những chuyện này thì cũng nên minh bạch, ta sẽ đồng ý phát lệnh hay không/ Mấu chốt chính là Trương Nhân Nguyện lão gia hỏa kia có nguyện ý đem binh tới đây hay không.
Tần Tiêu nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Trương Nhân Nguyện hiện tại đã nổi trống tụ tướng, chuẩn bị phát binh rồi. Điện hạ chuẩn bị một phong điều lệnh, cũng để cho hắn không có nỗi lo về sau mà thôi. Ngày mai binh mã của hắn có thể đến Trường An. Đến lúc đó, kính xin điện hạ an bài hắn tận lực cách thành Trường An gần một điểm thủ phòng.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
353 chương
30 chương
49 chương
13 chương