Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 22 : Tranh giành môn phiệt đảng. (1)
Chương 22: Tranh giành môn phiệt đảng. (1)
Nguồn: Vipvandan.
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Võ Tắc Thiên lắc đầu, cười nói:
- Cũng được, cho ngươi đi theo tuần tra Giang Nam đạo cũng được. Nhưng nếu Tần Tiêu có sơ suất gì trẫm sẽ bắt ngươi hỏi tội đấy!
(* Thời Đường chia đơn vị hành chính thành 10 đạo lớn, cho nên cũng gọi là Giang Nam đạo, Tây An đạo...)
- Mạt tướng nhất định không có sơ suất gì! Tạ bệ hạ, ha ha! Tạ thiên ân của bệ hạ!
Cao hứng bừng bừng rống lên xong thì nhìn qua Tần Tiêu nháy mắt ra hiệu, dáng điệu thơ ngây.
- Tốt, trẫm lập tức truyện dụ tới tất cả các châu của Giang Nam đạo, các ngươi lập tức liền lên đường a!
Sau khi bãi triều Lý Tự Nghiệp chạy ào đến bên người của Tần Tiêu, hắn chắp tay nói:
- Tần đại nhân, mạt tướng sau này sẽ là đội trưởng đội bảo vệ!
Tần Tiêu dở khóc dở cười, nhanh chóng nâng hắn dậy:
- Là huynh đệ thì giữa chúng ta không cần khách khí như vậy!
Đúng lúc này một tên tiểu thái giám tay cầm phất trần chạy ào tới, nhìn qua Tần Tiêu nói:
- Tần đại nhân, Trương Giản Chi đại nhân đang ở ngoài cung Chu Tước môn đợi đại giá của ngài!
- Ah, biết Trương đại nhân gọi ta có chuyện gì không?
- Nô tài không biết, nô tài chỉ thay Trương đại nhân truyền lời.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Tể tướng Trương Giản Chi, là môn sinh cũng là bạn thân của ân sư, tìm ta có chuyện gì đây? Người này trong lịch sử là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, ta còn nhớ hắn là người đã bức Võ Tắc Thiên thoái vị, người có thể khiến Võ Hoàng buông tha quyền lực trả cho Lý Đường, cũng xem như làm một việc kinh thiên động địa.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đi theo tiểu thái giám kia, nhanh đi vài bước ra khỏi Chu Tước môn, ở đây không có nhìn thấy Trương Giản Chi. Tần Tiêu đang có chút ít nghi kị thì bên nghe bên cạnh có người đi tới, người này vỗ mạnh vào bả vai của hắn:
- Tần đại nhân, ha ha, bổn vương cố ý tới đây chúc mừng ngươi thụ phong!
Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười, cung quanh còn có rất nhiều binh sĩ đang nhìn qua, đành phải làm ra tư thế chắp tay chào:
- Tạ Lâm Truy Vương.
Người tới đúng là Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhìn qua tiểu thái giám bên cạnh Tần Tiêu trừng trừng mắt:
- Nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi, nô tài ngu xuẩn.
Tiểu thái giám sợ tới mức toàn thân run lên, chạy trốn nhanh như chớp. Lý Long Cơ nhìn bóng lưng tiểu thái giám thì lạnh giọng nói:
- Tay sai tặc tử, một ngày nào đó sẽ cho các ngươi dễ chịu!
Tần Tiêu có chút buồn bực: Lý Long Cơ, đây là chơi cái dạng gì đây?
Lý Long Cơ nhìn qua Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Đại ca, chúng ta đi chỗ cũ, Trương Giản Chi đại nhân đang ở đó chờ.
Tần Tiêu bụng đầy hồ nghi: làm gì vậy? Lại còn thần thần bí bí, ta cũng không phải đặc vụ đâu? Chỗ cũ, Thiên Khách Vạn Lai sao, bí mật ở đâu?
Lý Long Cơ xoay người cưỡi con ngựa tùy tùng dắt tới, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Tần đại nhân cùng Lý tướng quân nên đi tới Ti Lễ Giám trước đi, đem phần thưởng của bệ hạ lĩnh phần, bổn vương cáo từ.
Dứt lời hắn quay đầu rời đi.
Lý Tự Nghiệp còn không hiểu ra sao, nói ra:
- Tần huynh đệ, người và Lâm cái gì vương này rất quen thân sao?
Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng của Lý Long Cơ, nhất thời lâm vào trầm tư, chốc lát liền gật đầu lại lắc đầu:
- Rất là quen thuộc, bảy thành quen thuộc là được, ba thành còn lại là không quen...
Lý Tự Nghiệp nháy mắt mắt cái, gãi gãi đầu, hắn không hiểu Tần Tiêu nói như vậy là ý gì, ảo não gãy đầu.
Hai người đi qua Ti Lễ Giám, thái giám giữ kho đã chuẩn bị phần thường xong rồi. Cân nhắc thấy Tần Tiêu muốn đi Giang Nam nhậm chức và không có trụ sở ở Trường An cho nên tiền hối đoái thành ngân phiếu.
Tần Tiêu cầm lấy một chồng ngân phiếu dày đặc hơi có chút buồn vô cớ, trong nội tâm lẩm bẩm nói:
- Tám trăm lượng bạc, tám trăm quan tiền... Ta đến thời Đường này cũng được mười năm rồi, dùng tiền trong mười năm cũng không được một nửa con số này. Nếu nương cùng ân sư vẫn còn thì thật tốt, cho bọn họ xài tiền giúp ta cũng tốt. Cho nương mua vải vóc và trang sức tốt nhất, cho ân sư tiền chế tác kiệu tốt hơn...
Lý Tự Nghiệp cầm lấy một thanh hảo đao sáng bóng thì yêu thích không buông tay vuốt vuốt một hồi mới thu lại, sau đó lại đem một đống ngân phiếu nhét vào trong tay của Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, ta không có dùng tiền. Những bạc này ta cho ngươi. Dù sao mỗi ngày đi theo ngươi lăn lộn, có rượu uống có thịt ăn là được, hắc hắc!
Tần Tiêu nhịn không được cười nói:
- Đều cho ta, lão bà ngươi không muốn sao? Đường đường một tướng quân trên người không có chút tiền nào đi ra ngoài chẳng phải là bị người ta chê cười sao.
Lý Tự Nghiệp sững sờ sững sờ, lại rút về một số, số còn lại đưa cho Tần Tiêu:
- Ta chỉ chừa chút tiền tiêu vặt. Những cái này cho ngươi cả! Ngày nào đó ta kết hôn với lão bà tìm ngươi mượn, hắc hắc! Tiền này nếu đặt trên người của ta, nói không chừng lúc nào uống say ta cầm đi chúi đít cũng không chừng.
Tần Tiêu không thể làm gì lắc đầu, đành phải nhận lấy:
- Được, xem như ta trở thành nhà giàu mới nổi đi.
Hai người ra khỏi hoàng thành đi thẳng đến Thiên Khách Vạn Lai.
Mới vừa vào cửa Triệu lão bản đã đi ra chào đón, chắp tay vái chào:
- Tần đại nhân lại quang lâm lần nữa, tiểu điếm thật sự được vinh quang không ít!
Sau đó lại nhìn qua Lý Tự Nghiệp sau lưng Tần Tiến, hai mắt mở to nói:
- Vị đại ca này đi cùng với Tần đại nhân sao?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Thiên Ngưu Vệ tướng quân, Lý tướng quân.
Trong nội tâm nghĩ đến: ta đoạt Võ Trạng Nguyên và chuyện phong đại quan thì hẳn đã truyền ra khắp kinh thành, hơn nữa hôm nay còn đang mặc quan bào và trang phục vào cung chưa thay ra, cũng khó trách Triệu lão bản lau mắt mà nhìn a.
Triệu lão bản căng thẳng, vội vàng vái chào Lý Tự Nghiệp.
- Lý tướng quân, tiểu nhân có mắt như mù, thứ tội thứ tội!
Lý Tự Nghiệp tức giận nhìn Triệu lão bản nói:
- Thứ tội cho ngươi, ngươi có tội gì?
Lý Tự Nghiệp giọng cực lớn, suýt nữa Triệu lão bản nhảy dựng lên. Tần Tiêu cười nói:
- Bỏ đi, Triệu lão bản, không cần đa lễ, chúng ta đi vào dự tiệc.
Triệu lão bản lau lau mồ hôi lạnh trên trán, đi lên trước dẫn đường, đem hai người đưa tới lầu hai vẫn là Lưu Vân Nguyệt Các, nhưng mà hôm nay có mấy người mặc quần áo gia đinh canh cửa, nhìn qua bộ dáng là người có luyện qua võ công, có chút võ dũng.
Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đi vào trong nhã các liền nhìn thấy ba người. Trừ Lý Long Cơ, Lý Trọng Tuấn quen sớm nhất ra thì người còn lại là một lão giả quắc thước hơn bảy mươi tuổi, đối diện nhìn Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, chính là Tể Tướng Trương Giản Chi.
Hai người liền bước vào thi lễ sau đó ngồi vào vị trí.
Trương Giản Chi cười ha hả, nói:
- Tần đại nhân, ta và ngươi tuy tuổi tác cách biệt cực lớn, nhưng đều là môn sinh Địch công. Tính toán ra cũng thuộc sư thừa đồng môn, chúng ta cứ xưng huynh gọi đệ đi!
Tần Tiêu đổ mồ hôi, nói:
- Sao dám! Trương Các lão là trọng thần của triều đình, danh vọng cực cao, Tần Tiêu tuổi nhỏ không đức làm sao dám đánh đồng với Các lão!
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
27 chương
12 chương
11 chương
1123 chương
90 chương
301 chương