Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 165 : Cân nhắc quyết định.

Chương 165: Cân nhắc quyết định. Nguồn: Vipvanda Sưu tầm: .vn »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-» Về phần một câu cuối cùng "Cùng khanh đồng mưu quyết đoán sự tình" cho Thượng Quan Uyển Nhi phái tới chuyên trách xử lý Hỏa Phượng! Hơn nữa sớm có Lý Trọng Tuấn ở đây, Võ Tắc Thiên liệu định ta không dám làm ẩu đem sự tình làm hư hại, mới hạ một đạo thành chỉ tưởng như "Thiên ân vô hạn ", kỳ thật lại sớm an bài hai người tới giám sát. Tần Tiêu tiếp nhận thánh chỉ rồi đứng dậy, chứng kiến vẻ mặt cười quái dị của Thượng Quan Uyển Nhi thì không khỏi ngạc nhiên nói: - Cô cười cái gì? Thượng Quan Uyển Nhi thần thần bí bí lắc đầu: - Không có gì. Ta chỉ cảm thán vận khí của Tần đại nhân thật không phải là tốt như bình thường. - Xin chỉ giáo cho? Tần Tiêu nghi hoặc nói. Thượng Quan Uyển Nhi đáp: - Ta từ nhỏ vào cung, đi theo bệ hạ hơn mười năm rồi. Chỉ thấy qua hai lần, bệ hạ cho thần tử quyền lực lớn như vậy. Một là thừa tướng Địch Quốc lão đã qua đời, thứ hai chính là ngài Võ Trạng Nguyên khâm sai tuổi không đến hai mươi. Hai mươi tuổi nha, chậc chậc, vương công hậu duệ quý tộc hai mươi tuổi có thể nắm được thực quyền chỉ đếm được trên đầu ngón tay ngài đã sáng tạo ra một kỳ tích không nhỏ rồi. Tần Tiêu cười ha ha một cách mỉa mai: - Hoàn toàn chính xác, vận khí của Tần mỗ gần đây tương đối khá! Nhưng trong lòng thầm nghĩ: có cái gì không thể, bất quá là một hồi tay chân hành động thôi; Thời điểm xử lý đại sự không phải còn ngươi cùng Lý Trọng Tuấn hai người giám sát sao? Võ Tắc Thiên là một người lão luyện, lý nào lại dễ dàng giao thực quyền ột người trẻ tuổi như ta. Không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại tiến tới bên cạnh Tần Tiêu thần bí nói: - Giang Nam là nơi hương hoa liễu mị chi địa, từ trước tới nay mỹ nữ như mây. Tần đại nhân lần này tới tuần, có lẽ hưởng không ít diễm phúc a? Tần Tiêu sững sờ, lập tức cười giả tạo: - Hình như là không có, mỹ nữ đụng phải máy người, nhưng không phải sát thủ chính là yêu tinh, đều chỉ muốn hại cái mạng nhỏ của Tần mỗ. Bây giờ có thể còn sống đứng ở chỗ này nói chuyện với Quan cô nương đã có diễm phúc không cạn rồi. - Hì hì, ta còn lâu mới tin. Làm bộ ra vẻ đạo mạo! Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười trộm, nhưng lập tức lại chuyển đổi một loại khẩu khí khác, nàng nói thầm với Tần Tiêu: - Kỳ thật bệ hạ phái ta tới, là có khẩu dụ khác muốn để cho ta truyền đạt. Bệ hạ có ý tứ là một án của Từ Kính Nghiệp đã có từ lúc mười tám năm trước rồi. Ngài hiểu ý tứ của bệ hạ chứ? Trong lòng của Tần Tiêu rùng mình: - Tần mỗ đã hiểu, Thượng Quan cô nương yên tâm, Tần mỗ đã nghĩ kỹ kế sách ứng đối. Chuyện cho tới bây giờ, Tần Tiêu cuối cùng đã hiểu rõ một việc: Mục đích thực sự Võ Tắc Thiên phái Thượng Quan Uyển Nhi đến là muốn Tần Tiêu cực lực che dấu tồn tại của một nhân vật là Từ Tiểu Nguyệt. Về phần vì sao làm như vậy, mục đích thực sự đã rất rõ ràng đó là nhất định không được để chuyện tình Lý Tiên Huệ còn sống trên đời. Theo lời nói một phần của Thượng Quan Uyển Nhi thì việc Võ Tắc Thiên phái Lý Trọng Tuấn đến Giang Nam xem ra mưu đồ của Võ Tắc Thiên đã minh xác: Nàng không muốn làm cho bản án Giang Nam dẫn phát náo động triều đình, không muốn làm cho chuyện tình Lý Tiên Huệ kích phát tranh đấu gay gắt của võ Nhị gia, không muốn làm ột bím tóc như vậy rơi xuống vào tay người ngoài. Tần Tiêu bất động thanh sắc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, thấy trong ánh mắt của nàng cũng phú có thâm ý. Hai người nhìn nhau một hồi, ngầm hiểu lẫn nhau đồng thời nhẹ cười rộ lên. Hôm sau, sắc trời đã rõ ràng, tiết thanh minh này, nhất là địa vực mưa nhiều như ở vùng sông nước Giang Nam thì cực kỳ hiếm thấy. Sáng sớm, mặt trời đỏ chiếu xuống mặt đất tạo nên những ráng hồng, vạn đạo kim quang soi lên từng cọng cây ngọn cỏ của Sở Tiên Sơn Trang khiến chúng như xuất hiện những tầng sáng màu vàng. Sương mù và hơi nước hơi mỏng dịu dàng phiêu sáng bốn phía quanh sơn trang. Tần Tiêu sớm rời khỏi giường, đứng ở trên núi đá sơn trang dõi mắt trông về phía xa, im im lặng lặng đang suy nghĩ điều gì đó. Gió sớm phe phẩy, hồ nước bích lục gợn sóng, Tần Tiêu vuốt nham thạch dưới chân, từng mảng sương đọng mang theo khí tức đồng cỏ và nguồn nước quấn lấy mũi và môi hắn. Nghe mùi hương quen thuộc này, Tần Tiêu phảng phất nhớ tới trong đêm khuya ngày hôm trước - tình cảnh cùng Lý Tiên Huệ bơi qua thoát khốn, không tự chủ được hắn hơi mỉm cười: - Nàng, hiện tại có khỏe không? Ta có nên mang Lý Trọng Tuấn đi gặp nàng không? Từ ngày hôm qua đại phá Hỏa Phượng chấm dứt, lại nhận được thánh chỉ của Thượng Quan Uyển Nhi, Tần Tiêu vô cùng phiền não. Ý tứ của Võ Tắc Thiên rất rõ ràng: Không cho thế nhân biết rõ tồn tại của Lý Tiên Huệ, Không muốn bởi vì nàng khiến cho triều đình nội loạn. Đây là ý tứ của thánh chỉ và khẩu dụ trong lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi. Nhưng chân chính muốn làm hai chuyện này hữu hiệu nhất chỉ có một phương pháp, đó là làm cho Lý Tiên Huệ biến mất trên cái thế giới này. Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng của Tần Tiêu ngoại trừ nén giận, chính là chua xót: Lý Tiên Huệ đến tột cùng đã phạm sai lầm gì? Vì sao bất kể là thân nhân của nàng hay là địch nhân cũng muốn trăm phương ngàn kế muốn nàng chết hoặc là muốn sống không được, muốn chết không xong? Nếu như Lý Tiên Huệ là nhân vật hung ác cùng cực thì cũng thôi, nhưng mà nàng lại là một nữ tử ôn nhu, dịu dàng thông tình đạt lý, Cho dù bị tất cả mọi người vứt bỏ, trở thành một vật hi sinh làm bia đỡ đạn nhưng nàng thủy chung chưa từng có một câu câu oán hận, từ đầu đến cuối luôn suy nghĩ vì người khác, vì quốc gia. Tần Tiêu thở dài một tiếng, nếu ta giết chết một nữ tử như vậy thì có khác gì cầm thú đâu? Mỗi lần nghĩ đến một ít oan án, sai án trong lịch sử, ta đều thống hận những tên trùm phản diện vô liêm sỉ, luôn tiếc hận vì người đã khuất. Chẳng lẽ tự tay ta phải đi làm chuyện này sao? Tần Tiêu nghĩ đến nhập thần, trong quân doanh phương xa truyền đến một tiếng trống quân sau đó là tiếng la hét. Trong lòng Tần Tiêu minh bạch, hết thảy đều đã tới thời khắc kết thúc. Lý Trọng Tuấn đã nổi trống tướng điểm binh bày trận trong quân, sắp xếp đi một Quân Nghi Hình Đường chờ Tần Tiêu lên đường thẩm tra xử lí phán quyết án Hỏa Phượng. Biện pháp xử lý áp dụng như vậy mà không phải lấy nha môn trong châu phủ, chính là vì còn thu nhỏ ảnh hưởng ác liệt của vụ án này lại, không tạo nên khủng hoảng quá lớn. Dân chúng rất dễ quên, không được bao lâu nữa, đám người sẽ quên đi chuyện lần này xảy ra. Nhất là khi cuộc sống của bọn hắn giàu có và yên ổn. Bọn họ sẽ chỉ mơ hồ nhớ rõ là Ngạc Châu đã từng phát sinh phản loạn, nhưng không có sự tình gì xảy ra đã bị bình định. Hơn nữa, hiện tại không thể so với thời đại tin tức mạng lưới inte như thế kỷ 21. Tuy nói là giấy không thể gói được lửa, tin tức khó tránh khỏi sẽ tiết ra ngoài, nhưng kẻ thống trị bọn họ quyết định để cho dân chúng "Quên " một sự tình, vẫn tương đối dễ dàng.