Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 144 : Vĩnh Thái quận chúa. (3)

Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Tác giả: Tầm Hương Sư Chương 144: Vĩnh Thái quận chúa. (3) Trong nội tâm của Tần Tiêu đau đớn một hồi, duỗi hai bàn tay lớn đến trước mặt nàng, ngón tay của hắn lau nước mắt: - Không có việc gì, chúng ta nhất định sẽ thành công! Ta trước nghĩ biện pháp thay nàng mở thiết hoàn này. Gương mặt vốn trắng bệch của Lý Tiên Huệ lúc này dần dần đỏ ứng lên, lộ ra thần sắc e thẹn. Tần Tiêu lúc này mới phát hiện là mình đường đột, nhẹ nhàng buông tay ra, xấu hổ cười cười. Lý Tiên Huệ cũng cười, hít sâu một hơi, ngừng nghẹn ngào, nhàn nhạt tự giễu nói ra: - Ta thực là vô dụng, động một chút là khóc, làm cho người ta tâm phiền. Ta thật không ngờ Tịch Nhi mới thật sự là Phượng tỷ. Trước kia ta còn nói với đại nhân, phụ tử Ngô Hưng Quốc mới là người có thể tín nhiệm, thật sự là ngây thơ và tức cười! Tần Tiêu nói: - Phản tặc nham hiểm, những chuyện này chẳng trách nàng. Ta lúc đó cũng không phải bị chúng lừa gạt khắp nơi đó sao? Đúng rồi, bọn họ làm sao bắt nàng tới đây? Lý Tiên Huệ nhăn cau mày: - Ngày ấy ngươi rời khỏi lầu các thì Tịch Nhi cho ta uống một chén nước trà, ăn một ít ăn khuya, lúc đó ta cũng mê man. Khi tỉnh dậy thì đã ở nơi này, thành trạng thái hiện tại. Buổi tối mấy ngày hôm trước đột nhiên Tịch Nhi độc thân tới đây quan sát, ta còn tưởng rằng nàng cũng bị bắt như ta. Về sau nàng mới chủ động nói cho ta biết nàng mới thật sự là Phượng tỷ Từ Tiểu Nguyệt, còn nói với ta một ít chuyện, ngươi cùng bọn họ đã chung thuyền, ta lúc này mới kinh sợ. Ta thực rất hận chính mình, đã hơn một năm qua lại không phát hiện nàng mới thật sự là Phượng tỷ. Tần Tiêu cười cười, an ủi: - Từ Tiểu Nguyệt trăm phương ngàn kế thiết kế cái bẫy tốt như vậy, há lại dễ dàng cho nàng nhìn thấu? Nữ nhân này không đơn giản nha, có thể tổ kiến tổ chức khổng lồ như vậy đủ để thấy nàng lợi hại. Đúng rồi, nàng ở nơi này ba ngày ba đêm, ăn uống giải quyết như thế nào? Trên mặt của Lý Tiên Huệ có vệt nước như trước, nhưng mà nàng vẫn vui vẻ: - Từ Tiểu Nguyệt mỗi ngày đều đến đây nhìn ta một cái, sau đó cho ta ăn một chút gì đó. Ngày hôm qua nàng tới thì nói với ta hôm nay sẽ mang ngươi tới gặp ta, nói cái gì cho uyên ương số khổ chúng ta gặp nhau. Thật sự là buồn cười, hẳn là nàng còn cho rằng chúng ta có tư tình? Tần Tiêu xấu hổ sờ lên cằm, gượng cười vài tiếng, nói cho Lý Tiên Huệ chính mình làm thế nào đối phó Tuân Lệ Lệ cùng Từ Tiểu Nguyệt, chính mình ái mộ Lý Tiên Huệ sâu sắc ra sao. Lý Tiên Huệ nghe được cười khanh khách: - Ngươi đúng là vô lại mà! Nhưng mặc kệ ngươi vô lại thế nào thì Từ Tiểu Nguyệt cũng mang ngươi tới gặp ta. Nàng đã từng nói qua có ta bị tù đày ở đây thì ngươi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho ngươi tới gặp ta có thể hoàn thành sính ước với ngươi. Cho nên ta mới nói nữ nhan vô dụng như ta mới mang phiến toái cho ngươi... Tần Tiêu cười: - Ta nói rồi, đừng nói những lời ủ rũ này. Nhưng trong lòng ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn: mục đích của Từ Tiểu Nguyệt chẳng lẽ là đem ta và nàng giam ở đây sao, nàng thật sự không cần Thủy Nhạc Sách? Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, lâm vào trầm tư: nếu ta là Từ Tiểu Nguyệt, tại sao phải giam Tần Tiêu ở nơi này? Làm như vậy có chỗ tốt gì? Hẳn là, nàng... Lý Tiên Huệ nhìn thấy Tần Tiêu lâm vào trầm tư, lấy làm kỳ hỏi: - Như thế nào? Có cái gì không đúng sao? Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu, trầm thấp nói ra: - Khả năng chuyện này có chút không ổn. Từ Tiểu Nguyệt từ chỗ mật thám thăm dò được ta thích nàng, vì vậy mới mang ta tới đây. Sau đó ta đoán chừng nàng sẽ dùng chuyện này uy hiếp bức ta giao ra Thủy Nhạc Sách. Đơn giản mà nói nàng không cho chúng ta ăn uống miễn phí, hoặc là nói dùng sinh tử của nàng áp chế... Không nghĩ tới ta vì lừa tín nhiệm của Tuân Lệ Lệ lại hỏng việc như thế! Lý Tiên Huệ nói: - Chắc có lẽ không a! Nàng không phải còn muốn ta biến thành con rối của nàng sao? Còn nữa, nàng nói trên tay ngươi có Thủy Nhạc Sách vô cùng trọng yếu với nàng, nàng còn nói với ta chỉ cần ta khuyên ngươi mang vật kia ra là có thể thả ta. Nếu bởi vậy mà chọc ngươi giận, ngươi không giao cho nàng thì chẳng phải nàng ngọc đá cùng nát sao? Tần Tiêu cười khổ lắc đầu: - Nàng không hiểu Từ Tiểu Nguyệt rồi. Nàng ta thật sự là quá khôn khéo! Mặc kệ ta lường gạt diễn trò thế nào, Từ Tiểu Nguyệt đều biết rõ, ta là tuyệt đối không bỏ nàng, không dám dùng tính mạng của nàng nói đùa. Nàng cho rằng Từ Tiểu Nguyệt thật không dám giết nàng sao? Từ Tiểu Nguyệt có thuật Dịch Dung rất cao siêu, quả thực là khó phân thật giả. Ngày ấy ta đến Ngạc Châu đón dâu thì Từ Tiểu Nguyệt giả trang thành bộ dạng của nàng, ta suýt nữa bị lừa rồi. Nếu cuối cùng Từ Tiểu Nguyệt không kiễn nhẫn mà giết nàng, sẽ tìm thế thân đóng giả là nàng... Đây cũng là cực kỳ có khả năng. Lý Tiên Huệ thở dài một tiếng: - Không nghĩ tới, ta là nữ nhân tai họa a, còn làm hại ngươi bị giam chung với ta. Sắc trời dần tối, từng trận gió nổi lên. Trời khoảng tháng ba tháng tư thường có mưa, không khí vừa trong lành lại có chút se lạnh. Trong nhà đá lạnh như băng, lại càng làm tăng thêm cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Tần Tiêu cẩn thận nghiên cứu cái khóa đồng lớn bên hông Lý Tiên Huệ một hồi, trong lòng đã âm thầm có chủ ý. Lúc này, trong bụng vang lên một tiếng ‘ọc ọc’, mới nhớ ra cả ngày hôm nay mình chẳng ăn uống gì, đi vào nhà đá này cũng phải nửa ngày rồi mà cũng chẳng thấy Lý Tiên Huệ ăn uống chút gì luôn. Tần Tiêu nhíu mày hỏi: -Hôm nay Từ Tiểu Nguyệt không có mang thứ gì để ăn tới à? Lý Tiên Huệ lắc đầu: -Hôm nay nàng ta chính là tới cùng với ngươi một lúc thôi, hôm qua có đưa tới mấy cái bánh bao với chút nước uống, đã ăn hết rồi…. Tần Tiêu mắt thấy sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối, dứt khoát đứng dậy, đi về phía ngoài cửa: -Trước chờ một lát, ta đi một chút rồi về. -Ừ, chờ ngươi. Thanh âm của Lý Tiên Huệ trầm trầm và bình thản, nhưng Tần Tiêu lúc này lại nghe ra trong đó tràn đầy ỷ lại và tín nhiệm. Tần Tiêu cười với hắn, đi ra ngoài nhà đá, vỗ Thiết Nô một cái, khoát tay nói với hắn: -Đi, theo ta đi tìm đồ ăn. Thiết Nô đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chép miệng một cái, hung hăng nuốt nước bọt, sải chân đi về phía bờ sông theo Tần Tiêu. Cả gò đất là một mảnh đất hoang, ngoại trừ cát đá và bùn đất ra thì hầu như chẳng còn thứ gì khác nữa. Tần Tiêu đến bờ sông, cởi quần áo ném cho Thiết Nô, tung người nhảy xuống sông. Vào trong nước rồi, Tần Tiêu lập tức cảm nhận được một trận hàn ý lạnh thấu xương. Tinh thần cũng phấn chấn một chút, bơi về phía đám cỏ lau mọc um tùm ở trước mặt. hiện tại xem ra, Từ Tiểu Nguyệt đúng là dụng tâm ác độc. đám cỏ lau kia cách bờ cũng khoảng hơn một dặm. người nào bơi không tốt, muốn bơi qua cũng có chút khó khăn. Bất quá, mấy thứ này đối với người từ nhỏ đã ngâm trong sông nước Giang Nam mà lớn lên, lại trải qua huấn luyện bơi lội của bộ đội đặc chủng ở thế kỷ 21 như Tần Tiêu mà nói thì chẳng khác gì một bữa ăn sáng.