Thịnh đường mỹ nhân hương

Chương 10 : Một mũi tên trúng hai đích

Sau hôm Thất tịch, mốiquan hệ giữa Tô Hợp và Bạch Lược đã có chút thay đổi. Tô Hợp cũng không thểnói rõ thay đổi từ đâu, tóm lại bây giờ, nàng sẽ ngẫu nhiên cùng Bạch Lược đitới Mỹ nhân hương bán hàng, mà Bạch Lược cũng ngẫu nhiên xuất hiện ở chỗ nàngphối hương, cẩn thận thưởng thức mỗi loại hương nàng chế ra, cũng đưa ra chút ýkiến đúng trọng tâm, tiện thể mang tới nước ô mai cho nàng tránh nóng. Nụ cười hiện rõ trên mặtTôn thúc và Hòa La, họ đều nghĩ tới rốt cục tiểu thư nhà mình cũng đã quyếtđịnh từ bỏ cuộc sống cô độc chuẩn bị gả sang nhà người khác rồi. Từ sau đêm đó, Tiểu Đỗvẫn thường xuyên tới chơi như trước, giống như người bị cự tuyệt đêm đó khôngphải là hắn. Tâm tình tên này được rèn luyện tốt thật, năng lực đề kháng sự đảkích bên ngoài, khiến Tô Hợp nhìn thấy mà phải than thở. Nhưng hắn và Tiểu Bạchđều giống nhau, nhìn đối phương không vừa mắt, nếu mà có cơ hội liền giươngthương múa kiếm, đối chọi gay gắt. Đối với vấn đề này, TôHợp rất đau đầu. Cũng may bọn họ đấu đá gì cũng không ảnh hưởng tới công việclàm ăn của Mỹ nhân hương. Ngược lại, vì có hai đại mỹ nam trấn giữ nơi này,khách hàng tới càng đông, làm ăn càng thuận lợi, nên Tô Hợp mới không đả độnggì tới bọn họ. Mùa hè, giống như quanhững lần phe phẩy của cây Đàn Hương phiến trên tay Tô Hợp, trôi qua đi thậtnhanh. Khi phiến lá cây đầutiên của cây hòe thụ trong viện rơi xuống, cũng là lúc Thổ Phiên vương Tùng TánKiền Bố sai đại tướng Lộc Đông Tán tới tây kinh Trường An, dâng lên mấy ngànlượng vàng, trân bảo vô số, làm lễ vật cầu hôn với Hoàng đế Đại Đường. Chuyện này chấn độngtoàn triều, ngay cả ở thành Lạc Dương mọi người ai cũng bàn tán xôn xao, đềunói Đại Đường uy nghi cường thịnh, bốn phía vang dội, tám phương hiển hách. Đồng thời, bởi vì vụ ánmất viên cống phẩm Dạ Minh châu lần trước, khiến cho Thiên tử giận dữ, dù chưagiáng tội xuống, nhưng cũng đã mệnh lệnh thời hạn rõ ràng, nhất định phải bắtbằng được Lưu Phương đạo tặc về quy án. Vì thế Tiểu Đỗ lại tiếptục bận rộn công việc, tần suất tới Mỹ nhân hương cũng dần dần thưa thớt. Có lẽ xuất phát từ ýmuốn khiêu khích, Lưu Phương đạo tặc cố tình vào lúc này lại phạm trọng án. Màtính chất phạm tội lại càng tồi tệ hơn. Trước kia mỗi lần gâyán, hắn cũng chỉ trộm vài trân bảo hiếm có, chưa từng gây thương tích cho ngườikhác. Mà những lần gây án gần đây, không chỉ đem trân bảo cướp sạch, mà còn ratay giết sạch những người vô tội không may nhìn thấy hắn. Hiện trường vẫn nhưtrước, vẫn lưu lại mùi hương độc đáo, thật lâu vẫn chưa tiêu tan. Càng làm người ta phẫnhận hơn, là hắn lại lưu lại một tờ giấy, nói lần tiếp theo muốn trộm lấy ấn tíncủa phủ Doãn đại nhân, thời gian ấn định là mùng tám tháng chín. Tin tức này từtrong phủ nha lan truyền ra toàn thành Lạc Dương, khiến cho lòng dân phẫn nộ.Nếu trước kia nhắc tới Lưu Phương đạo tặc, mọi người đều nghĩ tới một truyền kỳđạo tặc xuất sắc, thì nay trở thành tội nhân thiên cổ, tất cả mọi người đềuphẫn hận. Rầm! Tô Hợp giận dữ,hung hăng vỗ lên cái bàn gỗ lim. “Vô lại!” Bạch Lược cong môi, nhìnnàng vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng."Nương tử, bình tĩnh chút." "Ngươi bảo ta cóthể bình tĩnh thế nào?" Tô Hợp cầm tờ cáo thị ở trên bàn. “Ngươi nhìn đi,ngươi nhìn đi! Ta đi tới quý phủ của Tào tham sự khi nào? Còn trộm một cặp longphượng bội à? Cái thứ long phượng bội đó chất lượng kém như thế, có cho khôngta cũng không thèm!” Bạch Lược cầm tờ cáo thịtrên tay nàng, liếc qua một lượt: “Thật sự không phải do nàng làm?” "Đương nhiên khôngphải ta!" Tô Hợp trợn mắt nhìn."Ta làm sao? Hơn nữa —— lại còn giếtngười! Ai chẳng biết nguyên tắc của ta chính là không đả thương tính mạng ngườikhác?" Bạch Lược lựa lời an ủinàng “Ta biết, là lời đồn đại của mấy kẻ không biết gì. Nhưng ở hiện trường lạilưu lại mùi hương giống mùi nàng hay để lại, đây không phải là chuyện giả.” “Tiểu Bạch, ý ngươi làgì?” Cặp mắt trong trẻo Tô Hợp nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi nghi ngờ ta sao?” Bạch Lược lắc đầu. “Saota có thể nghi ngờ nàng? Chẳng qua muốn giúp nàng tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩnthận một chút.” “Nhất định có kẻ giả mạota.” Tô Hợp hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại. “Nhưng sao hắn lại cóđược hương liệu của ta?” “Nàng nhớ lại xem, loạihương này ngoài nàng ra, còn có ai biết phối hương này không?” Tô Hợp suy nghĩ một hồi."Chẳng lẽ là —— Tiểu Đỗ?" “Có thể.” Bạch Lược cườinhẹ. “Đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim sao?” Tô Hợp trầm ngâm. “Hắnmuốn lợi dụng lời đồn đại, để dẫn dụ Lưu Phương đạo tặc ra?” “Không sai. Nếu nàngkhông xuất hiện, hắn sẽ dùng cách này để hủy hoại thanh danh của nàng, khiếnnàng không nhịn được nữa mà phải xuất hiện.” “Không nghĩ đầu óc TiểuĐỗ lại tính toán tới vậy.” Tô Hơp nghĩ thông suốt, cười cười. “Chẳng qua biệnpháp lại có chút ti tiện.” "Xem ra lần nàytriều đình cho bọn hắn thời hạn rất ngắn.” Bạch Lược đi tới trước mặt nàng.“Giờ nàng tính làm thế nào?” Tô Hợp chớp mắt, cườigian xảo. “Tương kế tựu kế”. Mùng tám tháng chín. Toàn bộ phủ Doãn đã bàybố sẵn trận địa, sẵn sàng đón địch, bày ra thiên la địa võng chờ người nọ xuấthiện. Đỗ Phi Nhiễm và Đỗ Hành Quang trốn ở một nơi bí mật gần đó. "Công tử, LưuPhương đạo tặc thật sự sẽ đến sao?" Đỗ Hành Quang nheo mắt,trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo. “Nhất định sẽ tới.” Canh ba, có một bóng đenxuất hiện, kích động tiến vào trong phủ, đi thẳng tới thư phòng của phủ Doãnđại nhân. Hắn chần chừ một lúc, sau đó đưa lay lên đẩy cửa, ánh lửa bốn phíabùng lên. Nhóm cung thủ mai phục từ lâu đều giương cung, mũi lên sắc bên dướiánh lửa sáng lên. Người nọ dừng động tác, đứng ngay tại chỗ. “Lưu Phương công tử, đãlâu không gặp.” Đỗ Hành Quang chậm rãi từ lách mình qua trận hình cung tên đira. “Không ngờ ngươi lại ngây thơ đi vào bẫy như vậy.” Tiểu Đỗ còn tưởng rằngLưu Phương sẽ cảnh giác, tuyệt đối không khinh địch như vậy chui vào bẫy, aibiết rằng… lại thuận lợi như thế. Hắc y nhân lạnh lùngcười, xoay người lại. “Ta chỉ là đến xem, là kẻ nào dám làm bại hoại thanh danhta.” Người nọ che mặt bằnghắc sa, giọng nói thanh thúy. Tiểu Đỗ nhíu nhíu mày, có chỗ nào đó không đúng. "Hắn là aivậy?" Cách đó không xa, trênmột nhành cây của một cây to rậm rạp, Tô Hợp và Bạch Lược đều mặc hắc y, ẩnthân trên chạc cây. Bạch Lược nhún nhúnvai."Ta cũng không biết." Tô Hợp vì tên “LưuPhương công tử” lạ mặt kia mới xuất hiện làm rối loại trận hình. Kế hoạch củanàng và Bạch Lược là, để Bạch Lược đi trước quấy rối tầm mắt của bọn kia, rồiTô Hợp sẽ vào bên trong phủ Doãn lấy ấn, cho bọn chúng một bài học. Ai ngờ bọnhọ còn chưa ra tay, đã có người tới trước một bước. "Nói như vậy, chẳnglẽ thực sự có người giả mạo ta?" Tô Hợp nhìn chằm chằm vào phía trong, đãthấy hắc y nhân hơi ngẩng đầu lên, giống như nhìn thoáng qua về hướng bọn họ.Bạch Lược cau mày. "Lưu Phương côngtử, ta khuyên ngươi tốt nhất khoanh tay chịu trói." Tiểu Đỗ ý đồ khuyênphục hắc y nhân."Nếu không, vạn tên này xuất phát, trừ khi ngươi mọc cánh,nếu không dù ngươi có giỏi khinh công tới mức nào, tuyệt đối chạy không thoát.” “Nếu ta không nói gì?”Hắc y nhân cười cười. "Nếu công tử khôngmuốn ——" Tiểu Đỗ nhanh tay rút ra trường kiếm bên hông, đâm về phía ngườitrước mắt. Nếu không cần thiết, hắn vẫn muốn bắt sống. Hắc y nhân cũng rút từtay áo một dải lụa cùng hắn so chiêu. “Vô dụng.” Tô Hợp bĩumôi. “Còn kém ta nhiều lắm.” Bạch Lược liếc nàng mộtcái. “Có người giúp nàng chắn tai họa, nàng còn chê người ta công phu kém cỏi?” Đường kiếm của Tiểu Đỗsắc bén, hắc y nhân nghiêng người tránh, chiếc khăn che mặt bị đường kiếm rạchmà rơi xuống. Một mái tóc đen dài tungra, lộ ra khuôn mặt đẹp động lòng người, cùng một đôi mắt sáng linh hoạt. Con gái? Mọi người đều là ngẩnra, chỉ có Tiểu Đỗ ngừng kiếm, ánh mắt phức tạp. "Không ngờ lại lànữ tử?" Bạch Lược suy nghĩ. Tô Hợp lại không nói gì,nàng nhìn cặp mắt trong trẻo linh hoạt kia, không hiểu sao lại có chút quenthuộc. Từng gặp ở đâu sao? Nữ tử giả mạo nàng rốt cuộc là ai? Nàng kia thấy thân phậnđã bị vạch trần, cũng không câu nệ, đơn giản thanh thúy nở nụ cười một tiếng. “Ngày này cuối cùng cũngtới, ta không có hứng thú với ấn tín của phủ Doãn đại nhân, không ngờ muốn bắtta, các ngươi cũng tốn nhiều tâm tư quá.” Nàng tung người lên,muốn bỏ trốn, thân mình nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh. Đỗ Hành Quang cắn răng,giật lấy một cung tiễn bên cạnh, một mũi tên bắn ra. Ai ngờ khi mũi tên kiasắp trúng đích, nàng kia bỗng nhiên quay đầu cười, thân hình đột nhiên nhỏ lại,hóa thành một phi điểu biến mất nơi chân trời. Mũi tên mất mục tiêu, rơi thẳngxuống. Mọi người vô cùng kinh ngạc. "Yêu quái?!" Nhóm cung thủ kêu to, ĐỗHành Quang nhìn nữ tử kia hóa chim bay đi, cây cung trong tay rơi xuống. “Thảo nào chúng ta khôngbắt được nàng, hóa ra nàng không phải là người.” Đỗ Phi Nhiễm trấn tĩnh rốiloạn trong lòng, lại thấy Đỗ Hành Quang nhíu mày. “Công tử, việc này chúngta còn phải bẩm báo triều đình. Lưu Phương công tử kia không phải là người,việc bắt nàng là không có khả năng.” Đỗ Hành Quang chậm rãilắc đầu. “Nàng ấy không phải là Lưu Phương công tử.” “Chim à?” Tô Hợp kinhngạc nhìn thân ảnh kia bay xa. “Tiểu Bạch, nàng ta là yêu quái sao?” “Trên người nàng takhông có yêu khí.” Bạch Lược trầm ngâm một lát. “Không biết nàng ta làmvậy là có ý gì, nương tử, nàng về phủ trước đi. Ta đi một lát sẽ về.” Tô Hợp chưa kịp trả lời,hắn đã hóa thành một đạo bạch quang, biến mất. “Hồ ly chết tiệt!” TôHợp giận dữ. “Chạy trốn nhanh như vậy.” Nàng quay đầu lại, nhìnthoáng về trong phủ. Cái liếc mắt này, đúng lúc Tiểu Đỗ ngẩng đầu lên. Khôngtốt. Tâm nàng trầm xuống. Chỉ thấy mắt Tiểu Đỗ sáng lên, lập tức phi thân bayvề phía nàng đang ẩn thân. Thật may có mang theomặt nạ. Nàng xoay người, định xuyên qua mái hiên bay đi. “Đã tới đây rồi, khôngdám hiện thân gặp lại ta sao?” Âm thanh Tiểu Đỗ phía sau càng ngày càng gần. Ta mà xuất hiện, mới làđồ ngốc đó. Tô Hợp trong lòng thầm trả lời, vừa tăng thêm tốc độ. Tiểu Đỗ vẫn như cũ tiếnlại gần. Không mang nhuyễn kiếmbên người. Tô Hợp chỉ còn có thể rút thanh chủy thủ trong tay áo ra. Chủy thủ vừa rút ra khỏivỏ, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng chói mắt. Tiểu Đổ ngẩn người ranhìn. Nhưng lần này thời gianngây người dài hơn, vì một nhân ảnh màu trắng lóe lên thình hình xuất hiện, lạimột lần nữa bắt cóc Lưu Phương công tử khỏi tay hắn gần trong gang tấc. Tiểu Đỗhận đến nghiến răng nghiến lợi. Lần thứ hai, là lần thứhai rồi đấy! "Tiểu ——" TôHợp vốn tưởng rằng là Bạch Lược hóa thân trở về tìm nàng, vừa có chút vui vẻ,lộ ra nụ cười ôn nhu với người trước mắt."Biểu ca? !" Quân Vô Hoặc chớp mắt.“Từ khi nào ta trở thành tiểu biểu ca của muội thế?” Tô Hợp quẫn trí."Vìsao lần nào biểu ca cũng đều tới đúng lúc vậy?" Quân Vô Hoặc mím môi,“Lần trước là may mắn gặp thôi. Bây giờ… chỉ cần muội rút chủy thủ ra, ta sẽbiết muội gặp nguy hiểm.” Tô Hợp nghi hoặc. Chẳnglẽ là loại cảm ứng sao? Cho dù là như vậy, sao hắn có thể nháy mắt đi tới bêncạnh nàng? “Tiểu Tô nhi, dạo nàyvẫn tốt chứ?” Tay hắn véo nhẹ chóp mũinàng. “Hình như là gầy đi.” Tô Hợp xoa xoa mặt mình.“Có sao? Biểu ca, lần này huynh quay lại, sẽ ở lại bao lâu?” Quân Vô Hoặc cúi mắtxuống nhìn nàng: “Có lẽ là vài ngày. Tiểu tô nhi, sao muội lại bị Đỗ Hành Quangtruy đuổi vậy? Lần này, muội lại trộm của hắn cái gì?” Nói tới chuyện này, TôHợp lại thấy giận. Đem mọi chuyện kể lại từ dầu tới cuối kể lại, Quân Vô Hoặctrầm ngâm một lát. "Nói như vậy, nữ tửkia xem như thay muội gánh chịu danh Lưu Phương công tử? Cũng như dời đi lựcchú ý của bọn họ?” Tô Hợp lắc đầu: “Có vẻnhư Tiểu Đỗ không tin nàng ấy là Lưu Phương. Không phải vừa rồi hắn vừa đuổitheo ta sao?” “Chỉ cần tìm được nữ tửkia, mọi chuyện sẽ rõ ràng.” Quân Vô Hoặc nhíu mày. “Muội vừa mới nói, nàng tahóa thành chim?Có nhìn rõ là loại chim gì không?” Tô Hợp nghĩ nghĩ. “Nàngta bay nhanh như vậy, ta cũng không nhìn rõ. Nhưng mà Tiểu Bạch… Bạch Lược đãđuổi theo rồi.” Ý cười trên mặt Quân VôHoặc tiêu tán, cặp mắt đen nhăn lại khó hiểu. “Muội vừa ở cùng một chỗvới Bạch Lược sao?” “Đúng thế. Chúng ta vốnđã đặt ra kế hoach, cùng nhau phá trận này.” Tô Hợp không hiểu tại sao, nhìn vẻmặt Quân Vô Hoặc lại cảm thấy chột dạ. Quân Vô Hoặc bước mộthai bước, một lời cũng không nói. "Biểu ca, làm saovậy?" Tô Hợp có chút không yên lòng. “Huynh từng nói ta phải đề phòng hắn,nhưng mà mấy ngày nay, hắn không làm gì tổn hại tới ta cả.” Quân Vô Hoặc thở dài,xoay người đối mặt với Tô Hợp, cánh tay hơi nâng nâng lên, nhưng rồi lại buôngxuống. "Tiểu Tô nhi, muộivẫn giống như trước." "Biểu ca ——"Tô Hợp muốn nói gì đó làm dịu đi không khí, bỗng nhiên Quân Vô Hoặc lạivươn tay ra, kéo nàng vào trong lòng. Lần đầu tiên Tô Hợp nhìnthấy Quân Vô Hoặc, chính là năm nàng mười bảy tuổi, nhận được tin dữ cha mẹ quađời mà trở lại Lạc Dương. Lúc đó, Quân vô Hoặc mỉmcười với nàng, trong đó hàm chưa bao nhiêu thương tiếc, bao nhiêu bất đắc dĩ,cho tới hôm nay nàng vẫn nhớ rõ. Chỉ là từ sau đó, cứ mỗi năm Quân Vô Hoặc lạiquay về một vài lần, mỗi lần tuy chỉ ở lại vài ngày, nhưng lại thay Tô Hợp giảiquyết nhiều phiền toái. Hắn đối xử với nàng rấttốt, nhưng chưa từng có một cử chỉ thân mật nào, cho tới hai lần gặp gần đây… "Biểu ca." TôHợp vùi đầu bên vai Quân Vô Hoặc, nội tâm hoang mang, không biết mình có nênđẩy hắn ra hay không. Đây có phải là ca ca ômmuội muội không vậy? Tay nàng ra đầy mồ hôi, thân người cứng nhắc, biểu cakhông phải là đoạn tay áo hay sao? "Tô nhi. Gọi mộttiếng Hoặc ca ca, được không?" Tim Tô Hợp đập nhanh.“Hoặc ca ca.” Không phải chỉ là gọi một tiếng? Nàng cũng chả mất miếng thịt,cũng không mất chút tiền nào. Quân Vô Hoặc nhắm mắtlại, lông mi đen như mực run nhè nhẹ. Hồi lâu, hắn mới mở mắt ra, buông tay. TôHợp nhẹ nhàng thở ra. “Nhớ kỹ.” Quân Vô Hoặcgiơ tay nhéo mũi nàng. “Bộ tộc hồ ly, trời sinh đã rất giảo hoạt. Đừng bao giờtin vào vẻ bề ngoài của chúng.” Tô Hợp xoa xoa mũi, gậtgật đầu. Biểu ca ơi là biểu ca, người ta cũng đã ngoài hai mươi tuổi đầu rồi,cầu xin ngươi đừng dùng động tác đối xử với đứa bé gái để làm với ta có đượchay không? Tô Hợp uất ức. Lúc hai người trở về Mỹnhân hương đã là tảng sáng. Bạch Lược vẫn đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Quân VôHoặc cùng Tô Hợp trở về, không khỏi ngẩn người. “Nương tử, sao giờ này nàng mớivề?” Bạch Lược coi Quân Vô Hoặc bên cạnh như là không khí. Tô Hợp liếc hắn một cái:“Còn không phải tại ngươi. Nói đi là đi luôn, làm hại ta suýt bị Tiểu Đỗ bắtđược. May có biểu ca tới kịp, nếu không ta cũng không biết mình có thoát đượchay không nữa?” Bạch Lược ngạc nhiên hámồm, cặp mắt xám lại liếc về phía Quân Vô Hoặc, khóe môi lại cong lên. "VôHoặc công tử, lần nào tới cũng thật khéo." Quân Vô Hoặc cũng nhìntrả lại một cái nhìn thâm ý. “Tô nhi gặp nạn, đương nhiên ta sẽ đến.” Bạch Lược hừ lạnh mộttiếng. “Chỉ không biết Vô Hoặc công tử rời đi như vậy, không sợ mang tội cố ýrời bỏ cương vị công tác hay sao?” Quân Vô Hoặc không chútnhân nhượng. “Không có gì quan trọng hơn an toàn của Tô nhi.” Tô Hợp nghe xong đầu ócthêm mù mịt. Lẽ nào phi thiên đạo tặc lại còn có cố ý rời khỏi cương vị côngtác là sao? Chẳng lẽ biểu ca cũng giống mình, còn có một thân phận khác ngàythường sao? "Biểu ca, huynh làmgì thế? Vì sao cái gì Bạch Lược cũng biết mà ta lại không biết?" Tronglòng Tô Hợp có chút phẫn nộ. Quân Vô Hoặc rời ánh mắtđông lạnh trên người Bạch Lược, quay ra nhìn Tô Hợp ôn nhu cười."Ta làngười thủ hộ." Bạch Lược cười lạnh mộttiếng. "Người thủhộ?" Tô Hợp suy nghĩ. Có lẽ là thị vệ à? Nhưng mà biểu ca võ công cao nhưvậy, sao lại chỉ làm một thị vệ nho nhỏ? Hơn nữa làm thị vệ thì cần phải kiêngdè cái gì, sao biểu ca chưa từng nói với nàng? Hay là… Tô Hợp ngộ ra. Có lẽbiểu ca làm thị vệ ngầm cho một đại nhân vật nào đó phải không? Nếu là như thếnày, nhưng thật ra nói ra cũng có sao đâu nhỉ. "Tô nhi, muội đangsuy nghĩ gì thế?" Quân Vô Hoặc thấy nàng khi thì nhíu mày, khi thì có dángvẻ sợ hãi, không khỏi có chút bất đắc dĩ. "Ta biết rồi!"Mắt Tô Hợp lóe sáng. “Biểu ca, huynh yên tâm, ta sẽ không hỏi gì thêm nữa.” Quân Vô Hoặc và BạchLược liếc nhau, cũng có chút không hiểu. Nhưng hiển nhiên, Tô Hợp lại hiểu sairồi. Bạch Lược dài giọng, cốý nói. “Vô Hoặc công tử thật giỏi nói đùa.” Hắn cũng không muốn dây dưa vấn đềnày mãi, quay sang Tô Hợp. “Nương tử, ta đã bắt con chim kia về rồi.” &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&& Lời của Tô Hợp: Biểu ca đúng là bí ẩn. Lời của Bạch Lược: Ta ghét nhất cái kẻ mặt dày mày dạn chuyện đóng vai anh hùng bí ẩn cứu mỹ nhân,có một chiêu này mà cứ dùng đi dùng lại. Lời của Quân Vô Hoặc: Tên kia, ngươi nói ai? Không lẽ chiêu này ngươi chưa từng dùng qua sao?