Liên Kỳ Quang tùy ý để Liên Tiêu Thù nắm tay mình quanh đông quẹo tây, tìm nam hỏi bắc, cuối cùng cũng tìm ra một cửa hàng bán hạt giống.
Bước vào trong, mặt tiền cửa tiệm làm Liên Kỳ Quang thoáng chốc có chút choáng váng. Cậu lắc lắc đầu, gương mặt than không có chút biểu tình nhất thời cũng có chút ngây ngốc.
“Hoan nghênh quý khách, tùy ý xem đi.” Ở góc tiệm, một thanh niên nhìn không rõ mặt đang buồn ngủ nằm dài trên quầy, nghe tiếng người bước vào, không ngẩng đầu lầm bầm nói một câu liền không còn động tĩnh gì nữa.
“Anh hai, nơi này có hạt mẫu, anh xem xem thích cái gì em sẽ mua cho anh, em có tiền.” Liên Tiêu Thù ngửa đầu nhìn Liên Kỳ Quang, còn nghiêm túc lúc lắc túi tiền con mèo ngố.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang lần đầu tiên cảm thấy cô bé không ngốc. Mặt than gật gật đầu, tiếp đó đi sâu vào bên trong.
Tiệm này không tính lớn nhưng cũng không quá nhỏ, ước chừng khoảng trăm mét vuông. Trên bức tường có gắn máy chiếu chiếu ra hình ảnh các loại thực vật trong không trung, không ngừng thay đổi. Liên Kỳ Quang nhìn xem một lúc liền nhíu mày.
Lúa vàng viễn cổ: 5000 tinh tệ. Cải xanh viễn cổ: 7000 tinh tệ. Thanh phỉ viễn cổ: 10000 tinh tệ…
Lúa vàng là cái gì! Đó là lúa mì! Còn cải xanh kia nữa! Kia rõ ràng là rau chân vịt! ! Lại còn cái thanh phỉ kia nữa, thực xem cậu là kẻ ngốc à! Lấy cải trắng ra lừa cậu à! Cậu là thiên tài! Thiên tài đó hiểu không hả!
“Anh hai, không thích sao?” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang có chút không tốt, Liên Tiêu Thù nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không cần cải trắng.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn cọng cải trắng trên đỉnh đầu, lạnh nhạt mở miệng.
“Bạn nhỏ biết tên loại thực vật này sao?” Một âm thanh khàn khàn từ trong tiệm truyền ra, thanh niên vốn đang nằm úp sấp vừa nghe liền giật mình bật dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía cửa sau, trên mặt nào còn chút lim dim.
Theo cửa mở ra, một ông lão râu dài mặc áo dài màu xám chậm rì rì bước ra.
“U! Thầy a, thầy ra rồi?” Thanh niên nhìn thấy ông lão liền chạy qua, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
“Nếu tôi không ra, khách quý chẳng phải bị cậu đuổi đi rồi sao.” Ông lão liếc mắt trừng cậu thanh niên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Khách quý gì a.” Thanh niên bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Còn dám tranh luận!” Ánh mắt ông lão thật sắc bén, sắc mặt cũng trầm xuống: “Còn không mau đi châm trà.”
“Dạ dạ dạ! Con đi! Con đi ngay đây!” Thanh niên nhăn mặt nhăn mũi chạy vào phòng trong, vừa đi vừa gào ‘lão xấu xa’.
“Để mọi người chê cười rồi.” Ông lão nhìn Liên Kỳ Quang mỉm cười, ý chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Anh bạn nhỏ, mời ngồi.”
Liên Kỳ Quang mặt than liếc nhìn ông lão, bình tĩnh ngồi xuống, không hề có nửa phần ngượng ngùng. Ở đời trước, cậu là thầy của tiểu thái tử, cũng là cố vấn cùng cao thủ bậc nhất Hoa Hạ, người nịnh bợ đếm không xuể, đối với cậu mà nói, hành động của ông lão trước mắt thực bình thường. Nhưng cũng chính phần thong dong bình tĩnh cùng khí thế cao quý mơ hồ lộ ra làm ông cụ âm thầm suy tư thân phận của anh bạn nhỏ trước mắt.
“Lão họ Viên, được mọi người gọi là Viên lão, không biết anh bạn nhỏ xưng hô thế nào?”
“Khô Mộc.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang thờ ơ báo ra biệt danh mình dùng lúc thực hành nhiệm vụ đời trước.
“Hóa ra là Khô Mộc bạn nhỏ.” Trên mặt ông lão mang theo ý cười, trong lòng bắt đầu tìm kiếm những người có tên này: “Vừa nãy nghe bạn nhỏ gọi thanh phỉ là cải trắng, không biết là vì nguyên do gì.”
“Không có nguyên do.” Ngửa đầu nhìn hình ảnh không ngừng biến hóa trong không trung, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt phun ra một câu làm ông lão phát cáu.
“Kỳ thật không dối gạt bạn nhỏ.” Viên lão vẫn tươi cười: “Mới đây không lâu, lão ngẫu nhiên có được một quyển sách cổ, trong đó có ghi chép về một ít thực vật cổ. Và thanh phỉ được gọi là cải trắng.”
Viên lão lầm bầm nói không ngừng, bất quá ánh mắt Liên Kỳ Quang vẫn tập trung vào những hình ảnh chuyển động, không hỏi cũng không đáp lời đối phương, nhất thời bầu không khí trong tiệm có chút gượng gạo, sắc mặt Viên lão cũng cứng ngắc.
Đột nhiên tầm mắt Liên Kỳ Quang dừng lại ở một loại dây leo, nhưng khác biệt là trên thân nó mọc đầy gai mềm.
“Đó là gì?” Liên Kỳ Quang chỉ gốc dây leo.
Viên lão nhìn qua, dừng một chút mới mở miệng nói: “Chẳng qua chỉ là một cỏ dại thực thông thường trong rừng rậm mà thôi, loại cỏ này sức sống rất mạnh, tốc độ sinh trưởng cực nhanh, đừng thấy nó có vẻ không có chút lực sát thương nào, nhưng ở trong rừng, một khi bị nó quấy lấy thì rất khó thoát thân, nó sẽ nhanh chóng quấn chặt, những chiếc gai mềm cũng trở nên cứng rắn đâm sâu vào cơ thể. Loại hạt giống này thường được một số lính đánh thuê cùng sĩ binh trong quân đội mua về dùng trong huấn luyện.”
Nhìn hình ảnh dây leo chậm rãi biến mất, Liên Kỳ Quang giống như suy tư gì đó, ngay lúc Viên lão lại định mở miệng thì lên tiếng: “Tôi nói cho ông biết tên của mấy loại thực vật này, đổi lại ông đưa một ít hạt giống trong tiệm cho tôi.”
“Anh bạn nhỏ nói sao, những hạt giống kia không phải đều viết tên rồi sao?” Viên lão nhìn như đang cười đùa, kì thực là đang thử.
Liên Kỳ Quang đứng dậy, mặt không đổi sắc chỉ về phía cải xanh: “Nó là một loại rau cải, gọi là rau chân vịt, ở thời của tôi… ở ba ngàn năm trước, nó là một trong những loại rau phổ biến nhất, được dùng làm món ăn.” Không cần nhiều lời, chỉ cần có giá trị. Liên Kỳ Quang nhìn ánh mắt tỏa sáng của Viên lão, bình tĩnh bồi thêm một câu: “Năm đồng một cân, thực rẻ.”
“Khô Mộc bạn nhỏ!” Viêm lão đột nhiên bật dậy, ánh mắt tỏa sáng thẳng tắm nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang, bởi vì kích động mà chòm râu bạc thật dài cũng run run: “Không biết Khô Mộc bạn nhỏ có thể vào phòng trong nói tỉ mỉ hơn không?”
“Chờ ở đây.” Nhìn Liên Tiêu Thù, chỉ tay về phía cái ghế mình vừa ngồi, dứt lời liền xoay người đi vào trong.
“Sâu lười, mang trà cổ Long Tĩnh thầy cất giữ nhiều năm ra đây! !”
Liên Tiêu Thù: “…”
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
Một giờ sau.
Liên Tiêu Thù ngồi trên ghế, nhàm chán đong đưa cẳng chân, ánh mắt to tròn đen láy không ngừng liếc về phía cảnh cửa nhỏ đã đóng chặt nãy giờ.
“Đừng nhìn nữa.” Thanh niên bị gọi là sâu lười kia nằm trên bàn, uể oải ngáp một cái: “Một khi đầu thầy nóng lên rồi thì chưa hết ngày chưa chịu ra đâu.”
“Cái kia, anh sâu lười…”
“Kêu ai sâu lười đó hả! !” Nghe thấy xưng hô kia, thanh niên tức sùi bọt mép, cả người lập tức bừng sừng sức sống, trừng mắt nói với Liên Tiêu Thù: “Gọi là anh Trọng Cảnh!”
“Dạ… thực xin lỗi!” Bị Trọng Cảnh rống, Liên Tiêu Thù bị dọa, kinh hoảng giải thích.
“Hừ!” Trọng Cảnh xùy một tiếng, lại tiếp tục nằm dài.
“Anh… anh Trọng Cảnh, anh, anh có thể gọi anh hai em một tiếng không?” Liên Tiêu Thù nhỏ giọng nói: “Tụi em phải về nhà.”
“Tôi không dám a.” Trọng Cảnh miễn cưỡng nằm bò ra bàn, tựa như không có xương: “Lão thầy kia một khi giận lên sẽ lột da tôi luôn đó.”
“Chính là, chính là…”
“Nếu nhóc đói thì ngay đối diện có tiệm bánh ngọt đấy, tuy hơi mắc một chút nhưng hương vị không tệ.”
“Em…” Liên Tiêu Thù còn định nói gì đó thì phát hiện Trọng Cảnh đã ngủ rồi. Cô bé nhìn cánh cửa đóng kín, mím mím môi nhảy xuống ghế, xoay người chạy ra ngoài…
Chầm chậm chạy tới cửa tiệm Trọng Cảnh nói, mua một cái bánh ngọt, vì sợ Liên Kỳ Quang đi ra không thấy mình sẽ tức giận, Liên Tiêu Thù vội vàng quay trở lại.
“A! !” Liên Tiêu Thù cắm đầu chạy không cẩn thận đụng vào một vật thể không có, cả người nặng nề té lăn quay xuống đất.
“Đi kiểu gì vậy! Không có mắt à! !” Tiếng gầm giận dữ từ trên đỉnh đầu truyền tới, Liên Tiêu Thù ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân tai đeo đầy bông tai, nửa gương mặt vẽ đầy hoa văn sặc sỡ đang hung ác nhìn mình.
“Thực… thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Liên Tiêu Thù giãy dụa đứng lên, kinh hoảng giải thích: “Để tôi lau cho.”
Cô bé nói xong thì vội vàng muốn lau đi số kem dính trên người nam nhân, nào ngờ bị đối phương đẩy ra: “Cút!”
“A! !” Bị đẩy một cái, Liên Tiêu Thù không kịp phòng bị, lại nặng nề ngã xuống đất. Lòng bàn tay cà trên mặt đất, lưu lại những vệt máu nhạt. Cô bé hoảng sợ, đôi mắt chậm rãi đỏ lên. Lúc này biến cố bên này bắt đầu làm người xung quanh chú ý nhìn qua, chính là không ai đưa tay giúp đỡ, chỉ đứng đó châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán, hoàn hoàn là bộ dáng xem kịch vui.
“A, không ngờ lại là một bé con xinh xắn.” Thấy rõ gương mặt Liên Tiêu Thù, gương mặt hung ác của nam nhân nhất thời trở nên đáng khinh, bộ dáng tươi cười càng làm hình vẽ trên mặt dữ tợn hơn.
Nhìn thấy nam nhân chậm rãi tới gần, Liên Tiêu Thủ hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, một bàn tay vung mạnh: “Đừng lại đây! !”
‘Ba!’ Một cái tát hung găng giáng lên mặt nam nhân, lưu lại năm dấu ngón tay rõ rệt.
“Mày! !” Gương mặt người nọ nhất thời trở nên khó coi: “Thứ ngu xuẩn này! !” Nam nhân tức giận mắng một tiếng, nắm tay tàn bạo vung tới mặt Liên Tiêu Thù.
Người xung quanh kinh hô, tựa hồ đã đoán được tình cảnh của cô bé, cảm thấy thực đáng thương.
Nhìn nắm tay vung tới, Liên Tiêu Thù cơ hồ bị dọa choáng váng, hoảng sợ nhắm chặt hai mắt: “Anh hai cứu em! ! !”
Ngay lúc nắm tay sắp chạm vào gương mặt Liên Tiêu Thù, một cây đao vững vàng đặt ngay cổ tay nam nhân. Chuôi đao đen tuyền được chạm khắc hoa văn đơn giản, những đóa hoa đỏ sẫm tản mác, hệt như những giọt máu khô đọng lại.
“Cặn bã, chết đi.”
Âm thanh âm trầm tựa như từ địa ngục truyền tới làm người ta lạnh run, dựng cả tóc gáy.
______
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
68 chương
8 chương
104 chương
171 chương