“Anh nói cái gì!” Lê Ngọc mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Viên Linh. “Boss bảo nhóc hãy rời khỏi căn cứ.” Viên Linh không để ý tới gương mặt tái nhợt của Lê Ngọc, bình tĩnh lập lại mệnh lệnh của Hạ Hầu Thiệu Huyền. “Không! Này không phải sự thật!” Lê Ngọc lắc đầu, liên tục lùi về sau, gương mặt tràn đầy hoảng sợ. Anh trai cậu đã chết, không có dị năng, giờ lại không còn căn cứ che chở, cậu sẽ sống không nổi. Không được! Cậu không thể rời khỏi căn cứ, tuyệt đối không thể! ! “Tôi muốn gặp anh Hạ Hầu, tôi muốn gặp anh Hạ Hầu! ! Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy, sẽ không! !” Lê Ngọc rống to, hệt như phát điên mà bổ nhào về phía Viên Linh, nhưng ngay lập tức bị hai binh lính phía sau ngăn lại. Nhìn Lê Ngọc phát điên, Viên Linh khẽ nhíu mày. “Lê Ngọc, tôi đã từng nói, nhóc đừng đánh chủ ý lên chị dâu, cả căn cứ có ai không biết tầm quan trọng của chị dâu? Chị dâu là điểm mấu chốt của boss.” “Đều tại kẻ đê tiện kia! Tôi muốn giết nó! Là nó mê hoặc anh Hạ Hầu! ! Tôi biết, tôi biết nhất định là nó phân phó các người làm vậy đúng không! ! Các người đều bị nó mê hoặc rồi, đê tiện, đê tiện! !” Lê Ngọc mất hết lí trí, điên cuồng gào lên. “Anh Hạ Hầu! ! Cứu em với! Tiện nhân kia muốn giết em…” “Chết đến nơi còn không biết hối cải.” Viên Linh hừ lạnh: “Kéo ra ngoài, không cho phép tới gần căn cứ.” “Vâng!” “Đê tiện! Tao nhất định sẽ không tha cho mày! Anh Hạ Hầu! Cứu em với…” Bởi vì hôm qua ngủ quá lâu, Liên Kỳ Quang tới tận gần sáng mới hơi buồn ngủ. Đến giữa trưa, Liên Kỳ Quang lẩm bẩm một tiếng, cuộn mình trong chăn, chậm rãi mở mắt. “Tỉnh?” Âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới, Liên Kỳ Quang có chút mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngồi trên giường, một tay ôm mình, một tay khác đang dùng máy tính xử lý công việc. Thấy Liên Kỳ Quang mở mắt, khóe môi Hạ Hầu Thiệu Huyền nhếch lên một mạt cười sủng nịch, cất máy tính, ôm cậu tựa vào ngực mình. “Ngủ ngon không?” “Tôi tưởng anh lại không ở.” Liên Kỳ Quang híp mắt, miễn cưỡng cọ cọ trong lòng anh. “Hôm nay không nhiều việc, anh cùng em.” Nhìn Liên Kỳ Quang lười biếng hệt một con mèo nhỏ, ý lạnh trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại ôn nhu ấm áp. Đối với việc này, An Dịch đang trong ngày nghỉ bị khẩn cấp triệu hồi về nhét cho một đống công việc lệ rơi đầy mặt. “Đêm qua tôi có một giấc mộng.” Cái đầu dần dần thanh tỉnh, vùi trong lòng ngực Hạ Hầu Thiệu Huyền, thưởng thức ngón tay anh. “Mơ gì?” “…” Liên Kỳ Quang trầm mặc. “… không nhớ được.” Quang quảnh đầy máu me cùng tiếng gào thét bi thảm kia làm cậu cảm thấy có chút rét run. Địa ngục kia thực thảm thiết, nhưng lại không phải thời tận thế mà cậu rất quen thuộc. Rốt cuộc đó là mộng hay một gợi ý nào đó? “Này cho anh.” Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Liên Kỳ Quang từ trong không gian lấy ra hai chiếc nhẫn ngọc trong suốt lóng lánh. “Này là gì?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhận nhẫn, vừa tiếp túc thì liền cảm nhận được một luồng sức mạnh ôn hòa sạch sẽ quanh quẩn bên người. “Là ngọc, trong sách nói, ngọc là một loại linh thạch có thể trừ tà tránh hung, một loại bảo bối phi thường quý báu. Ở thời tận thế, mọi người phát hiện ngọc có niên đại càng lâu thì sức mạnh ẩn bên trong càng mạnh, càng thuần túy. Ngọc này là vài ngày trước tôi mua được từ chợ giao dịch, xem xét năng lượng bên trong thì ít nhất cũng đã mấy vạn năm, tôi đã từng nói sẽ cho anh xem.” Liên Kỳ Quang cầm một chiếc nhẫn đưa lên trước mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền, anh nhìn kĩ, chỉ thấy bên trong có khắc hai chữ nho nhỏ. Huyền. Quang. “Vào ba ngàn năm trước, ở thời đại tôi sống, hai người lúc kết hôn phải có nhẫn, sau đó đeo vào ngón áp út bên tay trái, theo sách nói thì ngón tay này nối liền với trái tim, ý hợp tâm đầu.” Liên kỳ quang nói xong, cầm lấy chiếc nhẫn lớn hơn, chậm rãi đeo vào ngón áp út tay trái của Hạ Hầu Thiệu Huyền. Nhìn chiếc nhẫn trong tay, Hạ Hầu Thiệu Huyền mỉm cười, sau đó cầm lấy chiếc còn lại, dựa theo Liên Kỳ Quang ban nãy, đeo nhẫn vào tay cậu. “Như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang, chôn mặt vào cổ cậu, thấp giọng nói. “Vĩnh viễn…” Liên Kỳ Quang nhìn chiếc nhẫn trên tay, không biết nghĩ tới gì đó, ánh mắt chợt lóe, khẽ thì thầm. “Không muốn sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn sườn mặt Liên Kỳ Quang, ôm càng chặt hơn. “Có một việc mà tôi vừa nhớ ra, quên nói với anh.” Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhè nhẹ nói. “Chuyện gì?” “Tôi không biết vì sao mình lại tới thế giới này, nhưng một điều khẳng định là, tôi còn có thể quay về.” Liên Kỳ Quang nói cho Hạ Hầu Thiệu Huyền biết mình đã vài lần nằm mơ quay về ba ngàn năm trước, trở về thời kì tận thế, tuy chỉ là thân phận một người đứng xem. Còn có lần kia ở khu huấn luyện, cậu đi vào mộng nhưng cũng là chân chân chính chính trở về nơi đó, hơn nữa còn thực ăn khớp với tương lai sau này. Hết thảy những điều không thể khống chế đó làm Liên Kỳ Quang đột nhiên có chút hoảng hốt, có lẽ một ngày nào đó, trong giấc mộng cậu lại trở về quá khứ, rồi không thể quay lại nữa. “Sẽ không.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm chặt Liên Kỳ Quang vào lòng, động tác mạnh mẽ như muốn khảm cậu vào sâu trong da thịt. Nghe Liên Kỳ Quang kể xong, anh đột nhiên cảm giác có chút hoảng hốt vô thố, tưởng tượng có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi mở mắt ra, Liên Kỳ Quang đột nhiên không còn hô hấp, hoặc là, khi đó Liên Kỳ Quang đã không còn là Liên Kỳ Quang hiện giờ, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền cảm thấy cả người rét lạnh tới tận xương. “Nếu thật sự trở về, tôi nhất định sẽ hủy cả thời tận thế, sau đó chết đi. Không còn nhân loại thì sẽ không có tương lai, không có tương lai thì sẽ không có anh.” Liên Kỳ Quang nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, âm thanh bình thản lại làm người ta cảm thấy rợn gai ốc. “Tôi không muốn anh sẽ ôm Liên Kỳ Quang kia như đang ôm tôi lúc này.” “Không được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi người hôn lên môi Liên Kỳ Quang, ôn nhu mà triền miên: “Nếu hai chúng ta thật sự có một ngày phải ra đi, anh nhất định sẽ tìm được em, mà em cũng đừng buông tha, em cũng phải tới tìm anh.” Cảm thụ được ôn nhu của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang ở trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền xoay người, ngồi chồm hổm trên giường, hai tay ôm lấy cổ anh, đáp lại tình yêu của đối phương. Liên Kỳ Quang ngốc ngốc đáp lại làm Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi sửng sốt, tiếp đó là xao động cùng dục vọng ầm ầm bùng nổ. Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm lấy Liên Kỳ Quang, hệt như một kẻ xâm lượt càn quét hương vị Liên Kỳ Quang, bàn tay mang theo vết chai mỏng du tẩu trên người Liên Kỳ quang, chậm rãi chui vào bên trong quần áo. Nụ hôn của Hạ Hầu Thiệu Huyền một đường trượt xuống, dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo của Liên Kỳ Quang, sau đó răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn cổ họng cậu. “Ngô…” Liên Kỳ Quang ngẩng cổ, đôi mắt mông lung mờ mịt vô thố nhìn lên không, cảm giác kỳ quái chưa từng có làm đầu óc cậu trống rộng. Trong cơ thể dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt làm cậu run sợ. “Vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền gian nan ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sẫm hệt như một con dã thú đang săn mồi, làm người ta nhịn không được mà run rẩy. Mà hiện giờ, Liên Kỳ Quang chính là con mồi đó. “Em có biết anh hiện tại đang làm gì không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên dừng lại làm Liên Kỳ Quang cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể lại càng mãnh liệt hơn, còn có một chút trống rỗng khó nhịn. Quần áo Liên Kỳ Quang đã bị cởi phân nửa, không còn che đậy được thân thể. Những dấu hôn đỏ hồng trải rộng trên làn da trắng nõn nà như ngọc, lại càng kích thích thị giác Hạ Hầu Thiệu Huyền, anh chỉ cảm thấy não mình ầm ầm rung động, nếu không phải còn một tia khắc chế, anh đã sớm bổ nhào tới đặt Liên Kỳ Quang dưới thân, hung hăng tiến vào, để cậu phải khóc lóc dưới thân mình. Ánh mắt mông lung lóng lánh nước mắt, Liên Kỳ Quang mờ mịt nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, chậm rãi vươn tay ôm lấy anh. “Boss, có vài chỉ thị cần ngài chứng thực.” Âm thanh của Hiên Lãng từ ngoài cửa truyền vào, Hạ Hầu Thiệu Huyền giật mình, đột nhiên bị đánh gãy làm đầu óc anh thanh tỉnh không ít. “Vợ…” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang trong lòng, thực bất đắc dĩ đưa tay muốn giúp cậu chỉnh lại quần áo. Chính là… Liên Kỳ Quang cầm lấy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong ánh mắt khó hiểu của anh chậm rãi áp tới gần, cắn cổ Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhẹ nhàng gặm cắn. Tay kia thì trong lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền không kịp phòng bị, thậm chí không kịp ngăn cản, đột ngột đặt lên hạ thân anh. Hạ Hầu Thiệu Huyền kêu khẽ một tiếng, thân mình căng thẳng. Xao động cùng dục vọng vất vả lắm mới áp chế được lại bùng lên, ánh mắt thiêu đốt, điên cuồng mà áp lực nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang. “Tôi có tìm hiểu trên máy tính.” Âm thanh trầm thấp hỗn loạn xen lẫn chút khẽ nấc làm Hạ Hầu Thiệu Huyền nuốt nuốt nước miềng. “Có thiệt nhiều người, nói tôi biết nên làm thế nào.” “Bọn họ nói, tôi làm vậy, anh sẽ vui vẻ.” “… Thiệu Huyền, muốn tôi.” ‘Ầm! !’ Tia lí trí cuối cùng nháy mắt sụp đổ, Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt đỏ ngầu nặng nề áp Liên Kỳ Quang xuống giường, trên tay dùng sức, hung hăng xé nát quần áo trên người cậu. Mẹ nó! Lúc này mà còn chịu được thì con mẹ nó không phải nam nhân! ! “Boss! Ngài…” “Cút! !” Hiên Lãng đáng thương trở thành Viên Linh thứ hai, bị đánh bay ra ngoài. “Ai u! Đau muốn chết! Tính tình boss ngày càng nóng nảy a.” Hiên Lãng xoa xoa cái lưng đau nhức vì đập vào tường, thực thông minh lựa chọn giống Viên Linh lần trước, chuồn sớm. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a ~~~~~~