Cố Tử Khung vừa quát lớn vừa khởi động thân thể, chuyện tình vẫn lo sợ đã xảy ra, Bá Ni căn bản không nghĩ tới cho bọn họ còn sống đi ra ngoài. Diệp Hoài Tây ở thời điểm Bá Ni nói ra câu kia, chỉ biết sự tình đã bất lợi, hắn nâng tay muốn gọi Yển Nguyệt về, nhưng tay lại bị người cầm, hắn giương mắt chống lại khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo của Bá Ni. “Diệp Hoài Tây, anh đi chết đi!” Bá Ni hung tợn nói, ba cái ống chích trong tay đồng thời đâm vào cánh tay Diệp Hoài Tây, thuận thế đẩy vào, khí lực to lớn khiến hắn lui về sau vài bước, mới miễn cưỡng ổn định thân mình. Không đợi hắn phản ứng lại, căn cứ liền phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, ‘ầm’ tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, thanh âm càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng gần như gắn liền một mảnh, giống như bị phảo nổ bên tai, nổ đến khiến người ta bị ù tai. Tiếp theo trần nhà kim loại kín kẽ xuất hiện một khe hở, trong chớp mắt phân thành năm miếng, làm cho tầng trệt bị sụp đổ, kiến trúc bên ngoài của căn cứ từng tảng lớn từng tảng lởn rơi xuống khe hở, trong lúc nhất thời tro bụi nổi lên bốn phía, tràn ngập trong mắt, ngay cả nơi đặt chân cũng không tìm ra được. Diệp Hoài Tây miễn cưỡng chốn vào trong một góc sáng sủa, không cho chính mình bị thương, tiếng nổ mạnh không ngừng, sụp đổ càng lúc càng nhanh, nơi này cũng sắp bị nhồi đầy, đường lui mà Bá Ni chuẩn bị ở đâu? “Tôi muốn anh chết, anh nhất định phải chết. Chờ anh chết, tôi sẽ đối xử tốt với Diệp gia, tuyệt đối để cho bọn họ nếm đủ đau đớn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.” Giữa những hòn đá rơi xuống, thanh âm đứt quãng của Bá Ni rơi vào trong tai Diệp Hoài Tây, hắn nhíu lại lông mày, phải đi? Quả nhiên, chỉ nghe thấy nhị thế tổ cuồng vọng nói, “Nơi này để lại cho anh cùng Cố Tử Khung, tôi đi trước một bước.” Tầng ngầm căn cứ không ngừng có hòn đá rơi xuống, chỉ có bàn chuyển tiếp lúc ban đầu thành lập, được Bá Ni thiết kế thành đường sống cuối cùng. Hắn nghiêng người né tránh tảng đá lớn, một bước đạp lên bàn chuyển tiếp bị sụp đổ, ở trên thông tấn khí nhấn vài cái, chỉ thấy hắn lấy bàn chuyển tiếp làm cơ sở, giống như mầm non mọc rễ, hiện ra một quân hạm. Quân hạm không lớn, một người dùng để chạy trốn thì dư dả. Bá Ni nhìn về phía Diệp Hoài Tây, ở trong đám đất đá đang không ngừng rơi xuống, nhìn thấy tư thế sắp chết của Diệp Hoài Tây, hắn liền cười ha hả vài tiếng. Sắc mặt Diệp Hoài Tây rất khó xem, từng đợt không thoải mái nảy lên, làm cho hắn muốn nôn, còn hiện ra hiện tượng ù tai ngắn ngủi. Trước mắt từng trận biến thành màu đen, còn không quên nghĩ vừa rồi Bá Ni đã tiêm cái gì vào cho hắn? Cố Tử Khung chạy tới bên người Diệp Hoài Tây, vội vàng nâng hắn dậy, gấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ?” Thấy vẻ mặt của hắn, tâm Cố Tử Khung rất hồi hộp. “Không có việc gì.” Diệp Hoài Tây lắc đầu, chỉ vào Bá Ni nói, “Ngăn cản hắn.” Cố Tử Khung để cho hắn dựa vào tường: “Vậy anh ở đây chờ em, em bắt được hắn sẽ đưa anh ra ngoài.” Diệp Hoài Tây ‘ừ’ một tiếng, hướng Cố Tử Khung xua tay, không tiếng động thúc dục hắn nhanh lên, Cố Tử Khung do dự, vẫn là cúi người chạm vào trán của hắn, mới đứng dậy nhanh như gió chạy tới chỗ Bá Ni. Trong thời gian Cố Tử Khung cùng Diệp Hoài Tây nói chuyện tinh hạm của Bá Ni đã sinh trưởng hoàn toàn. Hắn ngồi ở vị trí người lái, thấy Cố Tử Khung nhanh chóng chạy tới bên này, khóe môi lộ ra một nụ cười rất là ác liệt, giơ tay nhấn vào nút vũ khí trên bàn điều khiển, bên trên liền hiện ra rất nhiều loại vũ khí, hắn tùy tay chọn một cái, xác định vị trí của Cố Tử Khung, ấn vào bắn ra cái chốt. Đạn pháo đuổi theo Cố Tử Khung, tốc độ nhanh đến mức không thể trốn thoát, Bá Ni giống như thấy hình ảnh Cố Tử Khung bị bắn tan xương nát thịt, từ sau khi Ba Lạc chết tâm hắn không cảm thấy vui vẻ, hiếm thấy lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy. Sự thật không giống như tưởng tượng, thời điểm đạn pháo sắp sửa đụng tới Cố Tử Khung, liền bị cắt đứt. Khóe môi Bá Ni vừa mới giơ lên liền dừng lại, tập trung nhìn lại, là một cơ giáp tinh xảo xinh đẹp. Cơ giáp thoạt nhìn giống như một đồ chơi nhỏ nhỏ, không nghĩ vừa ra tay lại có thể thoải mái chắn đạn pháo như vậy, Bá Ni không rảnh đoán cấp bậc cơ giáp, cũng không có tâm tư dây dưa với Cố Tử Khung. Hắn phải thoát thân đúng lúc, nếu không sẽ chết tại đây. Có thể tiếp được một viên đạn pháo, không có nghĩa là có thể tiếp được hai quả. Bá Ni nhe răng cười một tiếng, hai ngón tay vừa hạ, liền có hai quả đạn pháo hướng Cố Tử Khung bay tới. Qùy Long xác định mục tiêu tiến lên nghênh chiến, quả đạn pháo thứ nhất bị nắm trụ, ở thời điểm nó lao tới, đã bị phóng xạ ở lòng bàn tay cơ giáp bắn ra cắt thành nhiều mảnh nhỏ, cùng rơi xuống trên mặt đất với những hòn đá, lẫn vào trong bụi bặm. Còn quả thứ hai thời điểm Qùy Long bay lên thì tiếp được, cũng rơi vào kết cục giống như quả thứ nhất. Kỹ thuật tương khắc mạnh mẽ như vậy, khiến cho Bá Ni cảm thấy có điểm chẳng lành. Cũng may vũ khí trên tinh hạm trang bị sung túc, Bá Ni hoàn toàn không lo lắng, lại phóng ra đạn pháo, lần này thay đổi góc tấn công khó mà phá được, nhưng làm cho hắn thất vọng rồi, cơ giáp của Cố Tử Khung lại đem nguy hiểm bóp chết từ trong nôi. Hiện tượng này nói cho Bá Ni biết, việc này không nên chậm trễ, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Nhưng mà hắn còn muốn chạy, tinh hạm đã đến trước mặt Cố Tử Khung cũng sẽ không cho hắn nguyện ý. Quỳ long tinh xảo khéo léo rất không tồi, nhưng thời điểm hạ xuống, lại bộc phát ra uy lực trời long đất lở, gắt gao ngăn chặn ở trước tinh hạm, hai khối mắt màu lam quang bất chấp đối diện cùng Bá Ni. Bá Ni nhìn máy móc trên mặt Qùy Long nhìn ra dấu vết quen thuộc, trong chớp mắt hắn rốt cục nghĩ ra, đây không phải cơ giáp Qùy Long cấp S mà hai năm trước Áo Nhĩ chủ nhiệm đệ trình lên quân bộ hay sao? Lúc ấy nghe Jack nói bản thiết kế của Qùy Long được khoe khoang là trên trời dưới đất ít có, hắn nhất thời hứng khởi muốn đi nhìn qua, chỉ cảm thấy đồ chơi này được làm ra, thực đáng ghét. Bởi vì Qùy Long có thể che dấu tung tích còn có thể nhắm vào tiêu hủy đại pháo, lại có những tĩnh năng cơ bản mà cơ giáp nên có, thật muốn làm ra thật sự là nghịch thiên, mà khi đó kỹ thuật chế tác cơ giáp của liên bang không bằng trình độ của Áo Nhĩ chủ nhiệm, vì thế Qùy Long liền chết ở trong trứng nước. Bá Ni như thế nào cũng không nghĩ tới Qùy Long thế nhưng được tạo ra, còn rơi vào trong tay Cố Tử Khung. Điều này với hắn mà nói, chính là tin dữ kinh thiên. Tin dữ kinh thiên này còn chưa tiêu hóa xong, Qùy Long ở trước mặt đã lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên  xoay người nện một quyền vào cửa sổ chắn gió, ‘rầm’ thủy tinh liền liên tiếp bị đập vỡ, những mảnh nhỏ bay về phía Bá Ni, Bá Ni giơ tay lên chắn mặt, dư quang thoáng nhìn thấy Qùy Long duỗi tay tới, lập tức ôm đầu lăn sang một bên né tránh, xoay người chạy tới khu dừng chân, tốc độ cực nhanh, không đi làm vận động viên thực lãng phí. Cố Tử Khung ở bên trong Qùy Long thấy một màn này, đều phải tức đến mỉm người. Bá Ni thật đúng là muốn tìm cách chạy trốn, chẳng lẽ hắn nghĩ trốn vào bên trong, chính mình sẽ không có cách bắt được hắn? Tay Qùy Long đặt trên đài khống chế, giây tiếp theo Cố Tử Khung xuất hiện ở trên không trung, nhảy vào tinh hạm, trực tiếp đuổi theo bóng dáng của Bá Ni. Căn cứ sụp xuống càng lúc càng nhanh, trên người Diệp Hoài Tây không khỏe càng ngày càng rõ ràng, tim đập gia tốc, ghê tởm nôn khan, cả người rét run, những cảm giác làm cho người ta thống khổ tất cả đều tìm tới cửa, làm cho hắn suýt chút nữa không chống đỡ được kêu ra tiếng, cuối cùng cắn răng nhịn xuống, lúc này hắn đã ra mồ hôi vài lần, hoảng hốt giương mắt nhìn về phía tinh hạm, nghĩ đến Cố Tử Khung, kiên trì không cho bản thân trở thành trói buộc của đối phương. Nghĩ vậy, hắn đỡ tường đứng lên, hít sâu mấy hơi, nhấc chân đi tới tinh hạm, từng bước giống như là lưỡi đao, làm cho hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, nhưng hắn nắm chặc hai tay, kiên định đi về phía trước. Cố Tử Khung đuổi tới bên trong mới phát hiện có vài gian phòng, cửa của mỗi gian phòng đều đóng lại, trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra Bá Ni ở nơi nào. Hắn đứng ở cửa vào, yên lặng nghe thanh âm bốn phía. Thanh âm hòn đá rơi xuồng cùng va chạm vào nhau, trên mặt đất là tiếng la hét khàn giọng, còn có tiếng bước chân tìm kiếm kẽ hở sinh tồn…. Cùng với tiếng tim đập khẩn trương gia tốc trầm trọng. Ánh mắt hắn chậm rãi dường ở trên cửa thứ hai bên tay trái, nơi đó có người. Bá Ni trong phòng có chút khẩn trương, mở thông tấn khí tìm một hồi thấy được thông tin ông nội liền gửi yêu cầu kết nói, ‘đô đô’ bị cắt đứt, hắn ngây ngẩn cả người. Trấn nhỏ Na Ba Nhĩ rất là hẻo lánh, hơn nửa nơi này còn là vùng ngoại thành của trấn, liền càng hẻo lánh. Khu vực thông tin của chính phủ liên bang cũng không rải tới đây, là hắn một mình ở trong căn cứ thành lập điểm tín hiệu, hiện tại căn cứ bị hủy, tín hiệu cũng sẽ bị mất theo, chỉ cần hắn ở trong này, thông tin nhất định không thể truyền ra ngoài. Trời muốn hắn chết. Đây là phản ứng đầu tiên của Bá Ni, tiếp theo hắn liền phản ứng lại, đem tất cả những thứ quan trọng đều đóng lại chuyển tới đường dây của ông nội, còn tặng kèm một đoạn thoại di ngôn. Làm xong những việc này, ánh mắt hắn nhìn lên cửa, đợi nửa phút ngoài cửa cũng không có thanh âm gì. Tâm hắn sinh nghi, nhưng không có tùy tiện mở cửa, càng nghĩ, hắn lựa chọn lại đánh cược một lần, lấy ra máy truyền tin, khống chế tâm tình, tay hắn kiên định đặt lên chốt cửa, trước mặt lần lượt xuất hiện khuôn mặt của rất nhiều người, thiên hình vạn trạng, làm cho Bá Ni càng thêm sợ hãi tử vong, dục vọng muốn sống càng thêm bức bách chính mình, làm cho hắn đè xuống. Cố Tử Khung sau khi xác định được vị trí của Bá Ni, cũng không vội vã bắt người ra ngoài. Bên ngoài sụp đổ đã muốn ngăn chặn lại đường đi, đợi thêm lát nữa cả tầng ngầm căn cứ sẽ bị lấp đầy, ngay cả bản chuyển tiếp mở ra để chạy trốn cũng không dùng được. Hắn không thể bởi vì bắt Bá Ni mà làm cho Diệp Hoài Tây hãm sâu vào trong nguy hiểm, Bá Ni chạy có thể bắt trở lại, Diệp Hoài Tây bị thương thì trong lòng hắn sẽ bị đâm một dao. Cố Tử Khung mở ra cửa tinh hạm nhìn thấy vị trí Diệp Hoài Tây đứng sớm đã bị đá lấp đầy, chớp mắt trong óc liền trống rỗng, biểu tình trên mặt mờ mịt. Một khắc kia, hắn cái gì cũng không muốn, tựa như đã bị lấy đi năng lực tự hỏi. Diệp Hoài Tây đâu? Hắn ở trong lòng không ngừng hỏi, người đâu, đi đâu? Làm sao lại không tìm thấy, nên tìm như thế nào? Tâm hắn không có như trò tàn, cũng không có bi thương đến mất đi cảm giác, bởi vì hắn không tin Diệp Hoài Tây đã chết. Công chúng liên bang coi nam nhân giống như thần, làm sao có thể vì chút chuyện này mà chết đi? Cho dù tự mình an ủi, vẫn là không có cách nào khiến cho Cố Tử Khung hoàn toàn yên tâm, lúc này phía sau truyền tới một tiếng vang cực kỳ bé nhỏ, hắn chợt quay đầu lại, liền bắt được người có ý đồ không kinh động đến hắn, vọng tưởng chạy đến đài khống chế, hắn cười lạnh: “Lúc này mới qua bao lâu, liền giấu không được?” Bá Ni bị nụ cười của hắn làm cho dựng tóc gáy. Đây là lần thứ hai Bá Ni gặp Cố Tử Khung, thời điểm lần đầu gặp, hắn đi theo bên người Diệp Hoài Tây, không nói một tiếng nào, làm cho Bá Ni nghĩ hắn là phó tướng mới điều tới của Diệp Hoài Tây. Lúc ấy ba người bọn họ tiến vào quán bar, hắn đặc biệt bảo hộ Diệp Hoài Tây, làm cho Bá Ni thật ấn tượng. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn chính là nhị hoàng tử liên bang, chính là kẻ hèn mọn không người thương xót kêu Cố Tử Khung. “Cậu muốn thế nào?” Bá Ni giả trang trấn định hỏi. “Thế nào?” Cố Tử Khung mắt lạnh nhìn Bá Ni, “Nếu giết anh không phạm pháp, anh đã sớm chết.” “Nói như vậy, tôi phải cảm ơn luật pháp liên bang hiện tại.” Khi Bá Ni vô liêm sỉ, thì không ai có thể bằng. Vẻ mặt Cố Tử Khung dần dần rét lạnh, trong lòng không rõ sinh tử của Diệp Hoài Tây mà tình tình dần dần nóng nảy, rốt cuộc không áp chế được, vài bước trở lại trong tinh hạm, trong nháy mắt đi đến trước mặt Bá Ni. Bá Ni bị tốc độ của hắn làm kinh hãi, vội vàng lui về phía sau bảo toàn mạng chó: “Cố Tử Khung, Diệp Hoài Tây ở bên kia.” Tác giả nói ra suy nghĩa của mình: còn một tiếng nửa là chín giờ, đáp ứng yêu cầu giết chết Bá Ni. Bá Ni: khóc chít chít, vì sao lại giết chết tôi??