Mà thuốc chích ban đầu nên bắn lên người hai người, đều bất ngờ dừng ở trên người Ba Lạc. Tiểu đội  trưởng choáng váng, hộ vệ dưới tay cũng choáng váng. Trong toilet rách mướp chỉ còn lại tiếng thét chói tai của Ba Lạc, cơ giáp cổ xưa mất đi sự khống chế của tinh thần lực liền rơi xuống mặt đất giống như pháo hoa, biến thành cơ giáp giản dị bình thường, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, phối hợp với tiếng kêu của Ba Lạc, giống như một khúc hung linh đêm khuya. Quỳ long là một đại cơ giáp mới chưa trải qua thực nghiệm gì, mà còn bị hao tổn đến bảy mươi lăm phần trăm, có thể đưa Cố Tử Khung cùng Diệp Hoài Tây chạy ra ngoài, đã không chống đỡ nổi. Cố Tử Khung đành thao tác cơ giáp bay đến Hỗn Long Loan, vừa rời khỏi ngục giam Tinh Hải, liền nhận được thông tin yêu cầu kết nối của La Thụy. “La Thụy.” Cố Tử Khung cau mày, vẻ mặt nhìn không được tốt lắm. “Làm sao vậy?” La Thụy khẩn trương hỏi, ở trên hình chiếu không nhìn thấy Diệp Hoài Tây, hắn càng khẩn trương hơn, “Thiếu tướng đâu?!” “Ở đây.” Cố Tử Khung trả lời, nâng tay Diệp Hoài Tây có mang Yển Nguyệt lên, “Tôi mang anh ấy đi ra.” La Thụy nhẹ nhàng thở ra: “Nói cho tôi biết phương hướng của cậu.” Cố Tử Khung báo vị trí đại khái, La Thụy vừa nghe, chân mày liền cau lại: “Lại đi đến phía trước sẽ cấm cơ giáp ra vào.” Cố Tử Khung vừa nghe liền trầm mặc, hắn làm sao lại quên, Tắc Bá Thản có quy định không có cơ giáp ra vào. Nếu hiện tại hắn thu hồi cơ giáp, ôm Diệp Hoài Tây hôn mê bất tỉnh đi vào căn cứ Hổ gầm, chỉ vài phút sau sẽ rơi vào tai của Ba Lạc, dựa vào cử chỉ hôm nay của Ba Lạc, người nọ tám phần là bị điên rồi, hắn cùng Diệp Hoài Tây thật sự rơi vào trong tay Ba Lạc, sẽ không sống được một giờ. “Như vậy đi.” La Thụy nhanh chóng bảy ra bản đồ, bắt đầu bày mưu tính kế cho Cố Tử Khung, “Cậu tiếp tục hướng đến Hỗn Long Loan, mười phút sau sẽ thấy được con đường chuyên dụng của cơ giáp, nọ lệ thuộc vào quân đoàn Hổ gầm, tôi giúp cậu sắp xếp nó dưới danh nghĩa của thiếu tướng, cậu có thể trực tiếp đi đến nhà trọ của thiếu tướng. Như vậy tôi cũng dễ giúp cậu hủy diệt tung tích.” “Được.” Cố Tử Khung thở phào một hơi, cũng khó trách khi hai người bàn bạc, Diệp Hoài Tây dặn dò hắn phải đi đến bên này, thì ra đã có chuẩn bị ở phía sau. Ngón tay La Thụy nhanh chóng gõ, vài phút sau mang chút tươi cười nói: “Thiếu tướng làm sao lại không nói chuyện?” “Anh….” Cố Tử Khung vừa nói được một chữ, người hôn mê trong lòng ngực bỗng nhiên giật giật, hắn cúi đầu nhìn, cặp mắt phượng kia chậm rãi mở ra, bên trong làm chay hắn say mê, hai má trắng nón đỏ ửng, môi cánh hoa bị răng nanh cắn chặt, khuôn mặt đều tràn ngập nhẫn nại cùng khó chịu, hắn thấp giọng hỏi: “Lão sư, anh cảm thấy thế nào?” Diệp Hoài Tây căn bản không nghe thấy lời  nói của Cố Tử Khung, bên trong óc có thiên nhân đang giao chiến, khát vọng dày đặc cùng cảm xúc xa lạ theo tứ chi bách hải tất cả đều tập trung ở ngực, làm cho nội tâm của hắn sinh ra một cỗ hư không cùng cảm giác nôn nóng muốn được lấp đầy. Hắn không biết chính mình muốn cái gì, cũng không biết chính mình nghĩ muốn cái gì, chỉ có thể dựa vào bản năng của omega mà ôm lấy thanh niên, sự khô nóng đã đốt sạch sự tỉnh táo của hắn, làm cho hắn chỉ cảm thấy hơi nóng, chỉ có thanh niên mới có thể cho hắn một chút mát lạnh. Một chút mát lạnh không đủ dập tắt ngọn lửa ở trong lòng hắn, người xinh đẹp không tìm được tư thế dập lửa chính xác, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, bên trong mắt phượng đều là lệ quang, bối rối không biết làm sao ngẩng đầu xin thanh niên giúp đỡ, không biết có phải do bộ dạng nhẫn nhịn không khóc của hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung rất đáng thương, thanh niên nhìn thấy trong lòng liền căng thẳng, hô hấp khó chịu nói không nên lời, đến lúc này, không gian bên trong cơ giáp tràn ngập hai loại tin tức tố động dục, lấp đầy tất cả mọi nơi không một kẽ hở. “Làm sao vậy làm sao vậy?” Thông tin còn chưa có ngắt, phó tướng La Thụy không nhìn thấy bộ dạng của Diệp Hoài Tây, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, “Cậu mau nói chuyện đi.” “Chờ tôi bình an đưa anh ấy đến nhà trọ thì sẽ liên hệ lại với anh.” Giọng Cố Tử Khung ám ách trả lời, không đợi La Thụy kịp phản ứng, đã ngắt kết nối thông tin. Một câu đơn giản, cũng không mất nhiều thời gian để treo máy, Diệp Hoài Tây đã muốn nắm được áo hắn, vô sự tự thông, đem hai má nóng bỏng của chính mình dán ở trên cổ Cố Tử Khung, độ ấm này làm cho Cố Tử Khung hút một ngụm khí, trong lòng có suy đoán, hắn áp chế tất cả những suy tưởng ở trong lòng, dựa vào ý chí kiên cường của Diệp Hoài Tây nâng cằm hắn lên, khiến cho người trong lòng nghe hắn nói: “Lão sư, anh động dục.” Diệp Hoài Tây đang bị giày vò, nghe thấy những lời này của Cố Tử Khung, tựa như bị đô một chậu nước lạnh, lập tức thanh tỉnh vài phần: “Động dục?” Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Diệp Hoài Tây, đối phương có hiểu biết rất ít về omega, Cố Tử Khung thở dài: “Đúng, động dục. Kì động dục của omega nếu không thể đúng lúc được alpha…. Dấu hiệu, có thể sẽ chết.” Diệp Hoài Tây trầm mặc, sắc mặt vẫn ửng đỏ như trước, thanh tỉnh ở trong ánh mắt lại bắt đầu biến mất, tin tức tố của omega trong kì động dục lại nồng đậm lên, Cố Tử Khung ý thức được, kì động dục đã tới. Lúc này đây, hắn có thể sẽ không cầm giữ được, người mình thích gần trong gang tấc, lại phát ra mời gọi nùng tình mật ý, hắn làm sao có thể khống chế được? “Về nhà trọ trước.” Diệp Hoài Tây nói xong câu đó, liền phát ra một tiếng nức nở thống khổ, cả người phát run mất đi sức lực lại tiến vào trong lòng ngực của Cố Tử Khung. Cố Tử Khung chặt chẽ tiếp được người, ngẩng đầu liền nhìn thấy thông đạo có dấu hiệu của quân đoàn Hổ gầm, từ những dày vò trong lòng, đáy lòng hắn gắt gao ngăn chặn tình cảm cùng tin tức tố tới từ kì động dục của Diệp Hoài Tây phát ra, khiến cho độ ấm thân thể hắn dần dần tăng lên, nhanh chóng thiêu cháy, hai người cùng chạm vào một nơi, giống như là hai khối sắt nóng, ai cũng không được mát mẻ. Dù vậy bọn họ cũng không muốn tách ra. Mỗi một giây trôi qua, đối với hai người đều rất thống khổ, rốt cục cũng đã tới nơi rồi. Cố Tử Khung ngay cả cửa còn chưa nhìn thấy rõ, liền thu hồi quỳ long, ôm Diệp Hoài Tây nghiệm chứng vân tay mở ra cửa, tiếp theo hai người liền ngã vào trong phòng tối đen. Nháy mắt rơi xuống mặt đất, Cố Tử Khung liền cường thế xoay chuyển vị trí của hai người, làm cho chính mình nằm ở phía dưới Diệp Hoài Tây, đau đớn trong dự kiến không tới, cảm xúc mềm mại nói cho hắn biết, bên dưới là thảm, hắn sửng sốt một chút, quần áo trên người độ nhiên bị người khác đối đãi thô lỗ, hắn ôm lấy người đang không thành thật kia, thấp giọng hỏi: “Anh có biết mình đang làm cái gì không?” Không được đạp lại, tay lại thò ra, tiếp tục xé rách. Cố Tử Khung hung hăng cắn xuống một cái, ôm lấy người đáng tác loạn xoay người đem người đặt ở dưới thân, ghé vào bên tai hắn hỏi: “Muốn thuốc ức chế, hay là muốn tôi?” Cả người Diệp Hoài Tây run lên, bị hơi thở ở bên tai thức tỉnh, hắn nhắm mắt lại, cắn vào đầu lưỡi, thanh âm run rẩy nói: “Tôi biết. Đối với cậu, phải là cậu.” Lời này rơi vào lỗ tai Cố Tử Khung, liền đốt tất cả lý trí của hắn, cũng đốt toàn bộ tự chủ mà hắn vẫn luôn tự hào, hắn chỉ nhớ rõ nói với chính mình, hạ miệng phải nhẹ, động tác phải cẩn thận ôn nhu, không thể để lại ấn tượng xấu cho omega mà mình thích. Dù vậy, thời điểm hắn chạm vào Diệp Hoài Tây, Cố Tử Khung vẫn không nhịn được hung hăng trừng phạt hắn, làm cho tất cả thanh âm của hắn đều biến mất ở trong vô hạn phập phồng. Thời điểm gần sáng, bỗng nhiên trời đổ mưa, mưa rất lớn, đem hàng cây ở bên ngoài cọ rửa không nâng dậy nổi, mưa tụ thành một chuỗi trân châu theo lá cây rơi xuống đất, dần dần hình thành vài dòng nước, ào ào tạo thành luồng nước. Mưa to gõ vào trên mặt kính, phát ra âm thanh ‘bộp bộp bộp’ nặng nề, cửa sổ sát đất trong phòng có gắn một bức màn, không có gió nhưng vẫn lay động rất nhỏ, như có người đang lắc lư nó, chính là không chịu để lộ ra thân ảnh. Dần dần gió càng lúc càng lớn, thế mưa cũng càng hào hùng lên, thanh âm gõ vào cửa số sát đất nối liền liên tục, giống như vui mừng giống như thỏa mãn, giống như có người cuối cùng cũng được đền bù ý nguyện. Nhìn ra tất cả Tắc Bá Thản, chưa bao giờ có một trận mưa lớn như vậy, nhiều năm nay liên bang chưa bao giờ có trận mưa to như vậy, có rất nhiều người ngủ say bị thanh âm cọ rửa vạn vật này làm bừng tỉnh, mờ mịt mà vui sướng. Bọn họ không biết trận mưa này đại biểu cho cái gì, cũng không biết tại sao sau đó lại biến thành bão, thế cục liên bang sẽ phát sinh như thế nào, tất cả mọi chuyện đều là ẩn số. Mấy ngày kế tiếp, khi Diệp Hoài Tây không chịu nổi mê man thì Cố Tử Khung ngoại trừ đi ra ngoài báo bình an cho La Thụy, xử lý chút việc riêng, thì hắn cũng không có đi ra ngoài. May mắn nhà trọ của Diệp Hoài Tây không có bài trí gì, nhưng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đều còn mới mẻ. Khi Cố Tử Khung tỉnh lại liền xuất đầu lộ diện, dù sao hắn cũng không phải là một sinh viên đơn giản. Kỳ động dục bình thường của omega có thể kéo dài liên tục trong bảy ngày, trong bảy ngày này chẳng phân biệt ngày đêm, omega sẽ bị kì động dục làm cho tỉnh lại, cùng alpha tiếp xúc mọi cách. Trong lúc này alpha có thể lựa chọn tạo kết ở trong cơ thể omega để hoàn thành dấu hiệu cuối cùng, đương nhiên lúc này cũng là thời kì mang thai tốt nhất của omega. Trước khi Cố Tử Khung hoàn thành dấu hiệu cuối cùng với Diệp Hoài Tây từng có chút do dự, do dự trong nội tâm làm cho hắn dừng lại tất cả động tác, trở ngại này đều bị động tác chủ động của Diệp Hoài Tây làm cho biến mất hoàn toàn, hắn rất muốn hỏi Diệp Hoài Tây, là anh thật lòng muốn làm như vậy, hay là chịu sự ảnh hưởng của kì động dục? Khi hắn nghĩ đến trạng thái của hai người, lại cảm thấy bây giờ đi hỏi thì có chút buồn cười. Trong lúc động dục hai người còn có lý trí sao? Không, có thể là vẫn có lý trí. Sổ tay omega của liên bang viết rất nhiều điều đặc thù về kì động dục, nhưng Cố Tử Khung cảm thấy Diệp Hoài Tây sẽ không phải vì loại chuyện này mà đánh mất lý trí. Vậy không phải nói, Diệp Hoài Tây thích hắn? Hắn bỗng nhiên hưng phấn, nhưng nghĩ đến Diệp Hoài Tây còn không nói rõ, lại ủ rũ. Cố Tử Khung nhìn Diệp Hoài Tây đang ngủ ngọt ngào ở trong lòng ngực, thở dài một tiếng, không tiếng động lẩm nhẩm: hy vọng khi anh tỉnh lại sẽ không hối hận. Thời điểm Diệp Hoài Tây tỉnh lại, cả người đều không thoải mái, so với một ngày một đêm luyện cơ giáp không gián đoạn còn mệt hơn, hắn nhớ rõ rất nhiều chuyện, trong đó ký ức mới mẻ nhất là khi hắn bị đối phương dấu hiệu, đau đớn phệ cốt làm hắn hận không thể đi tìm chết, đau đến hắn chịu không nổi, muốn cắn gối đầu, kết quả bị Cố Tử Khung bế lên, thấp giọng nói ở bên tai: “Muốn cắn liền cắn bả vai ta đi.” Hắn đau đến mất hết lý trí, khi tuyệt vọng thật đúng là cái gì cũng có thể thử, một ngụm kia cắn thật sự sâu lại ngoan, nhất định sẽ lưu sẹo. Nghĩ vậy, mặt Diệp Hoài Tây đỏ một chút, giống như là nghĩ đến những hình ảnh hạn chế mà chính phủ muốn che dấu, không được tự nhiên động động thân thể, thân thể thoải mái khô mát, nghĩ đến đây hẳn là Cố Tử Khung đã tắm qua cho mình. Diệp Hoài Tây nhấc chăn lên, trong phòng im ắng, Cố Tử Khung không ở, lúc trước khi hai người bọn họ thoát ra được thì đều cùng về một chỗ. Từ những chi tiết  nhỏ này có thể hiểu được, Cố Tử Khung chắc là tỉnh sớm hơn hắn, người kia đã đi đâu? Hắn không rối rắm vấn đề Cố Tử Khung đi đâu lâu lắm, mời vừa tỉnh lại đối với quan niệm thời gian còn chưa rõ ràng, hắn cầm lấy thông tấn khí đặt ở đầu giường, vừa mở ra xem, ngày ở bên trên làm cho hắn giật mình. lời của editor: do quan hệ của hai nhân vật chính đã có bước tiến nên ở chương sau mình sẽ thay đổi cách xưng hô của họ nhé.