"Không phải cậu là người kêu tôi lấy tới sao?" "......" Hơn nửa ngày, Phó Tỉnh Hạo mới bình tĩnh trở lại, mặt vô biểu tình mà cầm trong đó tam bó nhét vào trong cặp sách của chính mình, đem cặp sách của cô một lần nữa trả cho cô. Hàn Mộ Vi trong ánh mắt mang theo nghi hoặc. Còn năm ngàn kia...... cậu ta không lấy sao? Tựa hồ nhìn ra ý tứ trong mắt cô, nam sinh trước mặt nổi giận, cắn răng đem cặp sách ngạnh nhét vào trong tay cô, Phó Tỉnh Hạo hung tợn nói: "Nói đã nói mượn ba vạn thì là ba vạn!! Tôi không lấy thêm tiền gì của cô!" "...... Nga." Hàn Mộ Vi liền tiếp nhận cặp sách, một lần nữa trên lưng, xoay người đang muốn đi, lại bị cậy ngăn cản, cô trong khoảng thời gian ngắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ, cậu ta lại đổi ý, muốn năm ngàn tệ kia? Biểu tình của cô đã đem suy nghĩ trong lòng cô biểu lộ ra ngoài hết, Phó Tỉnh Hạo mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng chỉ phải tức giận nói: "Cho cô!" Một tờ giấy bị nhét vào trong tay cô. Hàn Mộ Vi vi lăng, liền nghe cậu ta ác thanh ác khí nói: "tôi nói, sẽ còn trả lại cho cô!" Nói xong, cậu liền cũng không quay đầu lại mà đi rồi. Mở ra tờ giấy, mặt trên cư nhiên chữ viết còn khá xinh đẹp rồng bay phượng múa. Hàn Mộ Vi nhịn không được bật cười. Hệ thống nhắc nhở: Phó Tỉnh Hạo đối người tăng lên 10 giờ hảo cảm giá trị. Tiểu bao tử nhịn không được kích động mà bắt đầu tán dương khởi Phó Tỉnh Hạo tới: "Chủ nhân, bạn học Phó thật là một bạn nhỏ tốt!" "Về sau cậu ta còn có yêu cầu, chủ nhân nhất định phải giúp cậu ta!!" "......" Hàn Mộ Vi yên lặng mà thu hồi giấy nợ, xoay người rời đi. Vừa đến chỗ ngoặt chỗ, lại thấy Phó Tỉnh Hạo dừng lại ở nơi đó, nhấp môi nhìn chằm chằm cô xem. Hàn Mộ Vi dừng lại bước chân, trầm mặc mà nhìn cậu ta, cậu ta...... Còn có chuyện gì khác sau?? Chính thời điểm nghi hoặc, liền thấy một xú nam sinh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đem giấy nợ lấy ra tới!" "......" Chẳng lẽ cậu ta hối hận, không nghĩ còn? Hàn Mộ Vi thật sự không hiểu đến che dấu ý nghĩ của chính mình, lập tức khiến cho người nhìn ra tới. Phó Tỉnh Hạo sắc mặt càng xấu đi, nhìn trước mắt nữ hài vô cùng nghe lời mà đem giấy nợ một lần nữa từ cặp sách lấy ra tới, giao cho cậu ta...... Phó Tỉnh Hạo đột nhiên cảm thấy chính mình càng tức giận. Cô vì cái gì nghe lời như vậy?! Nếu là người khác, co cũng như vậy, người ta nói cái gì cô đều làm theo sao?! Tuy rằng có chút không thể hiểu được, nhưng này xác thật là Phó Tỉnh Hạo đang có chút tức giận. Tức giận mà đoạt lấy giấy nợ, Phó Tỉnh Hạo banh mặt, lại nói: "Bút!" "......" Hàn Mộ Vi lại yên lặng mà lấy ra bút tới, bị cậu đoạt lấy, sau đó, liền nhìn đến Phó Tỉnh Hạo ở mặt trên đồ xoá và sửa sửa lại trong chốc lát, sau đó lại ác thanh ác khí mà giao cho nàng: "đưa lại cho cô!" Nói, cũng không quay đầu lại liền chạy. Không biết vì sao, Hàn Mộ Vi tổng cảm thấy, bối cảnh cậu ta có chút chật vật. Chính là, vì cái gì? Một lần nữa mở ra giấy nợ, chỉ thấy mặt trên viết "30000" nguyên bị hoa thành "31245"...... Cho nên, cậu ta không phải muốn xé rớt giấy nợ, mà là đem ngày số tiền một ngàn tệ hôm qua hắn lấy cùng với 245 tệ mà cô trả viện phí cho tiểu cô nương kia đều cộng lại hết sao...... Nhìn bóng dáng Phó Tỉnh Hạo biến mất, Hàn Mộ Vi đột nhiên cảm thấy, cậu bạn nhỏ Tiểu Ngư nói không có sai, cái Phó Tỉnh Hạo này...... Xác thật người rất không tồi. Mới như vậy nghĩ, liền thấy chỗ ngoặt có một cậu nhóc rất quen mắt. Tiểu nam hài nhìn cô, có chút thấp thỏm bất an, lại vẫn là đi lên trước tới. "Chị ơi, thực xin lỗi, tiền nhiều như vậy......" Hàn Mộ Vi lắc lắc đầu, "Không có quan hệ, số tiền này chị vốn căn bản không dùng có gì." Tiểu nam hài rũ xuống lông mi, "chị ơi, tin tưởng em, Tỉnh Hạo ca ca nhất định sẽ trả lại cho chị."