Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 70 : Nghe Nói Ngươi Rất Có Tiền? Không Ngại Phân Điểm Cho Ta Đi

"Ân." Thiếu nữ cầm lấy bút tới, an tĩnh mà viết lên tập chỉ vào bài giải, bình tĩnh kiên nhẫn mà giải đề chỉ cho bạn học trước mặt. Những bạn học thành tích chưa được tốt lắm đứng quay quanh cô đều chăm chú nghe Hàn Mộ Vi giảng rốt cuộc hiểu được đáp án, cảm kích mà nhìn coi gật gật đầu, tiếp tục làm bài đi. Hệ thống nhắc nhở: Đổng Tiểu Lỗi, Phương Vu đối người tăng lên 1 điểm hảo cảm giá trị. Toàn bộ lớp 2/3 đêu đã chậm raci thay đổi, nói không rõ là từ khi nào bắt đầu, tựa hồ là từ lúc nào thái độ cả lớp đối với Hàn Mộ Vi đã dần thay đổi, lại tựa hồ là từ lần trước thi Hàn Mộ Vi các môn điểm thi đều là từ tám mươi điểm trở lên không có thấp hơn. Hàn Mộ Vi tựa hồ cũng đã kích thích đến nhóm học bá trong lớp, nhóm học bá cũng bắt đầu lo lắng cho mình sẽ bị vượt qua, càng thêm nỗ lực lên. Mà số ít vài người cùng Hàn Mộ Vi của lúc trước giống nhau, không bao giờ chịu học bài,không bao giờ nghe giảng bài dường giống như nhận được sự cổ vũ của Hàn Mộ Vi, cũng cảm thấy chính mình có thể làm được, hiện tại nỗ lực còn kịp, cũng bắt đầu nỗ lực lên...... Trong khoảng thời gian ngắn, Bầu không khí học tập trong lớp cứ hừng hực khí thế lên không hề dứt. Lý lão sư từ phòng học cửa sau thấy được một màn này, vui mừng mà nở nụ cười...... Mặt trời chiều ngã về tây, Hàn Mộ Vi an tĩnh mà đi ra khỏi phòng học, đi phía trước đi tới, nghĩ trong khoảng thời gian này phát sinh này hết thảy. Kỳ thật, cô là bắt đầu nỗ lực, bất quá tăng lên nhanh như vậy, chủ yếu vẫn là dựa hệ thống. Hệ thống sau khi lên tới đệ tam cấp, cho nàng đổi trí lực điểm. Cô vốn dĩ liền không ngu ngốc, làm bài mục đích thời điểm tuy rằng chậm rì rì, nhưng đề mục ý nghĩ đều ở trong óc thập phần rõ ràng mà hiển hiện ra, chỉ cần cô tốc độ lại mau một chút nói, hoàn toàn có thể làm được càng tốt. Mà hệ thống đổi kỹ năng mới đó là như thế, cùng với nói là gia tăng trí lực cô, chi bằng nói là gia tăng năng lực cùng tốc độ phản ứng của não cho cô. Hiện tại Hàn Mộ Vi, khi đối mặt với một đề bài cũ mà lúc trước ngốn tận mười phút mới cótheer giải ra, hiện tại chỉ cần năm sáu phút. Làm bài tốc độ tăng lên, thành tích cũng liền đi theo tăng lên. Kỳ thi giữa kì lần thứ hai Thi xong, Hàn Mộ Vi thu thập an tĩnh cặp sách, đi ra cổng trường, bất tri bất giác liền đi tới gần đó nơi đó không có một bóng người nào cả, sau đó, trước mặt lại bị vài người cản bước mà dừng lại. Hàn Mộ Vi ngẩng đầu vừa thấy, Vi Vi sửng sốt. Ba người...... ba nam sinh mười sáu mười bảy tuổi? Mặt sau kia hai cái thoạt nhìn hơi nhỏ thanh, trên mặt mang theo ngạnh giả vờ hung thần ác sát biểu tình, kia phó vặn vẹo bộ dáng làm Hàn Mộ Vi nghĩ tới điện ảnh bên trong chú định là pháo hôi tên côn đồ bên cạnh tiểu đệ...... Mà cái tên ở giữa...... Lớn lên đoan đoan chính chính, thoạt nhìn giống cái đệ tử tốt bộ dáng, nhưng hắn trong tay lại cầm một cây bóng chày côn, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm cô. Này căn bóng chày côn làm Hàn Mộ Vi nghĩ tới không tốt ký ức. Chẳng lẽ, bọn người này là đồng đảng của đám người lần trước sao? Chính là cô nhớ rõ, lần trước Lý lão sư báo nguy sau, cái trường lân cận liền có biện pháp xử lí tất cả học sinh vi phạm...... Hàn Mộ Vi trong mắt mang theo hoang mang. Nam sinh mày rậm khó xử nhìn cô, nói: "cô chính là nữ sinh lần trước mang hai đứa hai trẻ đi đến bệnh viện đúng không?" Hàn Mộ Vi có điểm không phản ứng lại đây, đúng lúc này chờ, đột nhiên nghe thấy một trận dồn dập tiếng bước chân, Hàn Mộ Vi tập trung nhìn vào, hình như là cô bé lần trước mà cô đã cùng cậu nhóc kia đưa vào bệnh viện,cô bé hình như đang đang gọi người trước mặt cô...... Tiểu ngư ca ca? Cậu nhóc lần trước có chút hoảng loạn mà chạy tới, mắt nhìn Hàn Mộ Vi, xác định trên người cô không có thương tổn sau, vội vàng mà bắt lấy cầm lấy một góc áo của nam sinh kia, "Tỉnh Hạo ca, không cần như vậy...... chị ấy là người tốt......" Phó Tỉnh Hạo nhìn cậu nhíc một cái, không để ý đến cậu nhóc, cầm bóng chày hỗn chỉ vào Hàn Mộ Vi: "Nghe nói...... cô rất có tiền? Đã có tiền đến có thể đưa em gái nó đi bệnh viện, hẳn là cũng không ngại chia một ít cho chúng ta đi?"