Hàn Mộ Vi vốn dĩ cũng đã xác định muốn hướng đến phương hướng bác sĩ mà phát triến. Những thứ đó là thứ sớm muộn mà cô cũng phải học. Chỉ là, hiện tại thời cơ không đúng lắm, còn có nửa tháng thì phải thi đại học rồi. Cô có thể ở sau ở sau kì thi đại học rồi bắt đầu chậm rãi học, nhưng vết thương của cô bé kia lại không thể nào chờ được. Vết thương của cô bé là do gặp phải tai nạn một năm trước gây nên, điều trị thời gian dài như vậy, lại cũng chưa biện pháp chữa khỏi. Các nhiều vị bác sĩ đã đưa ra kết luận vết thương này sẽ ảnh hưởng vĩnh viễn, vô pháp chữa khỏi được, cha mẹ cô bé vì thế cuối cùng mới chết tâm. Chỉ là, vết thương vĩnh viễn đối với thế gian này mà nói, không phải là kĩ thuật y học tinh tế không điều trị được. Ở thời đại của Tiểu Bao Tử, thời điểm đó những vết thương giống như thế là có thể chữa khỏi được. Vết thương của cô bé đó tự nhiên cũng có thể trị, chỉ là, nàng sau khi bị thương lại dùng không ít trị liệu thủ đoạn, khả năng sẽ đối nàng thương sinh ra khác ảnh hưởng. Hơn nữa, bây giờ còn có chữa khỏi khả năng, nếu như càng kéo dài, hoặc là không cẩn thận tạo ra một tổn thương khác, khả năng chữa khỏi tính liền sẽ tương đối rơi chậm lại...... Đây mới là thời gian do Tiểu Bao Tử dự tính, nó đã hy vọng Hàn Mộ Vi chuyên chú với thi đại học, lại không đành lòng để cô bé kia tuổi còn nhỏ như thế đã phải chịu một vết thương vĩnh viễn như thế, liền y thuật tương lai cũng vô pháp chữa khỏi nông nỗi. Hàn Mộ Vi biết suy nghĩ của Tiểu Bao Tử, lại kiên định gật gật đầu, "Tiểu Bao Tử, về sau thời gian ôn tập buổi tối, đều đổi thành giờ học y học tương lai đi!" Tiểu Bao Tử trầm mặc trong chốc lát, "Đã biết." Lúc này Mặc Dung Uyên và Mặc Quân Dư không ở thật cô đơn, vừa khéo có thể dùng cái này để bổ sung vào đó. Hàn Mộ Vi nhận định phải làm một việc, liền phi thường dụng tâm mà đi làm. Hoàn toàn sẽ không dao động. Thời gian ôn tập và luyện chữ mỗi buổi tối của cô đều đã đổi thành thời gian để tiếp thu thêm các kiến thức y học. Bởi vì vết thương chân của cô bé kia hiện tại rất cấp bách. Cho nên Hàn Mộ Vi chủ yếu học tập chính là đó là làm thế nào để chữa trị chân cho cô bé. Lại nói Tiểu Bao Tử đu thế nào cũng là hệ thống đến từ tương lai. Thật mau liền dẫn dắt cô nên học theo trình tự học tập từ cơ sở hệ thống nền tảng đến chuyên sâu chuyên môn lại đến mặt thức tiễn cho cô an bài bất đồng. Sau kho học xong lý thuyết, Hàn Mộ Vi ngược lại bắt đầu lo lắng lên. Tuy rằng có Tiểu Bao Tử cung cấp tư liệu video quan sát hiện trường ở tương lai. Sau khi lạc vào trong cảnh mà thể nghiệm một lần lại một lần, Hàn Mộ Vi tuy rằng biết nên làm như thế nào, lại bất hạnh không có thiết bị tương lai tiên tiến. Thuốc thang thì có thể lấy loại có tác dụng tương tự để thay thế, nhưng thiết bị lại là hiện tại không có. Thở dài, Hàn Mộ Vi cùng Tiểu Bao Tử thương lượng một chút: "Tiểu Bao Tử, xem ra phải dùng đến bộ phận máy móc, vẫn là đắc dụng hảo cảm giá trị thay thế." Tiểu Bao Tử là người rõ ràng nhất vất vả của cô trong khoảng thời gian này, gật gật đầu, nói: "Có thể. Chủ nhân, yên tâm đi! Chủ nhân hiện tại đã biết phương pháp, chỉ là ở trong đó nào đó phân đoạn sử dụng trị liệu kỹ năng mà thôi, yêu cầu dùng đến hảo cảm giá trị sẽ không quá nhiều." Tiểu bao tử không hề đi so đo đến chuyện hảo cảm giá trị được mất, nó biết Hàn Mộ Vi trong lòng có bao nhiêu hy vọng để đem đôi chân của cô bé kia chữa lành lại Nói làm liền làm. Trước ngày thứ bảy cuối cùng cách kỳ thi đại học, Hàn Mộ Vi đi vào trung tâm đặc biệt kia, tìm thấy được cô bé đó, cô bé tên là "Vu Nhạc Nhạc" Tiểu nữ hài còn nhớ rõ cô, nhìn thấy cô thật cao hứng, "Chị ơi, chị sao lại đến đây thế ạ? Tiểu Dư ca ca không phải xin nghỉ sao?" Hàn Mộ Vi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cô bé, nói: "Tiểu Dư ca ca còn một đoạn thời gian mới có thể trở về. Nhạc Nhạc, chị gái có cái vấn đề muốn hỏi em." Vu Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, cười gật đầu: "Đương nhiên có thể a!" "Nhạc nhạc có muốn chân của mình lành lại không?" Tiểu nữ hài sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu.