Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 285 : Ta mới không phải ngươi đồ đệ!

Có rất nhiều phương pháp giải toán không giống nhau. Hơn chỉ cần trong đó sai một bước sẽ sai lầm số đó, sẽ không thể thông qua. Trong thực tế có rất nhiều người trưởng thành tự xưng là thông minh cũng chưa chắc có thể vượt qua được. Huống chi hơn phân nửa những vị phụ huynh trong đây đa số đều là tay ngang, người mới. Bởi vậy thi đấu bán kết nhanh chóng loại được thêm không ít người nữa. Còn đám trẻ thì chỉ còn lại không đến mười đứa có thể tiến vào vòng tiếp theo, mà các vị phụ huynh tiến vào vòng tiếp theo cũng càng ít hơn, chỉ có năm người. Trong năm người này, phụ huynh của Mặc Quân Dư lại chiếm mất hai chỗ. Điều này rất cho sự chú ý của rất nhiều vị phụ huynh đều đặt ở trên người của bọn họ. Liên Gia Thành cũng vào trận chung kết, nhưn mẹ vợ của anh ta lại giải sai một đề, tiếc nuối thất bại. Phụ huynh của Vương Lỗi bên kia thì đều rời khỏi vị trí thi đấu. Vương Lỗi một bên đứng đó thật sự không vui mà oàn giận, tuy rằng bản thân không hề thua, nhưng nhìn thấy ba mẹ của mình lại thua, cậu ta cảm thấy bản thân giống như bị bại bởi Mặc Quân Dư và Liên Dịch Hàng. Mặc Quân Dư nhìn thấy dáng vẻ kia của Vương Lỗi, cười lạnh một tiếng. Cậu bé ngày thường tình tình rất im lặng, nhưng mà với kinh nghiệm khi còn nhỉ đã phải lăn lộn ở ngoài đời nói cho cậu bé biết, đối mặt với loại người này khinh thiện sợ ác như Vương Lỗi, im lặng sẽ không giải quyết được vấn đề. Ngược lại sẽ khiến cho đối phương làm được càng thêm quá phận. Trong khoảng thời gian này cậu bé cũng không ít lần nhìn thấy những lúc Vương Lỗi ỷ và thân hình cao lớn của bản thân mà đi ức hiếp những đứa trẻ khác ở trong trung tâm. Cậu ta nhìn to con, sức lượng cũng lớn, mà những đứa trẻ ở trung tâm đều có chung một điểm đặc thù, đó là cho dù bị ức hiếp chúng cũng không dám nói ra. Mặc Quân Dư sau khi chứng kiến Vương Lỗi ức hiếp Liên Dịch Hàng, thì vẫn luôn không vừa mắt Vương Lỗi. Thi đấu số độc gì đó, cậu bé vốn dĩ cũng không có tâm hiếu thắng, nhưng nhìn thấy cái dáng vẻ này của Vương Lỗi, thế là lòng hiếu thắng của cậu bé lại bị kích thích xuất hiện ra. Hạ quyết tâm nhất định đạt được hạng nhất, toả sáng trước mặt Vương Lỗi! Trận chung kết bắt đầu rồi, trận chung kết như cũ là chia làm hai tổ: phụ huynh, và trẻ con. Đề so với vòn bán kết tất nhiên cũng khó lên rất nhiều, Hàn Mộ Vi liền nhìn thấy phụ huynh và các đứa nhỏ kia cũng bắt đầu nhíu mày vò đầu bứt tóc, mặt khác những đứa trẻ còn lại không có phụ huynh đi cùng, những người phụ huynh kia cũng bắt đầu khẩn trương đứng ở bên cạnh mà nhìn. Trận chung kết không chỉ có đề mục khó, còn yêu cầu ở trong thời gian đã quy định đáp đúng nhiều nhất đề, ai đáp được nhiều, ai liền thắng. Đề mục tuy rằng là tùy cơ, nhưng kỳ thật chỉ là trình tự bất đồng, bởi vậy đối với đối với những người dự thi mà nói đều là khó khăn như nhau. Hàn Mộ Vi chuyên chú mà làm đề, Mặc Dung Uyên nhìn nàng nghiêm túc bộ dáng, khóe miệng chậm rãi dương lên. Đầu bên kia, Mặc Quân Dư và Liên Dịch Hàng lại vô cùng khẩn trương mà làm đề, động tác trên tay cực nhanh. Hai đứa trẻ vô cùng tập trung, đến nỗi mồ hôi trên trán đổ ra cũng không có lau đi. Mà Vương Lỗi bên kia cũng là như thế, cậu ta làm xong một đề rồi, có chút khẩn trương mà lén nhìn qua phía bên này của Mặc Quân Dư. Phát hiện đề cũng đối phương đang làm là cùng đề của mình, càng thêm khẩn trương lên! Một trăm đề rất mau đã được xong, Hàn Mộ Vi lúc này mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Mặc Dung Uyên. "Anh......" Hàn Mộ Vi sửng sốt, chẳng lẽ hắn sớm đã làm xong rồi? Mặc Dung Uyên Vi Vi cười, buông tay, "Anh thua." "A?" Hàn Mộ Vi choáng váng. Mặc Dung Uyên thở dài thanh, chỉ vào màn hình của mình, "Cái này gọi là dạy cho đồ đệ biết xong thì sư phụ chết đói sao? Tiểu đồ đệ, sau khi trở về, ngươi phải đến bồi thường lại thật tốt cho tâm hồn bị tổn thương của sư phụ đó!" Bộ dáng nghiêm túc của hắn thật sự rất...... Vô lại. Hàn Mộ Vi lại có cảm giác người đang ở trước mắt không phải là người đàn ông trong ấn tượng của cô, mím môi, hơn một lúc lâu mới nói: "Em...... Mới không phải đồ đệ của anh!" Nói xong, mới chậm chậm mà nhấc tay ý bảo: "Tôi làm xong!" Phụ huynh bên này đã có người làm xong, hơn nữa thật sự cũng không có sai một đề nào, cách thời gian quy định còn đến ba phút.