Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 273 : Chó cắn chó
Lời Trần Duyệt Dao nói đã làm cho Hàn Mộ Vũ phẫn nộ lên, "Trần Duyệt Dao, là cậy nhát gan sợ phiền phức, vì cái lại muốn đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên đầu tôi?"
Tiếng cười lạnh vang lên, Hàn Mộ Vũ nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu vì cái gì nhằm vào Hàn Mộ Vi, còn không phải là bởi vì cô thích Đoạn Thần Kiệt hay sao? Cậu thích Đoạn Thần Kiệt, nhưng phát hiện Đoạn Thần Kiệt đối với Hàn Mộ Vi có ý tứ, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, không phải sao?"
Hàn Mộ Vũ vừa thốt lên xong, những người bạn học ở xung quanh nghe được đều cảm thấy kinh ngạc, đều dừng chân lani, khe khẽ nói nhỏ mà nhìn Trần Duyệt Dao.
Lúc trước tất cả mọi người đều cảm thấy kì lại, Trần Duyệt Dao tại sao phải làm chuyện này chứ? Tuy rằng cô ta sau đó đã có lời giải thích, nói là bản thân chính là vì nhìn Hàn Mộ Vi không vừa mắt, nhìn thấy tất cả mọi người đều thích cô như vật, có chút ghen ghét cô.
Nhưng mà trước đó Hàn Mộ Vi hoàn toàn chưa từng đắc tội đến Trần Duyệt Dao. Cho nên cái lý do này hoàn toàn không thể thuyết phục được mọi người.
Mà bây giờ lại nghe Hàn Mộ Vũ nói thế, lại nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Trần Duyệt Dao, mọi người cũng có chút hoài nghi lên. Chẳng lẽ những gì Hàn Mộ Vũ nói chính là sự thật? Trần Duyệt Dao thật sự yêu thầm Đoạn Thần Kiệt?Mà Đoạn Thần Kiệt thích Hàn Mộ Vi? Cho nên cô ta là vì ghen ghét Hàn Mộ Vi, nên mới làm ra chuyện này?
Trần Duyệt Dao nhìn thấy những người bạn học kia đang đi thì đều dừng lại, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, tức muốn hộc máu mà đứng lên, "Hàn Mộ Vũ, cô không cần ngậm máu phun người! Rõ ràng chính là cô ghen ghét với người chị cùng cha khác mẹ này. Ở trước mặt của bà nội tôi cố ý bài ra câu chuyện này, bà nội tôi tuổi tác đã lớn nên mới dễ dàng tin lời cô. Cho là mọi điều cô nói là sự thật, mới khiến cho tôi cũng hiểu lầm Hàn Mộ Vi...... Hiện tại sự thật chứng minh không phải cái dạng này, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, cô còn cắn lấy không chịu buông, ngạnh muốn tôi lại đi vu hãm Hàn Mộ Vi...... Tôi lại muốn hỏi ngược lại cô một chút, Hàn Mộ Vũ, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?!"
Trần Duyệt Dao lòng nóng như lửa đốt, cô ta không muốn để người khác biết được bí mật của mình. Đặc biệt là ở lúc cô nhận ra Đoạn Thần Kiệt lại đang đứng ở phía sau Hàn Mộ Vũ, Trần Duyệt dao khẩn trương lên.
Việc kia trước đó đã đủ làm cho cô ta mất hết mặt mũi rồi, chính là cũng may Đoạn Thần Kiệt vẫn là cùng trước kia giống nhau, cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Chính là hiện tại, nếu là để cho Hàn Mộ Vũ đem những chuyện này ra chứng thực, Đoạn Thần Kiệt khẳng định sẽ nhớ kỹ cô ta, biết cô ta chỉ vì thích cậu ta mà bày ra chuyện làm hại đến nữ sinh mà cậu ta thích......
Trần Duyệt Dao kỳ thật trong lòng biết chính cô ta và Đoạn Thần Kiệt hoàn toàn không có khả năng, nhưng cũng không muốn để cho hình tượng của mình ở trong suy nghĩ của Đoạn Thần Kiệt lại xấu xa như thế. Cho nên cô ta cái khó ló cái khôn, trực tiếp đem chậu phân khấu( mọi chuyện đã xảy ra) này đổ hết lên đầu Hàn Mộ Vũ!
Dù sao Trần Duyệt Dao khó chịu Hàn Mộ Vũ cũng đã rất lâu, cho rằng bản thân mình là ai chứ? Trước đó nhìn ra được việc Đoạn Thần Kiệt thích mình, nhưng vẫn câu lấy cậu ta không bỏ, còn lợi dụng cậu ta làm không ít chuyện......
Mà bây giờ lại muốn lợi dụng cô ta đối phó với Hàn Mộ Vi? Mà bản thân Hàn Mộ Vũ lại một thân sạch sẽ mà an toàn thoát lui? Chỉ có cô oan uổng bị đến một thân tanh......
Trần Duyệt Dao nói mới nói xuất khẩu, nhìn thấy Hàn Mộ Vũ mở to đôi mắt, nháy mắt minh bạch, cô dưới tình thế cấp bách nói ra nói, thế nhưng lại nói trúng vào tâm tư của Hàn Mộ Vũ!
Lập tức càng thêm đúng lý hợp tình lên, "Bị tôi nói trúng rồi, cho nên chột dạ? Hàn Mộ Vũ, cô đừng tưởng rằng tôi không biết được lòng dạ bẩn thỉu của cô! Trước kia Hàn Mộ Vi rõ ràng không phải người câm, lại bị cô cùng người mẹ của cô nói đến thành người câm. Khi còn nhỏ thành tích của cậu ta vốn dĩ luôn rất tốt, nhưng cô lại đi cướp mất bài thi của cậu ta, đem tên của cậu ta đổi lại thành tên cô...... Cho nên cô được một trăn điểm, khi bắt đầu di học được bầu làm lớ trưởng...... Chắc là cô cho rằng không ai biết được chuyện này à? Đáng tiếc cô đã quên, lúc ấy tôi cũng học cùng lớp với hai người, tôi lại còn ngồi xéo phía sau Hàn Mộ Vi! Cái đó...... đáng tiếc toàn bộ những chuyện đó tôi đều chứng kiến thấy!"
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
68 chương
24 chương
139 chương
71 chương
62 chương
50 chương
84 chương