Kim lão đại nhớ tới Thạch lão bản lúc đó cười nói, "A Kim a, hy vọng màu về sau không nên bước lại vết xe đổ của lão Lý...... Đàng hoàng mà làm việc cho tao, chỉ cần đừng sinh ra những tâm tư khác, tao sẽ không bạc đãi mày!" Lúc ấy  hắn ta chỉ lo vui sướng với được hết thảy mọi thứ của lão Lý, đối với sựu đãi ngộ của ông chủ Thạch thụ sủng nhược kinh ( được sủng mà lo sợ), một lòng chỉ vì ông chủ Thạch mà làm việc. Cũng nguyên nhân chính là vì hắn ta chân thành làm việc như thế, nỗ lực mà làm việc như vậy. Ông chủ Thạch mới vẫn coi trọng bà trọng dụng hắn ta đến như vậy, trọng dụng đến mười mấy năm nay vẫn không đổi...... Chính là, sau lại hắn ta dần dần nắm giữ trong tay người cùng quyền lực, đạt được càng nhiều thứ. Tâm tư của hắn ta cũng dần dần thay đổi. Không ngừng có tiểu đệ ở trước mặt hắn ta xúi giục hắn ta gạt thạch lão bản làm một ít tiểu xảo. Ngay từ đầu hắn ta còn không dám làm quá rõ ràng. Sau đó lại lấy được chỗ tóit, dục vọng dần dần lớn, hắn ta thật là gạt ông chủ Thạch lén làm không ít chuyện, cũng kiếm lời không ít tiền...... Nghĩ đến đây, Kim lão đại trong đầu trống rỗng. Chỉ trong nháy mắt, hắn ta liền cảm giác mồ hôi lạnh trên người mình đang tuôn ra...... Ông chủ Thạch...... cho dù là không tin mình phản bội ông ta.  Có điều, ông ta chưa chắc không muốn tin tưởng! Chỉ cần ông ta tin, hắn t...... Liền xong đời! Đoofng tử của Kim lão đại hơi co lại, một chữ cũng cũng không nói ra được. Hầu Tử vừa lòng mà cười, "Nếu ông chủ Thạch tin, mày chính là thật sự phản bội ông ta. Cách thức đối đãi với người phản bội của hắn...... Mày so với tao hẳn là rõ ràng hơn, ông ta sẽ làm ra như thế nào?" Tim của Kim lão đại đập nhanh hơn, hắn ta biết, mọi thứ mà người trước mắt này nói hết thảy đều có thể xảy ra. Ông chủ Thạch khẳng định tình nguyện lại bồi dưỡng một người mới, cũng không muốn lại dưỡng hắn ta tên cẩu tử đã nuôi béo bở lại còn đi ăn trộm đồ của chủ! "Như thế nào, hiện tại, màu vẫn là không muốn nói sao?" Hầu Tử gợi lên khóe miệng, trào phúng mà nhìn hắn ta. Thiếu tướng đại nhân quả nhiên lợi hại, nhẹ nhàng đánh cái tâm lý chiến, liền dẹp xong một kẻ cầm đầu trong bọn buôn người này "Ông vừa nãy không phải đang nghĩ cho bản thân sao? Dừng ở trong tay chúng tôi, so với dừng ở trong tay ông chủ Thạch nhẹ nhàng nhiều...... Ít nhất người nhà của ông, tuyệt đối có người bảo hộ, mà không phải bị ông chủ Thạch hành hạ tàn nhẫn đến chết. Còn có chính ông...... Nếu như mày có thể lấy công chuộc tội, nói không chừng căn bản sẽ không bị phán tội tử hình, cho dù có bị phán tù chung thân, cũng so đã chết tốt hơn không phải sao? Ít nhất, ônh còn có thể nhìn thấy người nhà của ông......" Hầu Tử nói làm Kim lão đại trầm mặc. Hồi lâu, Kim lão đại mở miệng: "Cậu xác định sẽ giúp tôi bảo vệ cho người nhà của tôi sao?" Khoé miệng của Hầu Tử chậm rãi cong lên...... Bên kia pha lê, Thẩm đội trưởng vẻ mặt kích động, ánh mắt nhìn Mặc Dung Uyên tràn ngập bội phục, "Mặc thiếu tướng, ngành quả thực có thể tới có thể tới khoa chúng tôi làm chuyên gia thẩm vấn!" Loại thành viên xã hội đen này, giống nhau là sẽ không ở trong lúc cảnh sát thẩm vấn để lộ ra tin tức quan trọng gì. Nguyên nhân thường thường cũng là sợ chính mình nói ra. Sau đó người nhà sẽ bị trả thù. Mà Mặc Dung Uyên lại nhẹ nhàng làm Kim lão đại loại người này nói ra những thứ mà bọn họ muốn...... Thẩm đội trưởng nhìn Mặc Dung Uyên ánh mắt quả thực giống đem hắn trở thành bảo vật giống nhau. Nhân tài như vậy nếu là có thể ở đội cảnh thính bọn họ thật tốt? Bất quá, y cũng chỉ là ngẫm lại thôi, chuyện như thế hoàn toàn ng có khả năng. Chỉ là thân phận thiếu tướng của Mặc Dung Uyên, liền chắc chắn không có khả năng làm việc ở chỗ này. Hơn nữa, hắn vẫn là vị kia tôn tử...... Thẩm đội trưởng thở dài thanh. Mặc Dung Uyên không để ý tới y. Sau khi lấy được tin tức, liền nhanh chóng liên hợp Thẩm đội bọn họ, cùng nhau bàn bạc kế hoạch! Đêm dần dần tối...... Mặc Dung Uyên rửa sạch sẽ máu ở trên tay, rửa mặt, thân thể có chút mỏi mệt. Nhưng mà thể các và tinh thần đang mỏi mệt như thế lúc nhìn thấy hình ảnh hai người một lớn một nhỏ ở ngay phòng khách Hàn gia, nháy mắt liền biến mất......