Kỳ thật hắn ta không nói, không phải là bởi vì hắn ta đối với ông chỉ mình có bao nhiêu sự trung thành. Mà chỉ là biết ông chủ của mình đáng sợ thế nào! Nếu như hắn ta không nói, xui xẻo mà nói cũng chỉ là chết ở trong tay của đám người này. Nếu như mà hắn ta nói, người nhà của hắn ta, vợ con cùng với cha mẹ già ở nhà của hắn ta...... Còn có tất cả những huynh đệ đi theo làm việc cho hắn, toàn bộ sẽ không có kết cục tốt đẹp! Kim lão đại nhắm mắt lại, quyết định chủ ý một câu cũng không nói. "Không nói đúng không?" Hầu Tử cười lạnh một tiếng, buông hắn ta ra. Kim lão đại vi lăng, hắn ta cho rằng người đàn ông cao cao gầy gầy ở trước mặt này sẽ không chút do dự lại lần nữa ra tay đánh chết hắn ta. Lại không nghĩ rằng, Hầu Tử lại buông hắn ta ra, xoa xoa tay, nhìn hắn ta vừa mới mở mắt ra mà cười. Nụ cười tươi kia là cho hắn ta có cảm giác một trận sởn gai ốc, giây tiếp theo, Hầu Tử nhìn hắn ta lộ ra tà ác tươi cười: "Nghe nói, nhà mày còn có lão bà hài tử, cha mẹ mày hoàn toàn không biết mày làm gì ở bên ngoài?" Đồng tử Kin lão đại co rụt lại. Tên này muốn làm cái gì?! Nhắc tới người nhà, quả nhiên Kim lão đại cuống cuồng lên, "Mày muốn làm gì?! Mấy người chính là cảnh sát!!" "Cảnh sát? Là ai?" Hầu Tử lạnh lùng mà nhìn hắn ta, "Yên tâm, cho dù là bọn tao làm, người bên ngoài cũng chỉ sẽ cho rằng...... Đó đều là những người tìm mày trả thù! Bọn họ sẽ chỉ trích cái đứa con bất hiếu là mày, là mày làm việc này hại cha mẹ tuổi già chết oan uổng...... Con mày không phải mới năm tuổi sao? Mày có thể để nó cứ như vậy chôn cùng màu sao......" "Mày!!" tơ máu che kín đầy trong mắt của Kim lão đại. Đã một ngày một đêm không ngủ tiếp nhận khảo vấn, lại phải luôn tìm suy nghĩ làm thế nào để trốn khỏi đây. Tinh thần của hắn vốn dĩ đang rất là khẩn trương, bây giờ lại nhận thêm một đoàn kích thích như vậy, càng trở nên kích động hơn. Bên kia pha lê, Thẩm đội trưởng người phụ trách cho vụ ám lần này nhìn thoáng qua Mặc Dung Uyên, thật cẩn thận mà nói: "Thiếu tướng, có chút...... Qua đi?" Bọn họ thân là cảnh sát nói thế nào cũng là phải bảo vệ cho mọi người dân. Cho dù Kim lão đại có làm chuyện xấu như thế nào, thì cũng không liên quan gì đến người nhà của hắn ta. Chẳng lẽ bọn họ thật sự định làm giống như bọn xã hội đen sao, không thành thì sẽ xuống tay với người nhà của hắn ta? Mặt của Mặc Dung Uyên không hề đổi sắc, chỉ lạnh lùng nhìn nam nhân bên kia pha lê, không nói gì. Thẩm đội trưởng sờ sờ cái mũi...... Tính, dù sao việc này từ đầu tới cuối đều làm một cách bảo mật. Hơn nữa cũng không giống nhiw thẩm vấn bình thướng, ngay cả băng ghi hình theo dõi cũng không hề có. Cho dù hắn ta thật sự có thể đi ra khỏi đây, muốn nói cho công chúng biết, cũng không thể tìm được bắng chứng! Hơn nữa...... Có vị gia này ở đây, cho dù thật sự là đang làm có hơn quá mức, phía trên cũng không dám nói cái gì xuống đi? Thẩm đội trưởng như vậy nghĩ, yên lòng. Trong phòng thẩm vấn. Kim lão đại bị Hầu Tử nói trúng càng trở nên kích động hơn, "Các người không thể làm như vậy!! Việc này với bọn họ không hề liên quan gì đến nhạ, các người không phải là cảnh sát hay sao......" "Muốn tao nói lại bao nhiêu lần nữa hả? Tao không phải là cảnh sát......" Hầu Tử nheo mắt lại. Tính tình của cậu ta từ trước đến nay không được tốt lắm, đặc biệt là đối với những kẻ tội phạm. Lạnh lùng mà ngồi vào chỗ đối diện, Hầu Tử chậm rãi mà lật những tấm ảnh chụp ở trong tay. Lấy ra một tấm ảnh đứa con năm tuổi của Kim lão đại đang chơi ở công viên ra, đưa cho hắn ta xem, "Nghe nói, con của ngươi ở nhà trẻ đã từng rất thích hai bạn học sinh đôi này?" Hầu Tử cười lạnh một tiếng, "Ngươi nói xem, nếu như để cho con của ngươi biết được, hai em gái nhỏ sonh sinh mà nó rất quý mến lại bị chính người cha ruột thân yêu của mình bán đi. Một đứa thì bị bán đi, một đứa thì trên đường đã bị ngược đãi đến chết...... Mày nói xem, nó sẽ đói mặt với mày như thế nào đây?" "Vợ mày thì luôn cho là mày đang làm buôn bán ở nơi khác đúng khônh? Mày nói, nếu như những người phụ nữ ở sòng bài đã từng ngủ với mày đến tìm vợ mày...... Vợ mày sẽ có phản ứng thế nào đây?"