Sau khi Diêu Tiểu Tinh chuyển tới Giang Thành Nhất Trung, Diêu Thơ vẫn luôn nghĩ muốn tìm thời gian cùng Hàn Mộ Vi gặp lại một lần. Thuận tiện giới thiệu chính mình muội muội cùng Hàn Mộ Vi quen biết Chỉ là sau khi nhận được sự trọng dụng, cô mỗi ngày đều bận bịu đến rạng sáng, hoàn toàng không hề có một chút thời gian rảnh. Lần này nhận được trường học điện thoại, Diêu Thơ trong lòng vô cùng áy náy, cảm thấy đều là do bản thân không để ý đến Diêu Tiểu Tinh. Đem mọi công việc trên người tạm thời giao cho người khác, sau đó vội vàng đi tới. Diêu Thơ lại phát hiện, Hàn Mộ Vi bất ngờ cũng ở đầy. Hơn nữa, cô lại là tới tìm Diêu Tiểu Tinh! Chẳng lẽ hai người họ đã quen nhau? Diêu Thơ trong lòng rất cao hứng, nhưng Diêu Tiểu Tinh sau khi đi ra. Ánh mắt nhìn Hàn Mộ Vi có chút xa lại khiến Diêu Thơ nhận ra được, sự việc không phải giống như việc mình đang nghĩ. Diêu Tiểu Tinh một đầu tóc ngắn, thoạt nhìn thực sạch sẽ thoải mái, nhìn Hàn Mộ Vi, nhẹ nhàng mím môi. Là em gái của Diêu Thơ, cô tất nhiên đã xem qua tiết mục kia của Hàn Mộ Vi rồi. Vốn đang chỉ là cùng những người khác giống nhau đối với Hàn Mộ Vi có chút hảo cảm. Nhưng sau khi phát hiện chị gái của mình lại thích Hàn Mộ Vi đến như vậy, thậm chí để mình chuyển đến Giang Thành Nhất Trung, cũng là để cho mình học tập theo Hàn Mộ Vo. Cảm giác của Diêu Tiểu Tinh đối với Hàn Mộ Vi lại trở nên phức tạp lên Cô đối với Hàn Mộ Vi kỳ thật là bội phục. Chỉ nội tâm kỳ thật cũng có chút không được vui vì chị gái ruột của mình lại lấy Hàn Mộ Vi đem đi so sánh với mình, thậm chí còn đem Hàn Mộ Vi làm một tấm gương cho cô noi theo. Cũng bởi vậy, chuyển trường một tháng, Diêu Tiểu Tinh vẫn luôn cố tình là lơ đi không biết chuyện của Hàn Mộ Vi, lại không ngờ rằng, khi mình bị ngất đi, hôn mê được đi đến phòng y tế một trong số đó có Hàn Mộ Vi. Nhấp môi, Diêu Tiểu Tinh có chút không kiên nhẫn mà nhìn đối diện trò chuyện với nhau thật vui của Hàn Mộ Vi và Diêu Thơ, nhíu mày đi đến: "Chị, Chị nếu là có việc thì em đi trước đây!" Diêu Thơ bắt lấy cô, "Gấp cái gì đó?" "Chị, Em là người bệnh đó! Cần phải nghỉ ngơi!!" Cô gái nhỏ tóc ngắn vẻ mặt vô lễ, ánh mắt lại đang ngắm trộm Hàn Mộ Vi. Phát hiện Hàn Mộ Vi một chút cũng không có bởi vì chính cô làm lơ mà có chút phản ứng, chỉ là nhàn nhạt mà cười. "Chị Diêu Thơ, hai người cứ đi trước đi! Thân thể của Tiểu Tinh quan trọng hơn." thanh âm của Hàn Mộ Vi rất êm tai, làm Diêu Tiểu Tinh nhịn không được nhìn qua cô nhìn hơn một cái liếc mắt. Hàn Mộ Vi trước mắt cùng với trong tiết mục kia lại có chút không giống nhau. Cô thoạt nhìn thực điềm tĩnh, ngũ quan nhu hòa vừa nhìn qua chỉ là thanh tú, lại càng xem càng đẹp, làm người không rời mắt được. Như vậy Hàn Mộ Vi cho Diêu Tiểu Tinh có một loại cảm giác. Tựa hồ vô luận trước mắt phát sinh chuyện gì, Hàn Mộ Vi đều có thể duy trì một dáng vẻ ung dung bùnh thản, không bị ảnh hưởng từ bên ngoài. Diêu Tiểu Tinh nhịn không được cắn cắn môi dưới, nhớ tới sau khi tỉnh lại nghe được lời của bạn ngồi cùng bàn với mình nói: "Cái người tên Hàn Mộ Vi kia thật tốt! Lúc đó cậu bị té xỉu, chị ấy là người đầu tiên phát hiện, không chút do dự chạy tới. Cùng với mình cùng nhau đưa cậu đi đến phòng y tế. Bằng không chỉ một mình sức lực của mình thật sự không có khả năng này!" Ngồi cùng bàn với Diêu Tiểu Tinh là là một người rất sùng bái Hàn Mộ Vi. Sau khi xem qua chương trình của Hàn Mộ Vi, lại ở học kỳ một ở Giang Thành Nhất Trung thành tích vẫn luôn ở phía trước. Nhưng điều này kích thích khiến người bạn kia vẫn luôn đem Hàn Mộ Vi trở thành thần tượng của mình. Bởi vì liên đến cô, Diêu Tiểu Tinh tuy rằng không thích Hàn Mộ Vi, lại luôn là thường thường liền nghe nói tin tức của cô. Nghe nói cô lại thi hạng nhất. Nghe nói cô lại là người cuối cùng rời khỏi lớp. Nghe nói cô vứt bỏ thời gian nghỉ của chính mình giúp đỡ cho các bạn học trong lớp. Nghe nói cô thi thư pháp được hạng nhất. Nghe nói Hàn gia rất có tiền, Hàn Mộ Vi cũng rất có tiền......