Hàn Tử Tư nghĩ đến thật hay, ông ta vốn tưởng rằng bản thân cùng với hai người Lưu Băng Tinh bọn họ buông lơi một chút tình cảm, Hàn Mộ Vi liền sẽ cùng mình trở về. Nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ ngay cả cơ hội gặp được Hàn Mộ Vi cũng không có. Nhìn chằm vào cửa lớn khoá chặt, còn có thay thành cửa khoá mật mã, Hàn Tử Tư lạnh mặt: "Gọi điện thoại cho chị của con." Vốn dĩ Hàn Mộ Vũ vốn dĩ đã không nguyện ý đến đây, có chút không cam tâm gật đầu. Cô ta gần đây từ miệng của Đoạn Thần Kiệt đã lấy được số điện thoại của Hàn Mộ Vi. Hàn Mộ Vi có di động, nhưng mad cô không thường dùng, số điện thoại thì nghe nói là chỉ có mấy người bạn trong lớp tương đối thân thuộc mới có. Vốn là chỉ có Tề Tư Mẫn cùng Chu Quân Hào có. Nhưng sau đó bởi vì sự việc của bọn buôn người, Hàn Mộ Vi cùng Đoạn Thần Kiệt cũng coi như là cùng nhau trải qua sinh tử. Hai người thành lập lên cách mạng cảm tình không tồi. Sau đó Đoạn Thần Kiệt cũng buông cao ngạo mặt mũi cùng Chu Quân Hào và mấy người Hàn Mộ Vi đang chơi chung với nhau. Tự nhiên cũng sẽ có được số di động của Hàn Mộ Vi. Hàn Mộ Vũ vốn dĩ cùng với Đoạn Thần Kiệt quan hệ không tệ. Tuy rằng sau đó Đoạn Thần Kiệt nhìn thất đoạn video theo dõi Hàn Mộ Vũ lần trước hãm hại Hàn Mộ Vi kia, nhưng rốt cuộc là cô gái mà bản thân đax từng thích. Đoạn Thần Kiệt không muốn tin rằng cô lại hư như thế. Quan trọng nhất chính là, Hàn Mộ Vũ nói xin số điện thoại của Hàn Mộ Vi là bởi vì ba cô ta muốn đón Hàn Mộ Vi về nhà, là Hàn phụ muốn. Ở trong Đoạn Thần Kiệt cảm nhận, người nhà với nhau cho dù là có hiểu lầm, chỉ cần cởi bỏ thì sẽ tốt. Cậu ta tin tưởng điều đó. Hơn nữa cậu ta cũng vẫn luôn không tin,  một cô gái mười tám tuổi lại phải sắp phải thi đại học như Hàn Mộ Vi sao có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân được. Chi bằng là về nhà, có cha mẹ cùng người hầu chăm sóc cho cô. Ôm tâm lý như thế, Đoạn Thần Kiệt đem số điện thoại của Hàn Mộ Vi đưa cho Hàn Mộ Vũ. Nghe điện thoại trung vội âm, sắc mặt Hàn Mộ Vũ có chút khó coi, "Chị không nhận điện thoại!" Lưu Băng Tinh ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười: "Bây giờ điện thoại của em gái nhà mình cũng không nhận sao?" Hàn Tử Tư mặt lạnh, nhìn Lưu Băng Tinh: "Đừng nói bậy! Vi Vi vừa mới dùng di động, lại không biết số điện thoại của Tiểu Vũ......" Nhìn nhìn sắc mặt của chồng, Lưu Băng Tinh ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nếu là lúc trước bà ta nói như vậy còn có thể làm Hàn Tử Tư càng chán ghét thêm Hàn Mộ Vi một chút. Chỉ là hiện tại, sau khi tiểu tiện nhân Hàn Mộ Vi kia leo lên được chiếc thuyền Mặc tướng quân rồi...... Lấy tính cách của Hàn Tử Tư, ông ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách từ này trong mối quan hệ này thu hoạch được lợi ích lớn nhất. Mà trước mắt Hàn Mộ Vi kìa là người có thể giúp ông ta để đến Mặc gia, ông ta tự nhiên sẽ không chán ghét Hàn Mộ Vi. Lưu Băng Tinh không nói, nhưng Hàn Mộ Vũ vẫn luôn gọi điện thoại lại có chút bất mãn: "Vẫn là không nhận. Chị ta có phải cố ý hay không? Hiện tại đã tan học hơn một tiếng, chẳng lẽ chị ấy còn chửa trở về? Ba ba, con thấy có lẽ chị ấy đã sớm trở về rồi, chỉ là tránh ở bên trong không mở cửa thôi!" Hàn Tử Tư lạnh mặt, mặt vô cảm nói: "Con không xem chương trình kia dao? Chẳng lẽ không biết chị con mỗi ngày sau khi tan học đều sẽ ở lại trường hoàn thành xong tất cả bài tập mới trở về hay sao?" Giọng điệu chỉ trích của Hàn Tử Tư làm Hàn Mộ Vũ vừa bực vừa ủy khuất:  "Ba ba, ba đây là đang chỉ trích con không đủ quan tâm đến chị sao?" Hàn Tử Tư không nói gì, Hàn Mộ Vũ lại tức giận đến đôi mắt đều đỏ. Lưu Băng Tinh nhìn thấy đôi mắt con mình như thế, gằn tay Hàn Mộ Vũ lại, ý bảo cô ta không nên kích động. Hàn Mộ Vũ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi. Hàn Mộ Vi, đều là do Hàn Mộ Vi!! Đợi hơn một giờ, Hàn Mộ Vi mới khoan thai đi tới. Hơn nữa đi bên cạnh của cô còn có  Mặc Dung Uyên cùng với một đứa nhỏ. Hàn Mộ Vi cùng Mặc Dung Uyên nhìn thấy bọn họ nụ cười trên mặt đều cứng lại một chút. Hàn Mộ Vi thu hồi trên nụ cười trên mặt, nhìn bọn họ: "Mấy người đến làm gì?"