Mà Mặc Dung Uyên đưa ra lại không giống như thế, cậu ta có thể tiếp tục đi học, tham gia thi đại học một lần nữa. Mặc Dung Uyên làm việc rất có chừng mực, hắn biết nếu là hắn trực tiếp cho Phó Tỉnh Hạo một số tiền lớn, Phó Tỉnh Hạo căn bản không muốn tiếp nhận. Hơn nữa, Mặc Quân Dư cũng sẽ không được vui, bởi vì cậu bé sẽ cảm thấy, Mặc gia là đang dùng tiền để mua ký ức của cậu bé ở Phó gia. Chỉ là cho cậu ta một cơ hội, vừa sẽ không tổn thương đến lòng tự trọng cao ngạo kia của Phó Tỉnh Hạo, lại cho cậu ta một lần cơ hội thay đổi cuộc đời chính mình. Quan trọng nhất chính là, những thứ đó điều sẽ do cậu ta tự mình nỗ lực mà đạt được! Phó Tỉnh Hạo rất thông minh, tuy rằng lòng tự trọng cực mạnh. Nhưng từ khi bà ngoại bắt đầu sinh bệnh, cậu ta đã biết, lòng tự trọng gì đó, chỉ có ở những người nhà gia cảnh tốt, bản thân họ hoàn toàn không thiếu thốn bất kỳ điều gì thì mới có thể có được. Cậu ta biết, lựa chọn như thế đối với chính mình là tốt, bà ngoại cũng sẽ bởi vì vậy mà vui lòng. bà ngoại Phó Tỉnh Hạo vất vả nuôi lớn cậu ta, cậu ta rất thương bà ngoại của mình, cho nên mới vì ở trước kì thi đại học mà bỏ học để lấy tiền. Nghe nói bà ngoại Phó Tỉnh Hạo cũng không cảm kích. Sau khi vào viện biết được chuyện, tức giận đến mấy ngày ăn uống không được, vẫn là Phó Tỉnh Hạo quỳ gối ở trước mặt cầu xin, rồi bà ngoại Phó Tỉnh Hạo mới lệ rơi đầy mặt mà đồng ý tha thứ. Bà ngoại cậu ta cũng hy vọng cậu ta có thể đi học lại một lần nữa. Cho nên, tạm thời tự tôn gì đó, cuối cùng cũng bị Phó Tỉnh Hạo bỏ xuống. Lúc này cách với kỳ thi đại học chỉ có nhiều hơn một tháng, Phó Tỉnh Hạo ở một trường cao trung tư nhân lân cận bắt đầu đi học lại. Sau khi Mặc Quân Dư biết chuyện này rất vui mừng, lần đầu tiên sau khi gặp lại mà nói với Mặc Dung Uyên câu "Cảm ơn". Cậu bé biết, Mặc Dung Uyên là vì chính mình mới làm như vậy. Dọn đến ở tiểu khu này, vẫn là vì Hàn Mộ Vi ở cách vách. Đương nhiên là Mặc Dung Uyên phí một phen công phu. Nơi này vốn là hộ gia đình ở chung với Hàn Mộ Vi trước đó, trong khoảng thời gian này cũng chỉ là đi du lịch mà thôi. Mặc Dung Uyên ra giá cao mua căn hộ của bọn họ, hơn nữa làm chút thủ đoạn để cho con trai của bà Lý được trọng dụng, chuyển lên tới thành phố kế bên đi, vẫn là loại nhà ở giống như thế này. Con trai có tiền đồ, bà Lý đương nhiên cao hứng, cũng dọn đi theo luôn rồi. Cũng vô cùng vui vẻ mà bán căn hộ đi ra ngoài. Dọn đến ở cách vách Hàn Mộ Vi, Một là vì Mặc Quân Dư, hai là bởi vì...... Hắn đã biết chuyện ngày đó Hàn Tử Tư cùng Lưu Băng Tinh bọn họ đến cửa tới kiếm chuyện. Hàn Mộ Vi có được cổ phần và tài sản cũng không nhiều. Mặc Dung Uyên có chút lo lắng cho an toàn của Hàn Mộ Vi, dọn đến ở bên cạnh cô, cũng là cách để chăm sóc cô. Mà lúc này, Mặc Dung Uyên cũng không biết, Mặc lão gia vì quá vội vàng muốn gặp Mặc Quân Dư, đã chạy đến Giang Thành. Mặc lão gia biết hôm nay Mặc Quân Dư xuất viện, nhưng cũng không biết chuyện Mặc Dung Uyên dọn đến hoa viên Dụ Cảnh, nên vẫn luôn đợi ở Lưu gia. Sau đó đột nhiên nghĩ đến, cô bé mà tôn tử mình nhắc tới đã cứu cháu ngoại của mình là ở kế bên, ôm tâm lý cảm kích, Mặc lão gia cùng người tài xế của ông đi đến trước cửa của Hàn gia. Sắc trời đã tối, Hàn Tử Tư vừa đúng lúc ở nhà. Mặt của vị Mặc lão gia này ngay cả Lưu Băng Tinh không xem tin tức cũng còn nhận ra làm Hàn Tử Tư kích động đến nói không ra lời. Vị Mặc lão thái gia này địa vị một chút cũng không hề thua kém với ông ngoại của Hàn Mộ Vi - Vệ lão gia. Hơn nữa Vệ lão gia đã về hưu, mà Mặc lão gia vẫn còn nắm giữ quyền lực nhất định. Hàn Tử Tư kích động mà tiếp đón Mặc lão gia, nhưng nội tâm lại đối với Mặc lão gia có nhiều phần nghi ngờ. Nhà bọn họ thật sự không có cùng mặc lão có quen biết gì với nhau. Tuy rằng ông ta biết tôn tử của Mặc lão gia là Mặc thiếu tướng đến dưỡng thương ở cách vách, chỉ là bọn họ ngày thường cũng không quan tâm Mặc Dung Uyên đến, Mặc lão gia cũng không phải là người chủ động đến thăm hỏi hàng xóm, từ trước đến nay là người khác tới thăm hỏi Mặc lão gia, còn chưa chắc sẽ gặp.....