Hàn Mộ Vi không ngờ tới sẽ xuất hiện loại di chứng này. Trong lòng không kiềm được mà xuất hiện một sự đau lòng. Khó trách cậu bé vừa tỉnh tới đã kích động đến như thế. Ký ức của cậu bé đoán chừng vẫn còn đang dừng lại ở thời điểm bị bọn buôn người tiêm thuốc mê vào trong người. Mà thời điểm tỉnh lại một lần nữa đều không nhìn thấy gì cả, cũng không nhìn được Mặc Dung Uyên đang ở bên cạnh. Cho nên cậu bé nhận không ra, đó chính là người thúc thúc mà cậu đã trốn ra bên ngoài đi tìm. Cậu bé không chỉ sợ mà còn nghĩ rằng, những người bây giờ đang ở đây đều có thể làm tổn hại đến mình. Thế nên mới không ngừng ném đồ đạc như thế, cầm lấy con dao gọt trái cây kia trong tay cũng là để tự vệ cho mình...... Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mộ Vi càng thêm khó chịu hơn. "Tiểu Dư, là chị, chị là Hàn Mộ Vi đây......" cô chậm rãi mở miệng. Thính giác của Mặc Quân Dư không có bị ảnh hưởng gì, nghe thấy lời này. Trong ánh mắt cậu bé hiện lên một tia mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm: "Chị Mộ Vi?" "Là chị. Tiểu Dư." Hàn Mộ Vi nói, "Tới đây, chị ở đây này, em buông dao xuống trước, để cho chị ôm em có được không?" Trong phòng bệnh cùng bên ngoài đều một mảnh an tĩnh, Mặc Dung Uyên nhìn Mặc Quân Dư giống như một con thú nhỏ đang bị thương chần chờ một lát. Cuối cùng đã bỏ con dao trong tay xuống, dự định mà giơ một chân, sờ soạng một chút rồi đi về phía trước. Hàn Mộ Vi bước lên một bước, đem cậu bé ôm vào trong lòng mình...... Cái ôm ấm áp cùng với hơi thở quen thuộc giúp cho Mặc Quân Dư cuối cùng cũng bình tâm lại được, cái cậu nam tử hán bé nhỏ này là lần đầu tiên ở trước mặt người khác mà rơi lệ. Hàn Mộ Vi biết cậu bé đang khóc vì điều gì, vuốt vuốt lưng của cậu bé, "Không có sao, không có sao hết...... Em hiện tại đã an toàn rồi." "Em gái em cùng với Phó ca ca, hai người bọn họ cũng đều không có sao cả. Những người bạn nhỏ kia cũng đều được cứu thoát ra hết rồi. Tiểu Dư, em rất giỏi! Chị nghe nói là em lưu lại những kí hiệu ở trên đường đi. Nhờ vậy Phó ca ca mới tìm thấy bọn em, cứu được em gái em, có phải hay không?" "...... Dạ." Mặc Quân Dư nhẹ nhàng mà gật gật đầu. "Bởi vì là em rất dũng cảm, cho nên bây giờ Phó ca ca và em gái của em đều rất là an toàn...... Tiểu Dư thật giỏi!" Hàn Mộ Vi nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại ôm lấy cậu bé mà nói, không kiềm được hôn lên ở trên má của cậu bé một cái. Mặc Quân Dư cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng ra. Nhưng vẫn gao gắt mà ôm lấy Hàn Mộ Vi. Đám người Mặc Dung Uyên cùng các vị y tá bác sĩ ở xung quanh rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm ra. Một bên Hàn Mộ Vi ôm lấy Mặc Quân Dư, trấn an cậu bé, một bên nhờ một cô y ta giúp cậu bé đem những mảnh vỡ còn dính ở dưới lòng bàn chân cậu bé gắp ra, nhẹ nhàng mà thoa thuốc sát trùng. Thật vất vả mới có thể đợi được mọi việc đều xử lí xong, cô lúc này mới có ý bảo Mặc Dung Uyên: "Đôi mắt của Tiểu Dư hình như có vấn đề. Cậu bé vừa nãy cái gì cũng đều không nhìn thấy." Mặc Dung Uyên ngẩn ra, có chút tự trách. Khó trách! Khó trách được lúc nãy hắn nắm lấy tay cậu bé. Nhưng Mặc Quân Dư vừa tỉnh lại liền sợ hãi mà muốn tránh thoát khỏi hắn, còn xem hắn trở thành như là kẻ thù của cậu, muốn cầm dao đâm hắn. Hắn vốn dĩ cho rằng hai năm qua, Mặc Quân Dư đã quên mất hắn, cho nên mới làm như vậy...... Không nghĩ tới...... "Đã biết, tôi sẽ bảo bác sĩ lập tức sắp xếp kiểm tra!" Hàn Mộ Vi gật gật đầu, tiếp tục ôm Mặc Quân Dư, trấn an cậu bé. "Một lát nữa chú bác sĩ cần phải kiểm tra mắt cho em một chút. Xem thử xem tại sao mà lại không nhìn thấy được như thế. Tiểu Dư em phải ngoan ngoãn nghe lời, có được không?" Mặc Quân Dư vốn là so với những đứa trẻ khác trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ đã yên tâm trở lại, biết bản thân đã thoát khỏi tay của bọn buôn người đó. Sau đó đang an toàn ở trong bệnh viện, liền không còn kích động như thế nữa. Nghe thấy lời này, cậu bé ngoan ngoãn gật gật đầu, "Dạ." Có lẽ là bởi vì bản thân tạm thời không nhìn thấy được. Mặc Quân Dư bây giờ so với lúc trước Hàn Mộ Vi gặp có nhiều phần bất an hơn một ít, vẫn luôn gắt gao mà nắm chặt lấy tay cô không để cho cô rời đi khỏi bên người cậu. Đối với cậu bé mà nói, Hàn Mộ Vi lúc này đại khái là người duy nhất mà cậu bé quen biết. Cho nên cậu mới có thể đối với cô ỷ lại dựa dẫm đến như thế.