Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 106 : Ném Liền Ném Đi
Nữ tử áo đỏ nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến vừa mới Hàn Mộ Vi bộ dạng lúc nãy trên quảng trường, còn có đoạn ghi hình mới nãy vừa xem xong, đột nhiên cảm thấy chính mình có lẽ đã đưa ra quyết định sai lầm rồi.
Tiểu cô nương này thân thủ lại mạnh như vậy, hơn nữa đánh đến tên trộm kia đến mức thê thảm mà đi như vậy thế nà mặt tiểu cô nương này vẫn không hề đổi sắc, thoạt nhìn cũng không phải là người có thể chọc và...... lỡ như sau khi trở về cảm thấy tức giận không được vui, muốn tìm tới cô ta để trả thù thì cô ta phải làm sao?
Nữ tử áo đỏ nhịn không được trong lòng có chút hối hận về quyết định này. Chính là nghĩ đến chiếc nhẫn trị giá hai mươi vạn kia, cô ta lại cắn răng, cảm thấy chính mình quyết định làm chuyện này là không hề sai.
"Thanh thanh...... Em thế nào rồi không có bị sao chứ?!"
Mới vừa xem xong ghi hình, không khí có chút xấu hổ hết sức, một người nam nhân trẻ tuổi bước nhanh đi đến, triều nữ tử áo đỏ nói.
Nắm lên tay cô ta, nam nhân như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, "em không có bị thương chứ?"
Nữ tử áo đỏ lắc đầu, "Không có......" Lại vẻ mặt áy náy nhìn nam nhân trước mặt cô ta nói: "Thực xin lỗi, thân ái...... em làm mất chiếc nhẫn quan trọng của chúng ta rồi......"
Nam nhân lắc lắc đầu, "Không có gì đâu, bảo bối, chỉ cần em không có việc gì là được rồi......"
Hai người này hiện tại coi đồn cảnh sát như nhà của mình vậy, lời ngon tiếng ngọt không ngừng qua lại.
"Làm phiền một chút, Lý tiểu thư, mời cô miêu tả một chút hình dáng của chiếc nhẫn lại cho chúng tôi rõ hơn được không?."
Lý thanh nhìn về phía vị hôn phu chính mình, nói: "Thân ái, anh mau mau đem hình chụp của chiếc nhẫn đó ra đưa cho vị cảnh sát này xem đi......"
Nam nhân kia nhìn vị hôn thê trước mặt của mình, tựa hồ có chút xấu hổ, muốn nói lại thôi nói: "Hay là...... Vẫn là thôi đi?"
" Bị mất cũng đã mất rồi. Bảo bối, anh mua lại khác cho em không là phải là được rồi sao!"
"Sao có thể như vậy được? Cái đó không phải là nhẫn cầu hôn của anh tặng em sao?! Hơn nữa nó không những quan trọng với chúng ta nó còn đắt tiền như vậy, sao lại có thể nói không cần liền không cần...... em mặc kệ, nhất định phải tìm trở về cho bằng được! Hoặc bảo cô ấy bồi thường lại đúng giá gốc của chiếc nhẫn đó lại cho em!!"
Nữ tử áo đỏ quay đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào người Hàn Mộ Vi.
Hàn Mộ Vi cười như không cười, nhìn vị nam nhân kia hình như hơi khác thường sắc mặt có chút khó coi, người nam nhân kia không khuyên nhủ được vị hôn thê của mình, hai vị cảnh sát lại nhìn chằm chằm vào bọn họ, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Bởi vì chiếc nhân và người nam nhân này mua căn bản không phải là cái gì mà nhẫn kim cương đem từ Châu Phi về đây, cái loại nhẫn kim cương nhân tạo này trên thị trường thì căn bản cũng chẳng đáng giá được bao nhiêu tiền cả.
Trên thực tế, người nam nhân này cùng lắm chỉ cần bỏ ra chưa đến hai ngàn tệ đã mua được nói rôi. Bởi vì tự người này biết, Lý thanh có chút ham muốn hư vinh, xem nhẫn cara ít hay nhiều thoii, căn bản không hiểu cái gì thiên nhiên nhân tạo, chỉ cần to là được rồi.
Cũng không phải là anh ta không hề có chút thành ý nào, trên thực tế,hai người bọn họ từ thời đại học đã yêu nhau tới nay cũng đã được ba năm rồi, anh ta đối với cái tính ham hư vinh của vị hôn thê của mình Lý Thanh hiểu quá rõ ràng, nhưng bởi vì quá yêu cô, nên vẫn cứ luôn chiều chuộng cô ta.
Chiếc nhẫn kim cương trị giá hơn hai mươi vạn anh ta đương nhiên không thể nào mà mua nổi, anh ta hiện tại mới vừa bắt đi đi làm được hai năm, tiền tiết kiệm đều là để dành sau này mua nhà mua xe. Không có nhà không có xe, Lý thanh căn bản không hề muốn đồng ý gả cho anh ta
Mà nhẫn...... anh ta về sau có tiền sẽ mua lại cho cô một chiếc nhẫn thật sự bù đắp lại cho cô ta.
Nhưng không thể ngờ tới sau một buổi tối cầu hôn mà anh ta đã chuẩn bị chu đáo công phu, túi xách của Lý Thanh lại bị cướp mất, nhẫn cũng không có.
Hiện tại bọn họ liền ở đồn cảnh sát, anh ta không muốn báo án giả, lại cũng không dám nói ra nhẫn kim cương là giả, trong khoảng thời gian ngắn có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống lên.
Hai vị cảnh sát kia cũng đã gặp qua rất nhiều loại người, lập tức liền nhìn ra anh ta có chút khác thường, nhìn nhau, trong đó một người lôi kéo nam nhân kia đi ra ngoài, đến trong một góc không biết nói cái gì đó với nhau.
Lý thanh đứng ở tại chỗ, gắt gao mà nhìn chằm chằm Hàn Mộ Vi.
Hàn Mộ Vi thì một chút cũng không thèm để ý tới, bình thản ung dung mà ngồi ở chỗ kia, lúc này, một âm thanh mang theo thập phần khinh hỉ vang lên ——
"Hàn đại tiểu thư!!"
Truyện khác cùng thể loại
555 chương
10 chương
131 chương
77 chương
30 chương
9 chương
3 chương
56 chương