Thiếu soái, phu nhân trốn nữa rồi

Chương 71 : Phần tử khủng bố (2)

Khi Âu Hân và Lý Nhạc Lăng đến đã thấy Diệp Tố Mai đứng ở cửa vẫy tay rồi . Lý Nhạc Lăng nhìn hai cô gái chạy ôm nhau " thắm thiết " thì giật giật khoé miệng . Cậu có quyền nghi ngờ giới tính của hai cô gái này . Lý Nhạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh rồi giục Âu Hân và Tố Mai mau vào không muộn . Sau hai tiếng đồng hồ tay Lý Nhạc Lăng đã sắp xách không nổi đồ nữa rồi . Vậy mà hai cô gái đi trước vẫn kéo nhau vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác . Tố Mai chốc chốc lại quay xuống nhìn Lý Nhạc Lăng khó khăn xách đồ tỏ ra ái ngại , cô giật giật tay Âu Hân . - Âu Hân , chúng ta cũng mua nhiều quá rồi . Cũng trưa rồi chúng ta vào quán nào đấy ăn rồi mình về . Âu Hân quay sang nhìn cô bạn mình rồi quay xuống nhìn Lý Nhạc Lăng khổ sở xách đồ thì giấu nụ cười trong lòng . - Vậy lên tầng nhà hàng chúng ta ăn trưa . Ăn xong mua đồ tiếp , mình vẫn chưa mua đủ . - CÁI GÌ ?! Lý Nhạc Lăng nghe Âu Hân nói muốn đi mua tiếp mà há hốc mồm . Cái túi được ngậm trong mồm cũng vì vậy mà rơi xuống đất . Âu Hân nhìn Lý Nhạc Lăng , chớp mắt ngây thơ hỏi : - Lý thiếu tiếc tiền sao ? Là anh nói muốn trả ơn tôi mà ? Âu Hân đã dùng lý do Lý Nhạc Lăng nợ cô một ân tình và giờ muốn trả mới có thể khiến Tố Mai thoải mái chọn đồ . - Bà cô của tôi ơi , nhưng cô nhìn xem tôi còn chỗ nào xách đồ nữa không ? Hôm khác chúng ta mua tiếp , giờ đi ăn . - Không . Nếu vậy Lý thiếu cứ xách đồ xuống xe trước rồi nên ăn trưa sau , chúng tôi sẽ đợi . Xong chúng ta lại đi mua đồ tiếp . Vậy nha . Âu Hân nói xong thì kéo Tố Mai chạy bay mất . Công nhận một điều chọc tên thiếu gia này khiến Âu Hân cười không ngậm được mồm . Âu Hân và Tố Mai đi lên tầng cuối của trung tâm thương mại , nơi đây có rất nhiều nhà hàng với đa dạng món ăn . Nói thật là cô quen thuộc với nơi này nhưng chưa từng ăn ở đây bởi mỗi lần đến đây đều với thân phận là chân xách đồ cho hai vị tiểu thư họ Hạ và Hạ phu nhân . Âu Hân chép miệng rồi mở cửa một nhà hàng kéo tay Tố Mai đi vào . Cô vô tình đụng vào một người thân hình cao to mặc chiếc áo khoác da . - Xin lỗi , xin lỗi !! Âu Hân quay lại cúi xin lỗi . Người kia nhìn lướt qua cô không nói gì đi ra ngoài . Âu Hân nhìn xuống tay phải của mình . Thứ mà bàn tay này của cô vừa chạm vào thắt lưng người đó lúc đụng nhau chính là ....súng . Âu Hân đưa mắt nhìn ra ngoài thì không thấy người đàn ông đó đâu nữa . Trong lòng cô đột nhiên đấy lên một linh cảm không tốt . Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Tố Mai đã lôi cô ngồi xuống một cái bàn . Cô mỉm cười đưa menu cho Tố Mai chọn , mắt vẫn hướng ra ngoài qua tấm kính trắng . - Sao vậy Âu Hân ? Cậu mệt à ? Sao nhìn sắc mặt cậu kém quá vậy ? Tiếng nói của Tố Mai cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của Âu Hân . Cô mỉm cười lắc đầu . - Không có gì ! Cậu chọn được món chưa . - Gọi xong rồi . Đợi Lý thiếu lên là vừa lúc ăn . Mà Lý thiếu nợ cậu ân tình gì vậy ? - Lý thiếu là bạn thân của Kì Hạo . Ân tình đó cũng chẳng có gì to tát . Mà cái vụ cậu đăng ký cho mình tham gia cuộc thi đó . Cậu nói rõ mình nghe xem nào . - Thì mình nói rồi đó . Vương Thiên Nguyên nói với mình là cậu muốn tham gia vì cậu cũng đang là hoa khôi của học viện nên tham gia vẫn bình thường . Mình có gọi cho cậu nhưng toàn thuê bao nên mình đăng ký luôn . Mới ba ngày trước chốt danh sách rồi nên không gạch tên được nữa . Ba ngày trước chốt danh sách ? Khôn phải mới hai ngày trước Vương Thiên Nguyên mới thông báo việc này cho cô sao ? Âu Hân tức giận , hai mắt nảy lửa . Vương Thiên Nguyên chết tiệt . Đợi đi rồi cô thề sẽ cho cậu ta một trận . - Chưa ăn à ? May quá tôi lên kịp . Lý Nhạc Lăng cười cười rút ghế ra ngồi . Khi cậu vừa đặt mông xuống ghế thì bên ngoài nhốn nháo hết lên , mọi người la hét ầm ĩ . - Có chuyện gì vậy ? Âu Hân và Tố Mai đồng thanh lên tiếng rồi nhìn ra ngoài . Mọi người đang xôn nhau chạy tán loạn . - Xuất hiện thật rồi sao ? Tiếng nói của Lý Nhạc Lăng hướng ánh mắt cô đi chuyển . Âu Hân nhìn chằm chằm vào cậu . - Xuất hiện cái gì ? Tố Mai thắc mắc hỏi lại . Âu Hân xô ghế chạy ra ngoài , Tố Mai thấy vậy cũng chạy theo và cuối cùng là Lý Nhạc Lăng bình tĩnh đứng dậy đi sau . Vừa mở cửa ra thì Âu Hân phát hoảng . Xung quanh có rất nhiều người mặc cùng một bộ quần áo , nhìn cũng giống quân phục nhưng là màu xanh vàng không phải màu xanh lá đậm giống quân phục của quân đội . Bọn họ tay đều cầm súng tiểu liên , dắt ở thắt lưng là súng ngắn . Âu Hân bước chậm bước chân di chuyển mép lan can nhìn xuống dưới thì càng trấn động . Thật sự có rất nhiều người như vậy . Nhìn như một đoàn quân vậy . - Âu ... Âu Hân ..... Chuyện .... chuyện gì vậy ? Giọng Tố Mai lạc hẳn đi vì sợ hỏi cô . Âu Hân lấy lại bình tĩnh quay lại nhìn Tố Mai đang hoảng sợ mặt trắng bệch . - Mình cũng không biết . Nhưng theo mình thấy thì họ không phải người của quân đội . Âu Hân đưa mắt nhìn xung quanh định hỏi Lý Nhạc Lăng thì lại không thấy cậu ta đâu . Cùng lúc đó một tiếng quát rất to vang lên . - Tất cả chúng mày tập trung hết ra hành lang này cho tao . Tiếng quát của một người đàn ông khiến Âu Hân nhận ra người đàn ông đó là người cô vừa đụng vào lúc nãy . Linh cảm của cô .... hóa ra là đúng . Đột nhiên một bàn tay nắm chặt cổ tay cô kéo lùi vào trong một góc khuất của lối rẽ . - Lý ... thiếu ..... Giọng nói run run của Tố Mai cho cô biết người đó là Lý Nhạc Lăng . - Lý Nhạc Lăng , cậu biết chuyện này ? Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Nhạc Lăng mà Âu Hân phải gằn giọng .