Thiếu soái, phu nhân trốn nữa rồi

Chương 179 : đi tìm niềm vui

Ngày hôm sau mọi người cùng ngồi ăn sáng, Dịch Cẩn nghiễm nhiên đã không còn ở Tử Uyển. Âu Hân gắp miếng thịt vào bát Đồng Thái Dĩ, nghiêng đầu hỏi Vương Kì Hạo. - Có chuyện quan trọng sao? Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi cho có thôi, những vấn đề quan trọng liên quan đến mấy thứ chính trị, Âu Hân không có hứng thú, cũng không có liên quan đến cô. - Ừm. Người đã đi từ sớm rồi. Âu Hân lại tiếp tục ngồi ăn, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện phiếm với Đồng Thái Dĩ. Bữa ăn gần kết thúc thì Đồng Thái Dĩ nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài. Sắc mặt ông liền kém hẳn đi sau khi nghe xong điện thoại. Âu Hân đặt đũa xuống, lo lắng hỏi ông. - Cha! Có chuyện gì rồi sao? Đồng Thái Dĩ không trả lời cô ngay, nhìn qua Vương Kì Hạo trước, thấy anh cũng đã gác đũa xuống nhìn mình, thở dài một tiếng nói: - Hôm qua tổ chức của ta bị KOW (King of wolves : Vua sói) tấn công. Mục đích tấn công của chúng không rõ ràng, không nhằm vào người hay phá hủy tài sản, chỉ xâm nhập vào sau đó đi ra. KOW là bang mafia mới hình thành gần đây, chính là bang mafia hôm qua mà cha cô nhắc đến. Mới hình thành nhưng lại là tập hợp của nhiều băng mafia lẻ tẻ nên rất có thế lực, xu hướng hành động là muốn thâu tóm toàn bộ các bang mafia trên thế giới. Âu Hân hốt hoảng hỏi: - Là xâm nhập vào hệ thống công việc của chúng ta? Muốn lấy chứng cứ phạm tội rồi giao cho cảnh sát quốc tế, như vậy không cần đánh, chúng vẫn có thể loại bỏ chúng ta? Trong hệ thống còn có nhiều vụ giao dịch quan trọng khác, mục đích còn muốn cướp khách hàng của chúng ta? Đồng Thái Dĩ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói. - Không phải. Joserp nói hệ thống công việc không bị xâm nhập, KOW chỉ đơn giản là đi vào địa bàn của chúng ta, sau đó bị phát hiện thì bỏ chạy. - Là muốn thách thức! Vương Kì Hạo im lặng giờ mới lên tiếng. Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn thấy vẻ mặt Âu Hân không hiểu, từ từ giải thích. - Chúng vào địa bàn của đối phương thành công nhưng không có bất kì hành động nào, không đánh, không bắn, không giết người, không xâm nhập vào hệ thống. Chỉ đơn giản là đi vào, sau đó cố ý để bị phát hiện, rồi thành công trốn thoát ra ngoài. Đây là hành động thách thức, cũng giống như hồi chuông cảnh báo đến đối phương: Tôi có thể thuận lợi đi vào, cũng sẽ thuận lợi đánh đổ ông. Đồng Thái Dĩ không lên tiếng, vẻ mặt hiện lên hai chữ đồng tình. Âu Hân mím môi, ánh mắt sắc bén lên vài phần, khoảng một phút sau đã khôi phục trạng thái ban đầu. - Thủ lĩnh của bọn họ rốt cuộc là ai? Có thể thuận lợi vào địa bàn của chúng ta.... Có nội gián sao? Âu Hân như phát hiện ra điểm không đúng, câu cuối giọng liền cao lên. Đồng Thái Dĩ đứng dậy, gương mặt nghiêm nghị đi vài phần, cơ mặt giãn lỏng hơn so với vài phút trước. - Cha lại phải làm một cuộc điều tra nội bộ rồi. Âu Hân còn muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng vài chữ rồi thôi. Cô muốn nói, cô cũng muốn đến Ý với ông. Nhưng vừa nghĩ như vậy, ánh mắt liền không tự chủ nhìn sang Vương Kì Hạo, chỉ nghĩ thôi cũng liền biết là anh không đồng ý. Vương Kì Hạo cũng đứng lên, nghiêm túc nói với ông. - Con có thể giúp được gì thì cha cứ nói. - Ta muốn nói chuyện với con một chút. Âu Hân hiểu ý ngồi lại không đi theo. Đồng Thái Dĩ cùng Vương Kì Hạo vào thư phòng, cũng không có nói chuyện lâu, năm phút sau đã thấy người đi ra. Những ngày sau đó lại bắt đầu chuỗi ngày buồn chán của Âu Hân. Công việc của Vương Kì Hạo thời gian qua do không hoàn thành tốt mà bây giờ chất thành một quả núi nhỏ, Âu Hân không thể trách ai khác, trách cô khiến anh phân tâm không làm việc được. Hành động hàng ngày của Âu Hân diễn ra rất đơn giản, chán đến độ cô khát khao lấy một chuyện gây sốc tim một chút, có thể sốc bảo nhiêu thì sốc bấy nhiêu. Mỗi buổi sáng sau khi ngủ dậy cô sẽ nói chuyện phiếm với Ôn Tuyết, buổi chiều cũng sẽ đi loanh quanh Tử Uyển tìm chuyện để nói với mấy anh cảnh vệ, chiều tối sẽ chơi với An An, sau đó đi ngủ, đến tận đêm khuya Vương Kì Hạo mới về, chưa sáng đã lại rời giường, cuộc sống cứ bình lặng như vậy, sống bình lặng tới mức không thể bình lặng hơn. Cứ như vậy nhàm chán ba bốn ngày, Âu Hân ngồi ngây ngẩn ngoài vườn, nghĩ xem có trò gì giúp cô bớt chán không. Muốn tìm Tố Mai nói chuyện, đi chơi, nhưng nghĩ đến bên cạnh cô đang có một con đỉa bám dai, không cẩn thận còn bị nó nhồi cho một đống thức ăn chó, đến lúc đấy cuộc sống sẽ còn thảm hơn. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cây cỏ trước mặt, con ngươi chợt sáng lên, tay phải không tự chủ được vỗ đùi cái đét. Bật dậy từ trên xích đu, chạy vội vào trong nhà lên lầu thay quần áo. Nhìn thấy Viên Tiểu Trạch đang đi lại lau xe, Âu Hân chạy lại, vỗ nhẹ lên vai cậu. Viên Tiểu Trạch bị giật mình, theo bản năng liền tung võ tự vệ, Âu Hân nghiêng người bắt được tay cậu, dùng một chút sức đã vặn được tay cậu ra sau. Viên Tiểu Trạch ngay sau đó liền nghe tiếng cười vui vẻ của Âu Hân bên tai. - Cậu phản xạ kém như vậy... Thời gian qua tập luyện chắc vẫn chưa chăm chỉ rồi. Âu Hân buông tay ra, lùi lại một khoảng cách nhất định. Viên Tiểu Trạch rối rắm một hồi, gãi đầu cúi đầu chào Âu Hân, cười ngượng ngạo một tiếng. - Phản xạ đúng là không được bằng Thiếu phu nhân. Âu Hân cười tươi một tiếng, nhìn đến chiếc xe đen bóng loáng bên cạnh. - Có thể dùng được xe chưa. - Có thể. Ngài muốn ra ngoài? - Tới thăm Hạ gia một chút. Viên Tiểu Trạch nhanh chân nhanh tay mở cửa sau cho Âu Hân, nụ cười của cô liền giảm đi vài phần sắc. Cô muốn tự lái xe mà. Nhưng nhìn đến vẻ mặt kiên định của Viên Tiểu Trạch, Âu Hân đành ngồi lên xe, không muốn làm khó người ta nữa. Xe liền chạy một đường tới Hạ gia. Âu Hân bước vào trong nhà, là một không gian im ắng tới mức cô có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đôi mắt đen nhánh đảo quanh khắp phòng khách, rồi nhìn lên hành lang trên tầng, thấy mọi cửa phòng đều đóng. Vài phút sau một người giúp việc đi ra, Âu Hân vui cười bước tới, người giúp việc liền tỏ ra kinh ngạc rồi làm hành động muốn tránh. Âu Hân nhanh tay túm cánh tay người ta lại, cười đoan trang đúng mực. - Thím Trương. Người được gọi là thím Trương biết mình đã trốn không được, quay lại cúi người chào. - Thiếu soái phu nhân. Âu Hân không tỏ ra bất ngờ với cách xưng hô và hành động kính cẩn của thím Trương. Vì vừa rồi ở trên xe, cô được nghe Viên Tiểu Trạch kể một câu chuyện rất hay