Thiếu soái, phu nhân trốn nữa rồi

Chương 152 : bị bắt (2)

Cảm giác tim đập mạnh hơn, tay bóp chặt điện thoại. - Thiếu phu nhân đâu? - Thiếu... không thấy đâu... nữa. Chúng tôi bị ...bị..tấn công... Bên kia đột nhiên im lặng hẳn. Vương Kì Hạo kìm giọng gọi một tiếng. Bên kia vẫn không có người đáp lại. Điện thoại bị ném mạnh xuống ghế bên cạnh, rơi xuống sàn xe. Chiếc xe tăng tốc phí nhanh như gió về phía trước. Xe vừa dừng lại, người trên xe cũng phi nhanh xuống. Những bước chân dài, vội vã. Cửa phòng mở ra, sộc vào mũi là mùi máu tanh. Tiến vào phòng liền thấy ngay Viên Tiểu Trạch nằm gục trên đất, dưới sàn nhà vùng bụng dính đầy máu. Trương Hạ vào sâu, vừa thấy như vậy liền đỡ Viên Tiểu Trạch dậy, giật giật tóc mai. Viên Tiểu Trạch lờ đờ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt âm trầm âm u như đang nổi bão giông của Vương Kì Hạo. Tinh thần được xốc lên, đối diện với ánh mắt của Vương Kì Hạo báo. - Có một đám người Ý xông vào phòng tôi, sau đó lại xuất hiện thêm một nhóm người khác, vừa là người Ý còn có cả người Trung Đông.... Nhóm người Trung Đông đó lại ra tay giúp tôi, lúc đó nhân lúc họ cầm chân đám người Ý tôi liền chạy lên tìm Thiếu phu nhân..... Dùng cầu thang thoát hiểm, lại không ngờ đến có một nhóm người chặn ở tầng trên, tôi không vào được tầng thiếu phu nhân, chạy lên tầng trên. Nhóm người Trung Đông lại ra tay giúp tôi sau đó thì đi mất. Tôi xuống phòng muốn xem thiếu phu nhân thế nào thì phát hiện người đã không còn... tôi... Là tôi không hoàn thành nhiệm vụ. Thiếu soái trách phạt! Dù bị thương đau đến tím tái mặt mày nhưng giọng Viên Tiểu Trạch vẫn rất kiên định, hoàn toàn là thái độ nhận sai xin chịu hình phạt. Vương Kì liếc nhìn một cái rồi đi nhanh ra khỏi phòng. Trước khi đi còn dặn Trương Hạ mau đưa Viên Tiểu Trạch đến bệnh viện, dừng một chút thì bổ sung thêm. - Cậu ta mà chết, cậu sẽ chịu phạt thay. Trương Hạ vuốt vuốt mũi hai cái. Thiếu soái ngồi lên vị trí cao khi tuổi còn trẻ, trên tay đã dính không biết bao nhiêu máu người, không tránh khỏi bị nói là người tàn nhẫn, ra tay tàn độc, máu lạnh vô tình. Nhưng Trương Hạ từ khi vào huấn luyện làm lính trinh sát đã được Vương Kì Hạo đặc biệt chú ý bồi dưỡng, nói rằng cha mẹ Vương Kì Hạo hiểu anh chín phần thì Trương Hạ cũng hiểu đến bẩy, tám phần. Thiếu soái đối với những người mà anh chú ý đặc biệt quan tâm. Huống hồ Viên Tiểu Trạch là em trai ruột của Viên Lạc Phàm, cũng lớn lên từ nhỏ theo hầu bên cạnh Vương Kì Hạo. Hơn nữa việc lần này cũng không thể trách Viên Tiểu Trạch, là trách họ quá nóng lòng muốn bắt vụ giao dịch này, không chú ý để bị lừa nên mới dẫn đến tình trạng này. Việc cấp thiết bây giờ chính là tìm Thiếu phu nhân. Có lỗi hay không có lỗi trước hết cứ gạt sang một bên. Trương Hạ cùng một lính cảnh vệ khác dìu Viên Tiểu Trạch tới bệnh viện thành phố. Vương Kì Hạo không biết đã đi đâu. Âu Hân chạy điên cuồng về phía trước trên con đường bến cảng. Cũng may là đường bến cảng, luôn sáng đèn, Âu Hân mắt tốt có thể nhìn rõ đường mà chạy. Nhưng chạy một lúc liền thấy nghi ngờ một việc. Đám người đuổi đằng sau cô nhìn mặt anh cũng nghiêm một bộ, dường như chỉ muốn bắn muốn giết. Âu Hân là thân con gái, sức lực tốt đến đâu cũng không thể so được với đám đàn ông cao to khỏe mạnh kia, còn chưa nói đến việc trong tay bọn họ có vũ khí, trên đường cũng không có trướng ngại vật nào có thể giúp Âu Hân ẩn lấp nhưng đám người kia không hề ra rất, chỉ đuổi theo. Âu Hân nghĩ nếu họ muốn giết cô thì cứ xả đạn như mưa rơi là được rồi, hoặc là chỉ muốn bắt vậy thì cũng có thể cho chân cô ăn một viên kẹo đồng. Đằng này không phải muốn giết, cũng chẳng phải muốn bắt, vậy đuổi theo cô làm gì? Chẳng lẽ muốn người còn nguyên vẹn? Nguyên vẹn để làm gì? Bán? Âu Hân chạy đã quá mệt, không thể suy ra được lý do tại sao bọn họ lại đuổi theo cô. Chân đang chạy bỗng nhiên dừng lại. Theo quán tính Âu Hân đổ người về phía trước suýt ngã với tư thế hôn đất. Trước mặt lại xuất hiện một nhóm người, so với nhóm người đằng sau cô đang đuổi đến thì hung tợn hơn. Ánh mắt bọn chúng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Âu Hân theo bản năng lùi lại, lại thấy nhóm người đằng sau đuổi tới nơi, chân cứng nhắc lại không lùi được nữa. Hàng lông mày của cô cau chặt lại, chửi thầm hai chữ "chết tiệt". Âu Hân nghĩ nghĩ một hồi, suy ra bản thân chưa tạo nghiệp gì quá đáng nhưng trước mắt cô đang là nghiệp của cái gì đây. Theo tình hình này Âu Hân đại khái có thể đoán, Vương Kì Hạo sang đây là bắt sống vụ giao dịch thuốc súng lậu, cô là vợ anh, lại nghiễm nhiên đi cùng, hẳn là đã tạo ra một cồ hội cho đối phương. Muốn một người thân bại danh liệt vậy thì cứ nhằm vào điểm yếu của người đó mà đánh. Âu Hân hiểu, bản thân là điểm yếu số một của Vương Kì Hạo. Nghĩ ra được sự việc thì đã quá muộn. Cô đang bị kẹp, kẹp sắp chết rồi. Vốn tưởng là bản thân sắp toi tới nơi rồi, mắt lại quan sát thấy nhóm người từ trước vẫn đuổi theo mình giương súng nhằm về hướng nhóm người vừa tới. Âu Hân xác định súng nhắm về hướng này nhưng không phải vào mình mà là đám người phía trước. Nhóm người vừa chạy đến đều là người Ý, súng cũng giương cao về phía này. Âu Hân cũng biết, súng vừa nhằm vào cô, lại vừa nhằm về phía sau cô. Tình hình đã đi đến bước này rồi mà còn không nhận ra nữa thì đúng là đồ ngốc. Âu Hân lùi lùi lại phía sau, khoảng cách với nhóm người ban đầu đuổi theo cô ngày một gần. Trong nhóm người này có ba người Châu Phi, hai người Châu Âu, còn lại hết thảy mười người đều là người Trung Quốc. Cùng hương, nòng súng lại không nhằm vào mình, Âu Hân rất tự giác nhích lại gần nhóm người Trung Đông. Mắt đảo xung quanh quanh đường bến cảng quan sát. Bên tay trái cô là biển, trời đã là rạng sáng nhưng sóng đánh vào không mạnh, chỉ vỗ những đợt sóng nhẹ vào bờ. Bên tai phải cô là mấy cái hòm hàng to lớn, chừa lại một chút khe nhỏ. Với dáng người của bản thân, Âu Hân tự tin bản thân đi qua được cái khe nhỏ hẹp ấy. Âu Hân liếc mắt nhìn qua đám người Trung Đông. Một người Trung Quốc cao lớn đứng đầu đang nghe điện thoại. Loáng thoáng có thể nghe được anh ta đang nói một địa điểm, chính vị trí họ đang đứng. Âu Hân vừa vui vừa nghi ngờ. Vui vì đang nghĩ hẳn là nhóm người này đã có cứu viện đến, nghi ngờ thì vẫn là suy nghĩ lúc trước, cô không đoán ra được mục đích của nhóm người Trung Đông này. Nhóm bên kia là người Ý, suy đoán một chút thì có thể hiểu họ là người của bang Mafia lần này tham gia vào cuộc giao dịch, đến để bắt cô làm con tin đây mà. Âu Hân thấy hai bên vẫn chưa nổ súng, chỉ thấy đang đánh mắt đấu nhau. Mắt vừa quan sát, chân vừa lùi đến vị trí thích hợp. Âu Hân quả thật có hơi chủ quan đánh giá thấp những người Mafia, chân cô vừa di chuyển một chút thôi, một khẩu súng đi đầu đã hướng về phía cô. Bọn chúng cũng cầm súng tiểu niên, tốc độ ra đạn của súng tiểu niên đương nhiên không thể xem thường. Âu Hân trúng ngay một viên vào cánh tay trái. Nhóm người Trung Đông phút chốc đã xả đạn liên tục về phía đám người Mafia Ý như mưa rơi, có hai người Trung Quốc cao to chắn trước mặt Âu Hân. Âu Hân ôm cánh tay đang rỉ máu, mắt đột nhiên sáng lên. Tay phải đưa lên rút khẩu súng ngắn đằng sau người Trung Quốc đang chắn trước mặt cô ra. Nghiêng người, súng nghiêng góc 45°, viên đạn bay thẳng vào giữa mi tâm người đàn ông người Ý vừa bắn trúng cánh tay cô. Người đàn ông đứng chắn trước mặt Âu Hân há hốc mồm, quay người lại kinh ngạc nhìn Âu Hân. Tai anh ta không điếc, mắt đương nhiên cũng không mù, tiếng súng vừa rồi là vang lên ngay đằng sau bên tai anh ta, viên đạn là từ đằng sau bảy xẹt qua tầm mắt anh ta. Tay phải Âu Hân vẫn cầm súng, nét mặt lúc này lạnh lùng trầm nặng. Người Trung Quốc kia nuốt một hụm khí lạnh. Não anh ta nhắc nhở.... Người phụ nữ này không được xem thường.