Thiếu soái, phu nhân trốn nữa rồi

Chương 142 : Cảnh tượng kinh hãi

Âu Hân kinh ngạc đứng sững người. Cô vừa nghe thấy cái gì? Cưới người khác? Gia đình nhỏ hạnh phúc? Ai cơ? Viên Lạc Phàm á? Vành mắt Khương Ngọc Dao đã đỏ lên. Cô ta đang bị cảm xúc của mình chỉ phối lên không để ý đến nét mặt của Âu Hân. Khương Ngọc Dao là một cô gái ích kỉ. Một năm rưỡi trước, vì để Viên Lạc Phàm sống nên mới bắn chân anh bị thương. Cô ta biết nếu anh bị thương thì Vương Kì Hạo chắc chắn sẽ không để Viên Lạc Phàm ở lại mà sẽ cho người đưa đến bệnh viện. Cô ta chỉ muốn Viên Lạc Phàm sống nhưng lại không ngờ tới được Viên Lạc Phàm lại cố chấp ở lại. Viên Lạc Phàm vì muốn cô ta quay đầu lại, muốn dùng tình yêu và cả tính mạng của mình để cô quay đầu. Anh ấy cũng biết cô ấy yêu anh nhưng tình cảnh của họ không cho phép hai người có thể gần nhau. Viên Lạc Phàm muốn đổi tất cả những gì bản thân mình có để Khương Ngọc Dao được bình an. Chỉ là Khương Ngọc Dao không biết.... Chàng trai cô ấy yêu... Bây giờ đã cùng cô ấy âm dương cách biệt. Âu Hân sững người mất một lúc lâu. Khương Ngọc Dao nói như vậy là cô ta không biết Viên Lạc Phàm đã chết nên mới chấp nhận nhiệm vụ lần này. Nếu cô ấy biết thì sao.... Âu Hân định nói ra thì nghe có tiếng xe đi tới. Quay đầu lại là xe quân dụng của Vương Kì Hạo. Âu Hân liền quay đầu lại thì không thấy Khương Ngọc Dao đâu nữa. Chiếc xe thể thao màu đen đã quay đầu phí về phía trước rồi. Chửi thề một tiếng, Âu Hân chạy lại chic xe của mình để kiểm tra. Quả nhiên như đúng dự đoán, Chu Mẫn đã biến mất rồi. Âu Hân chạy lại cạnh xe quân dụng, cô gõ lên cửa xe ba cái rồi mở cửa ngồi vào. Vừa ngồi vào xe Âu Hân đã nhoài người lên phía trước hỏi: - Tiểu Trạch, cô ta đang được đưa đến đâu rồi. - Đang đi về hướng tây, nhưng tín hiệu không hiểu sao rất chập chờn.... Mất tín hiệu rồi! Viên Tiểu Trạch nói một câu, mười ngón tay vẫn đặt trên bàn phím thảo tác. Âu nhìn vào màn hình, thấy một bản đồ thành phố thu nhỏ, trên màn hình xuất hiện nhiều chấm đỏ nhấp nháy. Xin thứ lỗi cho, mấy cái phần mềm công nghệ thông tin này Âu Hân không hiểu. Lúc trước có tìm hiểu một chút nhưng não cô lại không chịu tiếp thu. Bây giờ nhìn vào màn hình thật sự không hiểu gì, đại khái có thể hiểu là đang theo dõi tín hiệu trên bàn đồ. Nghe Viên Tiểu Trạch nói đột nhiên mất tín hiệu, Âu Hân nhìn kĩ một chút thì thấy những chấm đỏ nhấp nháy vừa nãy bây giờ đã hoàn toàn biến mất. Vương Kì Hạo nheo mắt nhìn một chút. - Đưa đây. Viên Tiểu Trạch liền chuyển máy tính xuống cho Vương Kì Hạo. Âu Hân nghiêng người nhìn Vương Kì Hạo thao tác, thầm cảm thán một câu. Sao họ có thể thao tác nhanh như vậy được chứ. Màn hình máy tính hiện lên biểu tượng lỗi, sau đó là cảnh báo. Màn hình xuất hiện những đường cong như biểu đồ biểu thị cái gì đó, sau đó lại nhấp nháy biểu tượng lỗi. Màn hình lại chuyển về hình ảnh bản đồ thành phố, chấm đỏ lại xuất hiện nhưng lại xuất hiện ở nhiều nơi. - Có vẻ như thứ chúng ta để trên người Chu Mẫn đã bị phát hiện. Tín hiệu không bị phá nhưng bị làm nhiễu. Nhiều nơi như vậy không thể đi hết được. Âu Hân nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nhìn trái nhìn phải, nhìn xa nhìn gần nhưng vẫn không hiểu. Âu Hân cắn cắn môi dưới, ngước ánh mắt tủi thân lên nhìn Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo mỉm cười xoa đầu cô một cái. - Sau này sẽ dạy cho em. Âu Hân nghĩ một chút lại lắc đầu. Thôi đi, nhìn khó như vậy, cô không học nữa. - Vậy bây giờ phải làm sao? Không thể phá thứ gây nhiễu tín hiệu được à? - Không phá được. - Nếu vậy là để Chu Mẫn thoát rồi? Chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa để tìm ra người đứng đằng sau cô ta nữa. Vương Kì Hạo nghĩ một chút rồi đưa máy tính lại cho Viên Tiểu Trạch. - Sẽ tìm ra được. Cậu chọn lọc một chút những chỗ Chu Mẫn có thể đến. Câu trước là an ủi cô, câu sau là dặn dò Viên Tiểu Trạch. Trương Hạ đang lái xe, thuận tiện trao đổi với Viên Tiểu Trạch một số vị trí có thể lẩn trốn. .... Đến tối hôm đó vẫn không có dấu vết gì. Chiếc xe định chuyển hướng quay trở lại Tử Uyển thì những dấu chấm đỏ trên màn hình máy tính liền hội tụ lại một chỗ. - Là khu rừng phía nam. Chiếc xe quay đầu phi nhanh tới khu rừng phía nam. Mùa đông, trời đã tối nên trong không khí nhiệt độ đã hạ xuống thấp hơn bạn ngày. Địa điểm lại là trong rừng nên không khí có phần ẩm thấp và lạnh hơn, còn có cả sương mù. Vương Kì Hạo cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Âu Hân. Âu Hân đang lạnh đến tê cả tay, miệng thở ra toàn khói trắng, chân tê cứng sắp đi không nổi nữa rồi. Đột nhiên phần cổ tiếp xúc với một lớp bông ấm áp, Âu Hân đảo mắt một chút thì là phần bông ở cổ áo khoác quân phục của Vương Kì Hạo, cơ thể đã ấm hơn một chút. Âu Hân nghiêng đầu cười với anh một cái. Trời lạnh, miệng cũng gần như đóng thành băng, nụ cười không tươi như hoa nở nhưng vẫn thấy rõ được nét cười và hạnh phúc. Vương Kì Hạo ôm cô vào trong lòng. - Trời lạnh rồi, hay em cứ về trước. - Không sao. Anh có lạnh không? - Không lạnh. Âu Hân túm chặt tay anh đi về phía trước. Cô còn liên tục xoa bàn tay anh để anh thấy đỡ lạnh. Bốn người đi một lúc vào trong rừng. Trời tối, cũng may trong xe lại có sẵn năm cái đèn pin. Âu Hân liên tục chuyển động ánh sáng đèn pin xung quanh. Hình như cô nghe thấy có tiếng xào xạc rất mạnh, còn có tiếng cây gãy giống như có ai đang đi rất nhanh vậy, hơn nữa còn không phải là một người. Đây không phải tiếng bước chân của bọn cô vì bốn người đều đang đi trên lối đường mòn nhỏ bằng sỏi đá. - Em cũng nghe thấy à? Âu Hân ngước nhìn anh ngạc nhiên sau đó nghiêm túc gật đầu. Hóa ra Vương Kì Hạo cũng nghe thấy âm thanh đó. Âu Hân cảm nhận được eo mình bị siết chặt. Âu Hân hỏi nhỏ một câu với người đàn ông bên cạnh. - Sao vậy? - Cẩn thận một chút. Âu Hân gật đầu rồi chủ động nép sát vào người anh. Bước chân Viên Tiểu Trạch đừng lại, ánh sáng đèn pin đảo xung quanh. - Thiếu soái, tín hiệu là ở chỗ này. Vương Kì Hạo đảo mắt nhìn xung quanh chỉ thấy đêm tối và nhờ anh đèn pin miễn cưỡng có thể thấy xung quanh thấp thoáng nhiều cây to. - Tìm kiếm xung quanh một chút. Vương Kì Hạo định kéo tay Âu Hân lên phía trước tìm thì thấy cô đứng im không nhúc nhích. Anh quay lại nhìn, thuận tiện soi đèn pin lên gần mặt cô. Chỉ thấy mắt cô nhắm lại, lông mi liên tục động, ấn đường hơi nheo lại. - Sao vậy? - Kì Hạo! Có mùi tanh.... Hình như là máu... nhưng còn có một mùi khác nữa cũng rất lồng. Vương Kì Hạo cũng động đậy cánh mũi một chút liền nhận ra đúng là mùi máu tanh, thoang thoảng trong mùi máu tanh còn có mùi khác nữa. Mùi này tuy không thân thuộc nhưng đại khái có thể đoán... là mùi vị do hoan ái mà tạo thành. Lông mày khẽ cau lại, Vương Kì Hạo soi đèn đi về bên cạnh. Âu Hân túm lấy tay áo anh đi phía sau. - A! Âu Hân bị vấp vào cái gì đó suýt ngã. Vương Kì Hạo đỡ cô đứng vững, ánh đèn di chuyển đến vật mà Âu Hân vừa vấp phải. Một giây sau khi ánh đèn chiếu đến, Âu Hân kinh hãi đến trợn tròn mắt, cơ thể căng cứng như dây cung. Sau ba giây Âu Hân liền có cảm giác chân mình mềm nhũn ra như sắp ngã tới nơi, cánh môi cô run rẩy không biết là do có cơn gió lạnh thổi qua hay là vì kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt.