Thiếu Phu Bất Lương
Chương 40
Hách Liên Dung lúc trước còn không quá để ý, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của phụ nhân kia, nàng hô nhỏ một tiếng, “Cô nãi nãi?”
Vị Thiếu Quân nhắm nửa mắt nhìn chằm chằm ra ngoài kiệu, nhẹ giọng nói: “Có nội tình, chúng ta đi xem….” Nói xong, hắn lôi kéo Hách Liên Dung muốn xuống kiệu, Hách Liên Dung run sợ một chút, thân mình đã bị hắn kéo ra khỏi chỗ ngồi, nhưng nàng rất nhanh tránh khỏi bàn tay của Vị Thiếu Quân, “Muốn đi ngươi tự đi, ta không có hứng thú.” Mặc dù có chuyện tốt liền hiếu kỳ, nhưng bị người khác lôi kéo cùng chủ động tìm hiểu không giống nhau, chuyện của người Vị gia tốt nhất vẫn là không nên biết quá nhiều.
Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, “Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không? Đối với loại chuyện như vậy cũng không hứng thú?”
Hách Liên Dung từ chối cho ý kiến, nhìn hắn, hắn khoát tay, “Ta đi, ngươi ở đây trông chừng hai cái tiểu quỷ.”
“Uy!” Bàn tay Hách Liên Dung vội vàng muốn giữ hắn lại, bất đắc dĩ thời điểm hắn nói chuyện thì người đã đi ra ngoài. Hách Liên Dung ảo não theo sát đi ra ngoài, thấy Vị Thiếu Quân đã muốn đi tới quán trà bên cạnh, thò đầu vào bên trong dò xét, còn quanh đầu lại phía nàng nhìn xung quanh một chút, gợi lên một chút tươi cười vì đã thực hiện được âm mưu, người cũng đã tiến vào bên trong quán trà.
Hách Liên Dung cực kỳ hối hận, vừa rồi nếu nhanh tay một chút thì được rồi, tên khốn này rõ ràng chính là muốn mượn cơ hội này đem nước mũi số 1 và số 2 vứt lại cho chính mình, thật sự là ý tưởng tốt!
Mắt đã không thấy bóng dáng của Vị
Thiếu Quân, Hách Liên Dung đứng tại chỗ cũng không có đuổi theo, không nghĩ cũng biết Vị Thiếu Quân ra tay lần này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trở về, mà cô nãi nãi kia hóa trang xuất hiện ở đây hiển nhiên là có ẩn tình khác, nếu nàng mạo muội đi vào, sẽ cùng Vị Thiếu Quân nảy sinh tranh chấp, muốn không để cho người ta phát hiện cũng khó, đến lúc đó mặc kệ nàng biết được bí mật của cô nãi nãi, cũng chỉ khiến cho nàng ở trong Vị phủ có thêm một địch nhân, đây là không nên…. So sánh ra, hai nam hài này chỉ có ăn liền dỗ được, hơn nữa chỉ có thời gian nửa ngày, ngược lại có vẻ chẳng phiền toái gì.
Hách Liên Dung hít một hơi, quả nhiên, chuyện có liên quan tới Vị Thiếu Quân, không có việc gì tốt đẹp.
Cũng may, hai nam hài kia có ăn liền thật sự không náo loạn, công tác bảo mẫu của Hách Liên Dung cũng thuận lợi tiến hành. Tuy nhiên thời điểm sắc trời đã muộn nàng mới có thể trở lại Vị phủ, vừa vặn đến thời gian cơm chiều. Nàng không nghĩ giữa chừng tham dự khiến người ta dòm ngó, nhưng cũng không nên trực tiếp quay về
Thính Vũ Hiên, ngược lại ở trong hoa viên nhàn nhã đi lại một lúc, thẳng đến khi thấy trong đại sảnh có người lục đục đi ra, mới chuyển hướng đi tới Giáng Tuyết cư, vốn định chờ Vị Đông Tuyết nói lại chuyện hôm nay một chút, không nghĩ tới khi tới nơi lại gặp cô nãi nãi trước.
Vị Đình Ngọc thẳng lưng đi tới phía trước nhìn không chớp mắt, trên mặt duy nhất một thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra chuyện gì khác thường. Hách Liên Dung mặc dù không muốn tìm tòi nghiên cứu xem hôm nay nàng rốt cuộc đi làm cái gì, nhưng dù sao đụng phải, ánh mắt vẫn nhịn không được dừng lại ở trên người nàng một chút. Vị Đình Ngọc thấy nàng, bước chân không có dừng lại, cũng không hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở trong này, chính là mi khẽ rung, hơi hơi gật đầu, liền rời đi luôn.
Thật sự là quái nhân.
Ý tưởng này vừa mới xuất hiện. Hách
Liên Dung liền nhịn không được cười khẽ. Này không phải chính là cảnh giới cao nhất trong giấc mộng của chính mình sao? Không tiếng động quay đầu, xây lên bức tường, tựa như tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ với nàng. Cảnh giới của chính mình cũng không cao, ngày nào đó có thể biến thành một người như nàng vậy, đại khái cũng là lúc viên mãn.
Hách Liên Dung đang mặc sức tưởng tượng bản thân có một ngày viên mãn, phía sau truyền đến tiếng bước chân của
Vị Đông Tuyết. Vốn chính là đang chờ nàng, hiện tại lại bị nàng làm cho hoảng sợ. Khôi phục lại tâm tình một chút, Hách Liên Dung đem những việc hôm nay nói đại khái lại cho nàng một lần. Vị Đông Tuyết tất nhiên lo lắng không thôi. Hách Liên Dung an ủi nói: “Yên tâm, thầy thuốc đã xem qua, cũng đã kê dược. Chính là muội lần sau gặp nương muội nhớ dặn nàng, đừng làm việc nữa, ít khiến cho thân thể mệt nhọc. Muội nói nàng nhất định sẽ nghe.”
Vị Đông Tuyết liên tục gật đầu, lại vẫn không biến mất khuôn mặt u sầu. “Muội cũng không biết khi nào lại có thể đi thăm nương muội. Chuyện đồ cổ bị tráo đổi còn không có kết quả.
Đại tẩu giống như hoài nghi tam tỷ cùng tam nương, đối với muội cũng vẫn có sự nghi ngờ. Tóm lại, hiện tại, ai có chút động tĩnh gì, đại tẩu nhất định sẽ không bỏ qua.”
Hách Liên Dung nửa tin nửa ngờ. Nàng vẫn cảm thấy chuyện tráo đổi đồ cổ này Ngô thị đã nhận định là do Vị
Thiếu Quân làm, chẳng nhẽ không đúng? Vẫn là sợ tạo thành oan giả án sai (người bị oan, án bị sai), cho nên mới triển khai điều tra trên diện rộng sao?
Hách Liên Dung đương nhiên không biết đáp án, nhưng hai ngày sau xuất hiện nhiều loại dấu hiệu, lời nói của Vị Đông Tuyết là thật. Ngô thị thật đúng là đem chính mình trở thành nữ thần bộ, tùy ý có thể nhìn thấy nàng phái ra cơ sở ngầm, cũng không sợ người khác, công khai ở xung quanh viện của người khác rình coi, khiến cho ai nấy đều cảm thấy bất an. Tuy nhiên, rốt cuộc nàng cũng không phải là không thấy vết sẹo sẽ quên đau, đối với Hách Liên Dung, nàng vẫn là có chút ưu đãi, cũng không phái thám tử tới Thính Vũ Hiên.
Đối với chuyện này, Hách Liên Dung có chút tự mãn nho nhỏ, luôn luôn chờ mong Tiền Kim Bảo đến tìm nàng sau đó hảo hảo khoe khoang khoe khoang. Tiền Kim Bảo lại giống như mất tích, vẫn không xuất hiện nữa. Bởi vậy, Hách Liên Dung ngược lại có chút nhớ nàng. Lại nói tiếp, Tiền Kim Bảo được xem là bằng hữu duy nhất trước mắt của Hách Liên Dung. Mặc dù, những khi có chuyện gì đặc biệt rất ngại nàng huyên náo, nhưng thiếu sự huyên náo của nàng lại cảm thấy có chút cô quạnh.
Cho nên, sau khi dùng xong bữa sáng, Hách Liên Dung quyết định đi tìm nàng.
Mới ra cửa Vị phủ, liền thấy Vị Thiếu
Dương mấy ngày nay không thấy đang bước lên xe ngựa, thấy nàng nhẹ nhàng cười, “Nhị tẩu muốn xuất môn?”
Hách Liên Dung gật đầu nói: “Tẩu muốn đi Hàn phủ thăm Kim Bảo.”
Mày Vị Thiếu Dương hơi nâng lên một chút, “Cùng đường với nơi đệ muốn đi, nhị tẩu lên xe, đưa đệ tới nơi muốn đi rồi tẩu tiếp tục ngồi xe tới Hàn phủ.”
Hách Liên Dung cũng không từ chối, liền lên xe ngựa, “Đệ muốn đi bàn bạc chuyện làm ăn?”
“Không phải.” Vị Thiếu Dương nói xong liền cười, “Gần như vậy.”
Hách Liên Dung ngồi xuống, lấy ánh mắt hỏi, đối với Vị Thiếu Dương, nàng không băn khoăn chút nào.
“Chính là vị phu nhân ném vỡ đồ cổ kia, giao ước hôm nay bồi thường cho nàng, để Vi Tất Tri mua lại đồ cổ kia, chuyện lớn hóa nhỏ.”
Hách Liên Dung bật cười, “Nói nửa ngày, cuối cùng vẫn tới lượt đệ bồi thường.”
Vị Thiếu Dương lắc đầu, “Nhị ca nói ca
ấy nhất định sẽ kiếm được bạc, đệ mấy ngày nay không gặp ca ấy, cũng không biết ca ấy kiếm tiền thế nào.”
Hách Liên Dung kinh ngạc nói: “Đệ thế nhưng thật sự tin tưởng hắn sẽ mang bạc tới?”
“Nghe nương nói, ca ấy không lấy tiền của bà nội với nương.” Vị Thiếu Dương cười nói: “Nói không chừng ca ấy thực sự có biện pháp gì đó.”
Vẻ mặt Hách Liên Dung cổ quái, tuy rằng hai ngày trước, nàng xác thực nhìn thấy ngân phiếu tám ngàn hai, nhưng nàng thủy chung không muốn tin tưởng một vạn hai, con số thiên văn đối với những gia đình bình thường, lại có thể để cho tên khốn Vị Thiếu Quân kia dễ dàng thắng được.
Không mất bao nhiêu thời gian, xe ngựa liền dừng trước một gian tửu lâu, Vị Thiếu Dương nhảy xuống xe nói:
“Không bằng nhị tẩu cũng tới xem đi?” Nói xong, hắn cười khổ một tiếng,
“Vị phu nhân kia vừa nói một chút liền khóc, đệ ứng phó không nổi. Các tẩu đều là nữ nhân, có lẽ có thể nói chuyện.”
Thần sắc khó xử của Vị Thiếu Dương khiến cho Hách Liên Dung không thể lập tức cự tuyệt, đang lúc chần chờ, nhìn thấy Vị Thiếu Quân lảo đảo xuất hiện ở đầu đường, ngáp dài, bộ dáng không có tinh thần, một đoạn đường ngắn ngủn liên tiếp đụng phải vài người, giống như du hồn đi đến trước cửa tửu lâu, giống như mới phát hiện Vị Thiếu Dương cùng Hách Liên Dung, ngạc nhiên một chút, tiện đà hướng Hách Liên Dung cười nói: “Ngươi cũng tới rồi? Tới rất đúng lúc, đỡ phải khiến ta lát nữa về nhà tìm ngươi.”
Hách Liên Dung thấy hắn sẽ tức, “Ngươi tìm ta làm cái gì?”
Vị Thiếu Quân cũng không trả lời, cười hắc hắc, nhanh chóng tiến vào trong tửu lâu, lớn tiếng hỏi: “Chủ nợ đã đến chưa? Bạc ta đều đã chuẩn bị tốt.”
Chẳng lẽ hắn thực sự thắng được một vạn lượng bạc? Hách Liên Dung vô ý thức bĩu môi, Vị Thiếu Dương nói: “Nhị tẩu cũng đi vào đi thôi, vị phu nhân kia cho dù lấy được bạc khẳng định cũng sẽ khóc.” Dứt lời, hai tay hắn tạo thành chữ thập, vẻ mặt đau khổ nói: “Kính nhờ ~~~~”
Nhìn động tác pha chút trẻ con của Vị
Thiếu Dương, Hách Liên Dung bật cười, rõ ràng vừa rồi vẫn là một bộ dáng bất đắc dĩ đứng đắn. Tuy nhiên, nàng cuối cùng cũng xuống xe ngựa, cùng Vị Thiếu Dương cùng nhau tiến lên lầu hai.
Vị phu nhân kia mới đến, đang ngồi còn có nhị chưởng quầy Vi Tất Tri. Vị phu nhân kia quả nhiên là khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, còn đang nhẹ giọng nức nở. Trong con mắt của nhị chưởng quầy tràn ngập khó xử, thấy Vị Thiếu Dương tiến vào vội vàng đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Vị Thiếu Dương vụng trộm hướng Hách
Liên Dung làm bộ mặt đau khổ, Hách Liên Dung cắn môi cười khẽ, lúc này liền nghe thấy Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn nói: “Nhanh chóng viết chứng từ đi, ta cả đêm không ngủ, mệt muốn chết.”
Nhị chưởng quầy liền lấy ra chứng từ mua bán đã sớm chuẩn bị tốt, Vị Thiếu Dương trước tiếp nhận xem xét, rồi sau đó mới đặt lên trên bàn, cười nói với Vị Thiếu Quân: “Không thể tưởng tượng được nhị ca thật sự có biện pháp.”
Vị Thiếu Quân đắc ý cười, từ trong ngực lấy ra cái túi tiền, túi tiền vừa rơi vào trong tay, thần sắc Vị Thiếu
Quân nhất thời biến đổi, “Này…”
Vài người trong phòng đều nhìn chằm chằm sắc mặt của Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Dương thấy hắn như vậy lại nhíu mày, “Nhị ca, sao vậy?”
Vị Thiếu Quân kinh ngạc lắc lắc túi tiền, “Này không phải của ta….” Hắn vừa nói, vừa nghi hoặc mở túi tiền ra, bên trong cũng là một tệp giấy dày, nhưng tất cả đều là giấy trắng.
Vị Thiếu Quân lập tức ném cái túi tiền kia đi, hai tay ở trên người cẩn thận sờ soạng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại vẫn không tìm thấy cái gì. Cuối cùng, hắn gấp đến độ cởi luôn áo khoác ngoài ra, vị phu nhân kia kinh hô một tiếng, quay mặt ra chỗ khác, hoảng sợ nói: “Vị lão bản, các ngươi…. Các ngươi làm vậy là có ý tứ gì!”
Vị Thiếu Dương vội vàng tiến lên ngăn Vị Thiếu Quân lại, thấp giọng nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Trên mặt Vị Thiếu Quân mang theo thần sắc không thể tin, hầu kết nổi lên vài lần (nuốt nước miếng a), rốt cuộc từ trong cổ họng phát ra thanh âm run rẩy, “Ta… túi tiền của ta…. Không thấy.”
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
47 chương
352 chương
7 chương
398 chương
47 chương
173 chương