Thiếu Phu Bất Lương
Chương 2
“Ta?” Hách Liên Dung nhìn trước nhìn sau, xác định người hắn nói chuyện là chính mình. Cái quái gì đây, thấy thế nào hiện tại người nên bị chất vấn hẳn là là hắn mới đúng.
“Hóa ra cô chính là huyền chủ hòa thân của nước Tây Việt, khó trách ta tìm khắp thành Vân Trữ cũng không phát hiện ra nơi cô ở.”
“Đừng nói khó nghe như vậy……” Cái gì mà lại ở đây, nàng cũng chẳng muốn vậy đâu…… Không đúng, trọng điểm không phải vấn đề này: “Ngươi nói ngươi tìm ta?” Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cơ mà.
“Cô ăn nói hồ đồ gì vậy?!” Người nọ đóng chặt của phòng chất vấn: “Ba ngày trước, đừng nói cô đã quên.”
Ba ngày trước? Hách Liên Dung ngớ người tìm tòi trong đầu “ Ba ngày trước?”, ngày đó nàng vừa tới Vân Trữ, đến trạm dịch, ăn hai cái bánh bao, ngủ suốt một buổi chiều……
Hách Liên Dung mờ mịt làm cho người nọ rất là tức giận: “Lúc cô vừa tiến vào thành, cố nhớ ra xem!”
Vừa mới tiến vào thành…… Vừa mới tiến vào thành…… Vẻ mặt Hách Liên Dung đột nhiên cứng đờ, đích xác, khi đó đã xảy ra một sự kiện.
Ngày đó nàng thừa cơ xe ngựa vừa mới tiến vào thành Vân Trữ liền lấy một con ngựa bên đường cưỡi thử, haiz!
Thật quá nguy hiểm. Vừa vặn trên người nàng có văn kiện từ Tây Việt quốc, thế là mang đến xuất trình lính gác cổng, sau đó “chạy” luôn.
Đương nhiên con ngựa kia cũng ngừng lại, có điều nó rất không cam tâm, thuận thế nó thu chân sau, phẫn nộ… tiện chân đá bay một người…không xa lắm.
Hách Liên Dung còn nhớ rõ chính mình phát ra một tiếng kinh hô thật lớn, không phải bởi vì người nọ phi phàm tuấn mĩ, mà là bởi vì nơi hắn rớt xuống là đống phân trâu góc đường.
Thật sự có lỗi a! Bởi vì lúc ấy người úp mặt xuống dưới, Hách Liên Dung không thấy rõ được tướng mạo, sớm biết dung nhan hắn mỹ mạo như này, lúc ấy nàng cũng xuống xe hỗ trợ rồi.
Nhìn bộ dạng thổn thức của Hách Liên Dung, hắn ta liền lạnh giọng cười: “Nhớ ra chưa?”
Hách Liên Dung vội vàng làm bộ như không có chuyện gì, chột dạ nhìn thẳng đáp: “ Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu. Hơn nữa vị công tử này… Tuy rằng ngươi thay thế nhị thiếu gia
Vị phủ bái đường cùng ta…nhưng phòng này hình như cũng không phải của ngươi đâu.”
Hiển nhiên người này trừng mắt nhìn nàng. Thái độ gì? Cũng không phải nàng đá hắn. Nàng không ngu ngốc đến độ thừa nhận là mình làm đâu. Hắn chớp chớp mắt, chậm rãi bước đến trước mặt Hách Liên Dung, nhìn chằm chằm nàng không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới cười nói: “Cô cũng nói là ta lấy cô còn gì. Ta không đến nơi này thì đi chỗ nào?”
Hách Liên Dung từ trước đến nay đối với nụ cười của mỹ nam thật không có sức chống cự nhưng nàng vẫn từng bước lui về phía sau. “ Ngươi không sợ có người tiến vào nhầm tưởng ta và ngươi…sẽ rước lấy phiền toái sao?”
Hắn không trả lời, nhún vai tươi cười toe toét như thể bị ai đó điểm huyệt cười vậy.
“Cô yên tâm. Ta thật sự không để bụng chuyện đó đâu.” Hắn đột nhiên mở miệng.
Lúc hắn nói cây này một bên đầu vai hơi chùn một chút, đó là đơn giản phản xạ tứ chi biểu hiện ý tứ là: lời ta đang nói chính là gạt người!
Hiển nhiên hắn thật muốn tức điên rồi,
Hách Liên Dung cảm thấy được lời hắn nói đơn giản như vậy là muốn làm cho chính mình thả lỏng cảnh giác, sau đó lại cho nàng một kích trí mệnh.
“Ta cảm thấy…… Ngươi nên rời đi, miễn cho nhị thiếu gia trở về lại hiểu lầm.” Hách Liên Dung ý đồ nhắc nhở hắn nhớ lại thân phận chính mình, tuy rằng không biết hắn rốt cuộc là ai, nhưng có thể thay người ta bái đường, quan hệ hẳn là sẽ không quá xa, càng phải tị hiềm mới đúng.
Không ngờ người nọ nghe xong lời Hách
Liên Dung nói không những không rời đi ngược lại càng bước lại gần hơn, Hách Liên Dung chỉ có thể đi lui về phía sau, dựa vào tủ quần áo, nhanh nhanh nói: “ Nếu ngươi muốn ta giải thích, ta giải thích!”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cái miệng của hắn tuy có ý cười, nhưng mí mắt nhướng lên, mắt như khoá chặt đối phương, làm cho Hách Liên Dung cảm thấy chính mình như bị ai đánh.
“Giải thích?” Hắn đột nhiên ra tay chế trụ Hách Liên Dung: “Cô làm hại ta……”
Câu nói kế tiếp Hách Liên Dung hoàn toàn không nghe thấy, một vật mềm mại lành lạnh chạm vào môi nàng, chờ nàng phản ứng lại, đầu lưỡi của người nọ đã tách hai hàm răng của nàng, thâm nhập vào trong miệng của nàng.
Đây là…!
Hách Liên Dung dùng hết sức lực giãy dụa nhưng không sao đẩy được hắn ra, hai bàn tay ma quỷ đặt hờ sau tủ quần áo, người nọ không thể tự kiềm chế, ngược lại dùng tay kia nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của nàng, càng hôn sâu hơn.
Hách Liên Dung buồn bực muốn khóc.
Tuy rằng nàng hơn mười năm có nhìn qua cảnh bị cưỡng hôn, nhưng đổi lại hôm nay nàng lâm vào cảnh tượng này, cảm giác phải diễn tả ra sao đây ? Đừng làm cho nàng ngay ngày thành thân ở trong tân phòng bị người cưỡng hôn, sẽ làm nàng liên tưởng đến gian phu dâm phụ nha.
Đại khái là thanh âm của Hách Liên Dung phát ra ở tủ quần áo quá mức thảm thiết, làm cho những người bên ngoài ý thức được có điều không đúng, rốt cục thời điểm Hách Liên Dung sắp tắt thở thì họ cũng vừa vào đến.
Nam nhân chết tiệt này cũng ngẩng đầu lên, Hách Liên Dung vội vàng hớp ngụm lớn không khí, nàng không thể chịu thua kém kẻ kia được, hai tay gắt gao chống đỡ phía sau ngăn tủ, không cho chính mình quá mức chật vật
Nha hoàn và gia đinh vừa vào tới liền nhìn thấy ngay một màn, mỗi người trừng mắt che miệng, nam nhân đáng giận kia sắc mặt trầm xuống: “Đi ra ngoài!”
Ak? Hách Liên Dung kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, lần đầu thấy có người làm gian phu mà còn oai phong như vậy. Càng tức giận hơn là đám nha hoàn, gia đinh kia lại ngoan ngoãn quay đầu đi ra ngoài, còn có người nhỏ giọng nói: “Bảo hộ viện không cần lại đây, không phải kẻ trộm……”
Tròng mắt Hách Liên Dung thiếu chút nữa rớt ra, nhị thiếu phu nhân của bọn họ đang bị người ta phi lễ này!
Vậy nhưng không nói một tiếng liền đi ra!
“Này! Này!” Tay Hách Liên Dung quờ quạng trong không trung, cấu, cào vài cái, cũng không giữ bọn họ lại được. “Đừng kỳ vọng sẽ có người tới cứu cô” nam nhân chết tiệt nọ giữ chặt cằm nàng, mỹ sắc của hắn ở thật gần …rất gần… “Ta muốn nói cho cô rõ…đây chính là Vị phủ!”
“Ngươi…… Rốt cuộc muốn thế nào? Ta! Ta! Ta là nhị thiếu phu nhân Vị phủ……”
“Nhị thiếu phu nhân?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia nhe răng cười, Hách Liên Dung cảm thấy tuyệt vọng, câu tiếp theo đã chính thức đem nàng đẩy xuống địa ngục không đáy “Cô đoán……Cô có hối hận không khi đến Vị phủ?”
Làn môi lành lạnh ép xuống, Hách Liên
Dung đã muốn thôi không từ chối nữa, không phải có câu sao: cuộc sống tựa như cường bạo, nếu không thể phản kháng, liền hưởng thụ đi.
Vì thế mà nàng lại hưởng thụ tập hai, nam nhân thở hổn hển nhìn Hách Liên Dung, lấy tay cọ xát nhẹ nhàng nơi khóe miệng một chút, “Hôm nay ta còn có việc, cái này coi như bù lại chút thiệt hại.”
Dứt lời hắn buông Hách Liên Dung ra, đi thẳng đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo thứ hai nhìn nhìn, sau đó cầm trang sức kia đi đến bên giường, xốc áo ngủ bằng gấm lên, đem tất cả trang sức đặt vào chiếc khăn trắng ở giữa giường, gói lại thành một cái bọc nhỏ, cầm trên tay sau đó nhìn Hách Liên Dung cười nói: “Chúng ta sau này còn gặp lại~”
Hắn cứ thế ung dung tiến vào làm kẻ trộm sao?? Chẳng qua bây giờ trộm cắp biến thành cướp đoạt, còn còn còn……
Nếu nói nàng lúc nãy có chút tức giận, hiện tại còn lại thêm xấu hổ và giận dữ nữa. Không cần nghĩ cũng biết chỗ trang sức kia là dùng làm cái gì vậy mà hắn còn hốt cả bao a!
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Hách Liên Dung cuối cùng cũng hơi bình tĩnh chặn hắn ở cửa hỏi. Chờ hỏi ra tên của hắn nàng sẽ làm hình nhân thế mạng nguyền rủa chết hắn luôn!
Người nọ quay đầu lại nhìn Hách Liên Dung, khoé môi nhếch lên cực điểm: “Vị Thiếu Dương, nhớ kỹ cái tên này.”
Báo danh xong, Vị Thiếu Dương ung dung rời đi, để lại một mình Hách Liên Dung ở trong phòng ngẩn người.
Vị Thiếu Dương? Hách Liên Dung nhớ rõ phu quân mình tên Vị Thiếu Quân.Vị Thiếu Quân? Vị Thiếu Dương?, chẳng lẽ là huynh đệ…… Không đúng không đúng, trọng điểm không phải cái này. Ở thời đại này, nữ nhân cùng người khác phái phát sinh đụng chạm gì đều là muốn chết, huống chi là bị bế lại ôm hôn nữa chứ, mặc kệ hắn là ai, chính mình cũng đang mang tội danh gian phu dâm phụ a, hiện tại nói không chừng đã muốn có người đem việc này báo cáo lão phu nhân Vị gia.
Làm sao bây giờ? Muốn chạy trốn sao? Vẫn là ở lại? Hoặc khá hơn một chút, có khi nào đem nàng trục xuất về nước?
Vậy càng không ổn, Tây Việt quốc chủ vốn không vừa mắt với ông bố quận vương nhà mình nên mới bắt nàng hoà thân, nàng nếu như bị đưa trở về liệu có phá hỏng tình hữu hảo giữa hai nước không? Sau đó cả nhà nàng cũng bị chém luôn.
Hay là…… Chạy trốn đi! Nàng bỏ đi hẳn
Vị gia cũng sẽ rất vui sướng, còn nước Vân Hạ cũng chẳng ai buồn bận tâm đến chuyện này đâu.
Thế nhưng…nàng phải chạy đi đâu đây?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
81 chương
34 chương
89 chương
75 chương
24 chương
63 chương