Thiếu Phu Bất Lương
Chương 164
Hách Liên Dung ngạc nhiên lại bất an vùng khỏi tay Vệ Vô Hạ, loại hành vi này nàng không coi ra gì, cũng không nói lên rằng ở thời đại này nó thực sự không có vấn đề gì. Nàng thấy thực may mắn vì lúc này không có những người khác bên cạnh, ngay cả Bích Liễu cũng không ở đây, do vậy, nàng đã giảm bớt được không ít phiền toái.
“Có ý gì? Trần Bình Phàm bởi vì chạm phải cánh tay của một vị cô nương, cho nên mới nhận định rằng bản thân cần phụ trách?”
“Ta thấy đúng là như vậy đó, kỳ thật vị
Trần công tử này có chút chuyện bé xé ra to, lúc ấy mưa vừa rơi xuống, xiêm y ai nấy đều ướt đẫm, cho dù không cẩn thận nhìn thấy rồi chạm phải, cũng có gì sai đâu chứ?”
“Trời mưa…” Mấy ngày gần đây, chỉ có đêm thất tịch ngày hôm đó mới mưa to chút, nếu là buổi tối hôm đó xảy ra chuyện, vậy thời gian cũng ăn khớp, chính là Trần Bình Phàm này… nói thế nào mới tốt đây? Nghe xong thì quả thấy là có phong phạm của quẩn tử, nhưng làm sao lại khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ như vậy đâu?
Chẳng lẽ huých đánh phải tay liền thực sự phải… khoan đã… khoan đã….
“Ngươi nói chính là vào đêm thất tịch đó hả?”
Vệ Vô Hạ cười cười, coi như cam chịu.
“Đêm thất tịch đó, ngươi lúc tránh mưa mà tình cờ gặp Trần Bình Phàm?”
“Quả thực là tình cờ, nhưng ta không biết tên hắn, hôm nay mới biết hắn chính là người đã cầu thân với tứ tiểu thư.”
“Ở đó còn ai nữa?” Hách Liên Dung có dự cảm không tốt, “Ngoài Trần Bình Phàm, ngươi, Yên nhi cùng Đông Tuyết, còn ai nữa?”
Ánh mắt Vệ Vô Hạ cong thành nửa vầng trăng, “Không còn nữa, một cái miếu thổ địa nho nhỏ, chỉ có bốn người chúng ta có thể chen vào.”
“Vậy, vậy hắn… đụng phải ai? Là Yên nhi?” Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, tâm sự Vị Đông Tuyết mới nặng nề, có miệng mà khó nói sao?”
“Nghiêm cô nương….” Không biết có phải
Hách Liên Dung ảo giác hay không, nhắc tới Nghiêm Yên, ý cười bên môi Vệ Vô Hạ lại càng thêm đậm, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái, lắc lắc đầu. “Tất nhiên không phải Nghiêm cô nương.”
Không phải Nghiêm Yên, thì chắc chắn là Vị Đông Tuyết, nhưng mà…
“Chẳng lẽ Trần Bình Phàm không biết Đông Tuyết chính là đối tượng hắn tới cầu hôn sao?”
Vệ Vô Hạ nhún nhún vai. “Chúng ta cũng đâu có biết hắn chính là người tới cầu hôn tứ tiểu thư đâu.”
Mấu chốt là Vị Đông Tuyết biết a! Trong đầu Hách Liên Dung hiện tại toàn là những dấu chấm hỏi to đùng.
Nói như vậy, người mà Trần Bình Phàm vội vã đi chịu trách nhiệm chính là Vị Đông Tuyết. Vị Đông Tuyết hẳn là cảm thấy vui vẻ mới đúng, sao lại ngậm miệng không đề cập tới? Đến nỗi nháo ra cái chuyện ô long như hôm nay. (chuyện ô long: ai đã đọc Ô Long viện thì chắc không cần giải thích đâu nhỉ? >.
“Ta phải tìm Đông Tuyết nói chuyện.” Hách Liên Dung nhức đầu chuyển đường đi tới Giáng Tuyết hiên, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nói với Vệ Vô Hạ: “Lần sau khi nói chuyện, nói là được rồi, năng lực lý giải của ta không phải rất thấp, có thể hiểu được ý của ngươi.”
Vệ Vô Hạ cúi người thật thấp, đợi Hách
Liên Dung đi xa, mới nâng lên bàn tay vừa rồi cầm tay Hách Liên Dung, khóe môi hơi hơi cong, đáy mắt lại không có chút ý cười nào, cúi đầu nói: “Đừng có xúc động… so với nữ nhân này, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Vệ công tử…”
Một tiếng sợ hãi truyền đến, Vệ Vô Hạ khiến nụ cười của mình trở nên tươi hơn, mới ngẩng đầu, nhìn thấy Vị
Đông Tuyết đứng cách đó không xa, hơi khẩn trương.
“Tứ tiểu thư?” Vệ Vô Hạ nhìn theo hướng
Hách Liên Dung biến mất, “Tẩu tử vừa mới tới Giáng Tuyết hiên tìm tiểu thư, không nghĩ tới tiểu thư lại ra ngoài.”
“Ta… Ta đang muốn trở về.” Sáng sớm, nàng liền đi tìm Hách Liên Dung, kết quả lại không thấy người đâu, lúc này mới qua lại, đây là con đương bắt buộc phải đi để trở về Giáng Tuyết hiên, nếu nàng còn có lựa chọn khác, nhất định sẽ không lại đây chào hỏi, trong nhà này, nàng luôn là có thể bớt nói liền không nói.
Cúi người về phía Vệ Vô Hạ, Vị Đông Tuyết cúi đầu muốn trở về, đi hai bước liền thấy vạt áo của Vệ Vô Hạ xuất hiện trước mắt mình, vội vàng dừng bước dịch về bên cạnh, không nghĩ, Vệ Vô Hạ cũng di chuyển theo nàng, hai người lại đi về cùng một hướng. Vị
Đông Tuyết kêu nhỏ một tiếng, ngẩng đầu, “Thực xin lỗi.”
Nàng muốn vượt qua hắn, lại đồng thời nhận thấy, Vệ Vô Hạ không phải là vô ý ngăn cản nàng, mà là cố ý, ngăn lại đường đi của nàng.
“Vệ, Vệ công tử?”
Vệ Vô Hạ lại lộ ra nụ cười vẫn luôn thường trực trên mặt, môi khẽ cong lên nhìn nàng, “Chuyện xảy ra ban sáng, tiểu thư có biết không?”
“Chuyện gì…”
“Tẩu tử từ chối lời cầu hôn của Trần gia.”
Ánh mắt Vị Đông Tuyết mở to hơn, lộ ra thần sắc không tin, muốn hỏi, nhưng thói quen được dưỡng thành nhiều năm lại khiến cho nàng nuốt nghi vấn lại trong lòng.
“Sao nào…” Vệ Vô Hạ bức Đông Tuyết bước lùi từng bước, “Ngay cả dũng khí hỏi tại sao cũng không có sao?”
Vị Đông Tuyết cắn chặt môi dưới, ngón tay ở hai bàn tay đã sớm bị nắm tới mức trắng bệch, “Ta, ta muốn trở về…”
Vệ Vô Hạ cũng không tính sẽ buông tha nàng, “Nếu Trần Bình Phàm sáng nay biết được tiểu thư chính là đối tượng chính xác mà hắn cần cầu thân, hắn sẽ không có hành động bội ước sai lầm như vậy, nếu tẩu tử từ sớm đã biết người đêm đó tiểu thư gặp được chính là Trần Bình Phàm, nàng sẽ không cho rằng Trần Bình Phàm là một tiểu nhân xấu xa mà từ chối cọc hôn sự này. Tẩu tử nói trong cuộc sống bình thản quan trọng nhất là gặp được chân tình, cho nên không muốn để tiểu thư vào cung, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã trễ rồi, tất cả đều hủy trong tay của tiểu thư, tẩu tử thực đã tìm được lý do để tiểu thư không cần tham gia tuyển tú, cho nên đã nghĩ muốn… Có lẽ vào cung cũng tốt?”
Vị Đông Tuyết cúi đầu, hoàn toàn không biết có đang nghe Vệ Vô Hạ nói chuyện hay không, Vệ Vô Hạ bước từng bước về phía sau, nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Đông Tuyết, bọn họ không cho phép nương tiểu thử vào cửa, tiểu thư từng hận sao?”
Vị Đông Tuyết run run một chút, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng Vệ Vô Hạ, liên tục lắc đầi, “Chưa…” Nàng tự lẩm bẩm, đột nhiên đẩy Vệ Vô Hạ phía trước ra, chạy mất.
“Tiểu thư không có chủ kiến không can đảm cũng không có cá tính, nhất định sẽ trở thành một người khiến người ta không coi trọng.”
Lời nói của Vệ Vô Hạ khiến cho bước chân của Vị Đông Tuyết chậm lại, lại nhất quyết không có dừng lại, chạy như bay trở về Giáng Tuyết hiên.
Khi đó Hách Liên Dung đang từ Giáng Tuyết hiên đi ra, thấy bộ dáng này của nàng thì cảm thấy kinh ngạc, “Đông
Tuyết? Muội sao vậy? Vừa rồi đi đâu?”
“Muội đi Thính Vũ hiên tìm tẩu… nhị tẩu…” Vị Đông Tuyết cắn cắn môi dưới, “Chuyện Trần công tử là thật sao?”
Thấy nàng hỏi việc này, Hách Liên Dung suy sụp hạ vai xuống, “Thực xin lỗi, ta đã làm hỏng mọi chuyện rồi.”
Vành mắt Vị Đông Tuyết ửng đỏ lắc đầu,
“Là lỗi của muội, muội thực sự đã muốn đem mọi chuyện nói với tẩu, nhưng mà… nhưng mà đại tỷ lại nói là muội cố ý theo hắn đi tránh mưa, nhị ca cũng nói… muốn muội cố ý làm loại chuyện này… Muội sợ nhị tẩu cũng cho rằng, mọi chuyện đều là muội nhờ Yên nhi sắp đặt, cho rằng muội là một nữ nhân vô liêm sỉ.”
“Tẩu sao có thể…” Hách Liên Dung nói được một nửa thì dừng lại, cũng không lạ khi Vị Đông Tuyết nghĩ nhiều như vậy, Vị Xuân Bình chỉ dựa vào việc nhìn thấy vài bức tranh cũng đã có thể bịa ra chuyện cô nam quả nữ ở cùng một phòng, Vị Đông Tuyết đương nhiên không dám nhắc tới chuyện bọn họ trước mặt bất kỳ ai, cho dù bọn họ cũng không phải cô nam quả nữa, nhưng lại có “da thịt chi thân”. “Cho nên… Vệ Vô Hạ nói thật?” Hách Liên Dung hơi nhấc cánh tay lên, “Da thịt chi thân?”
Khuôn mặt Vị Đông Tuyết đỏ lên, “Kia, kia chính là động tác ngoài ý muốn…”
“Nhưng hắn lại nhất định muốn chịu trách nhiệm với muội.” Thời điểm khác nhau, tâm tình cũng khác nhau. Giống như thời điểm mới gặp Trần Bình Phàm, liền cảm thấy hắn chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử giữa ban ngày giở trò đồi bại, sau khi biết được nữ diễn viên trong sự kiện kia lại là Vị Đông Tuyết, lại cảm thấy hắn còn thực sự rất đáng yêu, “Nhưng mà muội sao lại không nói cho hắn biết muội chính là tứ tiểu thư của Vị gia?”
Vị Đông Tuyết rối rắm nắm tay, “Muội… Yên biểu tỷ cùng Vệ công tử đều ở đó, muội sợ…”
“Sợ Yên nhi về nói với đại nương?”
Vị đông Tuyết cắn môi dưới gật gật đầu,
“Cho nên liền vội vàng chạy đi, Yêu biểu tỷ đuổi theo muội chạy ra, hại tỷ ấy cũng bị ướt sũng toàn thân, may mắn sau đó gặp được xe ngựa trong phủ, nên mới không quá chật vật.”
“Vậy Vệ Vô Hạ thì sao? Vẫn ở lại đó?”
Vị Đông Tuyết nghĩ nghĩ, rồi nói: “Bọn muội sau khi trở về lại bảo xe ngựa quay lại đón Vệ công tử.”
Hách Liên Dung càng thêm khó hiểu, “Lúc tránh mưa, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?” Bằng không với tính cẩn thận của Nghiêm Yên, tuyệt không để Vệ Vô Hạ một mình ở lại miếu kia, như thế nào có thể không tiện đường đưa hắn trở về, lại khiến xe ngựa quay lại một chuyến? Còn có vẻ mặt Vệ Vô Hạ khi nhắc tới Nghiêm Yên….
Vị Đông Tuyết lại lắc lắc đầu, “Bọn muội chờ ở miếu không lâu thì chạy đi, tuy nhiên, thời điểm hai người kia bước vào Yên biểu tỷ quả thực có chút không vui, Vệ công tử hình như còn nói gì đó… chỉ là, lúc đó muội đang hoảng loạn, không có nghe rõ.” Vị
Đông Tuyết nói xong lại co rúm lại, nghĩ đến lời nói vừa rồi Vệ Vô Hạ nói với nàng, vài phần bất an chợt xao động trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
47 chương
352 chương
7 chương
398 chương
47 chương
173 chương