Vị Thiếu Quân chỉ chỉ vào Vị Đông Tuyết rồi nhìn trái ngó phải tìm xe, Vị Đông Tuyết ngơ ngác: “Làm sao vậy?” Hách Liên Dung vẫn chưa nói ra suy đoán của bọ họ với Vị Đông Tuyết, để trấn an nàng liền tùy tiện ậm ờ cho có lệ, trong lòng vẫn luôn để tâm đến hành vi của Vị Thiếu Dương. Hắn biết Vị Thủy Liên mỗi ngày gần như cùng lúc xuất môn đến Vị Tất Biết với hắn nên mới kiên quyết muốn tiễn bọn họ đi một đoạn như vậy, mà chuyện Trân nương có lẽ hắn cũng đã sớm biết rồi. Có điều Hách Liên Dung cũng không lo lắng về những chuyện hắn đã biết, Vị Thiếu Quân có lẽ cũng nghĩ vì là Vị Thiếu Dương nên mới thả lỏng như vậy. Mấy người bọn họ lại lên một chiếc xe ngựa khác đi đến thẳng nhà Trân nương, Trân nương gặp bọn họ thì vô cùng mừng rỡ, kéo Vị Đông Tuyết đi chuẩn bị cơm canh, nhát định giữ Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung ở lại ăn cơm rồi mới lại đi. Hách Liên Dung cũng không từ chối nhiều, chờ dùng bữa trưa xong, Vị Thiếu Quân để Vị Đông Tuyết tự mình về nhà rồi cùng Hách Liên Dung đến chỗ Tôn đại phu đã từng chẩn bệnh cho Trân nương, trắc mắc về những điều trong quyển bí tịch sinh con. Chờ sau khi xong xuôi hết mọi thứ, không ngừng tìm hiểu những vật tránh thai rồi một đống những phương pháp điều chế gì mà ‘canh bách tử thiên tôn’, Hách Liên Dung mới cùng Vị Thiếu Quan rời khỏi hiệu thuốc của Tôn đại phu. Vị Thiếu Quân vừa đi vừa không cam lòng nói: “Cái lão già đó đúng là không biết xấu hổ, chưa hiểu rõ đầu đuôi đã bắt ta phải tiết chế, ta tiết chế cái đầu lão ấy!” Hách Liên Dung vừa nghĩ lại Tôn đại phu khuyến cáo bọn họ đồng phòng cần phải tiết chế thì không khỏi đỏ mặt bật cười: “Chúng ta cầm đến một quyển bí tịch như vậy, chẳng trách bị người ta hiểu lầm.” Thấy Vị Thiếu Quân nửa ngày không hé răng, Hách Liên Dung liền quay sang nhìn nở nụ cười hỏi hắn: “Huynh…huynh sao lại đỏ mặt thế kia?” “Có nàng mới đỏ mặt í!” Vị Thiếu Quân theo bản tính độp lại một câu rồi lấy tay quạt quạt liên tục: “Chưa gì đã đến lập hạ, trời nóng quá.” Thật ra không phải hắn đỏ mặt mà là tai đỏ ửng lên, Hạch Liên Dung không nhịn được cười trộm đổi lấy mấy cái lườm nguýt của Vị Thiếu Quân mới phải cố nhịn lại: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” “Sắc trời vẫn còn sớm, đi hỏi thăm vị Trần công tử kia một chút được không?” Hách Liên Dung giương mày nhìn hắn: “Ta vừa mới sáng nay nghe ai đó nói không thể tùy tiện đến nhà người khác gây phiền phức cho người ta.” “Có gì giống nhau đâu?” Vị Thiếu Quân vẫn thản nhiên như không. “Cái vị Trần Bình Thường kia không phải làm trong thư cục sao, ta đến thăm hỏi hắn, việc làm ăn của hắn chẳng phải tốt hơn sao. Còn tên Vệ Vô Hạ kia á? Cần hắn phải đến thăm hỏi nhà ta sao?” Lại còn không giống nhau chắc? Cũng một chín một mười cả thôi, thế nhưng từ trước đến nay Hách Liên Dung chưa bao giờ đôi co được với hắn, chỉ đành lườm một cái rồi tiếp tục đi theo hắn: “Huynh biết thư cục của hắn ở đâu sao?” “Đã sớm hỏi qua rồi, vừa rồi mới hỏi Trân di.” Hách Liên Dung đột nhiên nghĩ việc gì Vị Thiếu Quân muốn làm nhất định phải làm cho được, thậm chí còn bắt đầu từ lúc nào không biết nữa. Đây có lẽ cũng là sự quan tâm ca ca dành cho muội muội, Hách Liên Dung không khỏi nghĩ lại chuyện hắn đã từng hỏi Vị Đông Tuyết liền nhìn hắn cố ý nói: “Vì sao phải bận lòng đi dò hỏi trước như vậy? Sao hả? Sợ Trần công tử sau này sẽ trộm đồ cưới của Đông Tuyết, trước mặt mọi người ưm…” Vị Thiếu Quân đứng ngay sát Hách Liên Dung, cánh tay vòng qua sau gáy nàng bụm chặt môi nàng lại ngăn không cho nói tiếp. Sau khi ngăn cản xong mới hít sâu một hơi nói: “Những chuyện không hay trong quá khứ không nên nghĩ lại, nhìn về sau này đi…” Câu này của Vị Thiếu Quân nghe như thể cách mạng thơ ca vậy nhưng tư thế cực kì thân thiết này lại khiến Hách Liên Dung đỏ ửng hai gò má, khẽ động đậy muốn tránh thoát nhưng tay Vị Thiếu Quân vẫn kề sát môi nàng, ghê tởm hơn là Hách Liên Dung muốn lùi lại phía sau tách ra nhưng thế nào lại giống như thể càng tiến sát hơn vào ngực hắn. Hành động của Vị Thiếu Quân chỉ là do thuận tay nhưng cảm giác thân thể ấm áp dán sát người mình khiến hắn hơi rung động, ngây ngốc một lúc lâu rồi mới dần thu tay lại: “Liên Dung.” Hắn cụp mắt, yết hầu chuyển động vài lần rồi ghé sát vào tai Hách Liên Dung, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Ta sẽ đối với nàng thật tốt, tốt đến mức khiến nàng hoàn toàn quên hết những chuyện trước kia.” Hơi thở phả vào tai Hách Liên Dung khiến thân thể nàng run lên, nàng co rút người lại lí nhí nói: “Ngươi, ngươi bỏ ta ra.” Vị Thiếu Quân vẫn không động đậy, Hách Liên Dung bị hô hấp từ phía sau làm rối loạn hết cả lên, từ hai tai xuống đến cổ đỏ bừng hết lên. Nghe giọng nói mang theo chút run rẩy của nàng…Vị Thiếu Quân liền ngay giữa thanh thiên bạch nhật giữa phố xá ồn ào náo nhiệt…không tự chủ được…nổi lên phản ứng. Hai người đứng dán sát vào nhau, nhất cử nhất động của Vị Thiếu Quân tất nhiên không thể giấu được Hách Liên Dung, mặt nàng lúc này như thể muốn cháy bừng lên nhưng sợ Vị Thiếu Quân bị thất thố trên đường lớn nên nàng rời không rời được mà đứng cũng không yên, sẵng giọng nói nhỏ: “Ngươi…đi…đi qua ngõ nhỏ đằng kia đi…” Vị Thiếu Quân triệt để mất hết mặt mũi, nghiêng người khoác tay lên vai Hách Liên Dung, hai người nhắm mắt nhắm mũi nối bước vào cái hẻm nhỏ. Vào đến đây, Hách Liên Dung lập tức tách ra cúi đầu đứng ở một bên đỏ mặt: “Đã bảo ngươi đừng có náo loạn lúc xem bí tịch, cái gì cũng đòi xem cho được như thể ngươi biết rõ lắm vậy…” “Sao ta lại không biết rõ!” Vị Thiếu Quân ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung, trên mặt đỏ ửng hết lên nhưung vẫn không phục cãi cố: “Xem không hiểu rõ ta có thể…có thể như vậy sao…” Vị Thiếu Quân thuận theo lời Hách Liên Dung nói mà đem lý do mình thất thố đổ hết cho bản bí tịch, thật ra rốt cuộc chuyện là như thế nào chỉ có mình hắn biết rõ. Hách Liên Dung càng nóng nảy: ‘Ý ta là ngươi xem không hiểu mấy phương pháp phối chế này!” Vị Thiếu Quân nhăn nhó đành ‘ừm’ một tiếng, đợi bình tĩnh một lúc rồi mới nói tiếp: “Nàng đi ra ngoài chờ ta, đừng ở lại đây cản trở.” Hách Liên Dung lườm hắn thấy hắn càng thêm đỏ mặt lại dường như rất thống khổ không khỏi lại nghĩ thêm chủ ý cho hắn: “Huynh nghĩ đến chuyện khác xem, đừng có nghĩ mãi về quyển bí tịch đó nữa.” “Ta không nghĩ về bí tịch!” Không nghĩ về bí tịch? Vậy là đang nghĩ đến người khác sao? Mặt Hách Liên Dung hơi đỏ lên trước khi rời khỏi ngõ nhỏ lại nói nốt: “Huynh thử nghĩ đến người mình ghét nhất xem, nghĩ về Vệ Vô Hạ đó!” ( Sặc sụa :D) “Ta nghĩ đến hắn làm gì!” Vị Thiếu Quân suýt chút nữa gào ầm lên: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài…” Hách Liên Dung không nghĩ ra được chủ ý gì hay ho nên đành rời ra ngoài, ngay sau khi nàng vừa ra ngoài Vị Thiếu Quân trong nháy mắt ngã ngồi trên mặt đất khóc không ra nước mắt tự tát vào mồm mình: “Ngu ngốc chết đi được…” Hai người bọn họ cuối cùng cũng không đến thư cục của Trần công tử, hôm nay trạng thái không ổn định, đành để hôm khác vậy. Trên đường về cứ nhớ lại là Hách Liên Dung lại mím môi cười trộm còn Vị Thiếu Quân thì phiền muộn ra mặt, vừa vào Vị phủ liền phóng thẳng về Thính Vũ Hiên, hắn muốn tắm, muốn nước lạnh! Hai người họ tất nhiên phải đi qua đại sảnh, vừa mới đi qua lại cùng lùi lại nhìn về người đang ngồi trong đại sảnh kia. “Vệ Vô Hạ?” Vị Thiếu Quân nheo mắt không thể hiểu nổi sao Vệ Vô Hạ lại có thể chơi trò đâm sau lưng, thừa lúc hắn buông lỏng cảnh giác mà trà trộn vào phủ lần nữa, đúng là quá vô sỉ! Hai người bọn họ cùng đi cùng quay lại đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong đại sảnh, Vệ Vô Hạ đứng dậy: “Đây là Vị huynh sao?” Người ta đã điểm danh thì Vị Thiếu Quân cũng đường hoàng bước vào, giương cổ vênh mặt nhìn hắn: “Là ta, thế thì sao?” Hách Liên Dung không nói gì, cái gì mà ‘thế thì sao?”. Người ta chỉ muốn chào hỏi mình, hắn còn muốn người ta đối với mình thế nào nữa? Vào đại sảnh Hách Liên Dung thấy ngoài lão phu nhân còn có Vị Thiếu Dương. Vị Thiếu Dương cười nói: “Hôm nay đệ đến một trà lâu bàn chuyện trùng hợp gặp được Vệ huynh, huynh ấy nhận nhầm ta với nhị ca, náo loạn nửa ngày mới rõ ràng.” Vệ Vô Hạ cười lớn: “Đúng vậy, ta còn oán hận Vị huynh làm như không thấy với ta, không ngờ lại là hai người.” Vị Thiếu Quân hừ một tiếng: “Đúng là khéo quá!” Vệ Vô Hạ cười híp mắt: “Ai nói là không phải ư?” Nói rồi lại nhìn về phía Hách Liên Dung: “ Chị dâu đã lâu không gặp?” “Vẫn rất khỏe, không phiền ngươi nhớ thương.” Không đợi Hách Liên Dung trả lời Vị Thiếu Quân đã thay nàng đáp lại hắn. Thái độ của Vị Thiếu Quân mọi người trong đại sảnh đều nhìn cái đã hiểu, trừ Hách Liên Dung. Hách Liên Dung vẫn cho rằng vì hắn không vừa mắt với Vệ Vô Hạ, còn Vị Thiếu Dương lại nhìn thấy rõ ngữ khí bảo hộ **, trong lòng vẫn tự an ủi nhưng không khỏi có chút buồn bã, tự giễu cười. Hắn có tư cách gì để tự an ủi trong lòng đây? Một chút cũng không có, thế nhưng…đôi vòng tai kia chỉ sợ không còn giữ cho mình được bao lâu nữa. “Vệ công tử sao lại tới Vân Trữ?” Vị Thiếu Quân thất lễ, Hách Liên Dung cũng không thể thất lễ theo hắn, mời Vệ Vô Hạ ngồi xuống rồi mới hỏi. “Ân công có điều không biết chứ.” Vệ Vô Hạ cho rằng Hách Liên Dung nói suông nên cứ gọi nàng là ân công. Hách Liên Dung bật cười: “Vô…” “Đã gọi là ân công rồi.” Vị Thiếu Quân cắt đứt lời nói của Hách Liên Dung rồi mới hướng về phía Vệ Vô Hạ: “Tri ân dài lâu mới là hành vi của quân tử.” Vệ Vô Hạ gật đầu: “Vậy Vị huynh là tướng công của ân công, vậy Vô Hạ nên gọi là…ân công công rồi.” Khóe mắt Vị Thiếu Quân không ngừng co giật, Hách Liên Dung thì suýt sặc mà chết, bản lĩnh của Vệ Vô Hạ không hề kém so với Vị Thiếu Quân. Vệ Vô Hạ vẫn cười rất vô tội, tiếp tục nói với Hách Liên Dung: “Tại hạ vốn tới đây du lịch, lần trước trở về nhà gửi thuốc cho bà nội sau đó ta lại đi tiếp, nghe nói Vâm Trữ sắp tới tổ chức cuộc thi hoa khôi, Vô Hạ thứ nhất vì nghe danh mà đến, thứ hai là lúc đó các thương gia giàu có tụ hợp biết đâu lại có thể làm được vài vụ buôn bán lớn, bởi vậy nên mới đến.” “Cuộc thi hoa khôi?” Hách Liên Dung nói câu này thì liếc nhìn Vị Thiếu Quân, sao lại chưa từng nghe hắn nói đến? Với tích cách náo loạn của hắn thì chuyện như vậy đã sớm vị khơi ra rồi. Vị Thiếu Quân cũng sửng sốt, cuộc thi…hoa khôi? Hắn hoàn toàn quên mất còn có việc này nữa.