Sực tỉnh, đầu vẫn ong ong nặng trịch.
Trời đãsáng bạch, Bách Thảo nhìn đồng hồ, bỗng giật bắn mình vội nhảy khỏi giường rồimặc quần áo.
Xưa nay cô chưa bao giờ dậy muộn, đầu vẫn u u mê mê cảm thấy hìnhnhư xảy ra chuyện gì hỗn loạn nhưng không nhớ ra được, giống như mơ ngủ lạigiống thật, muốn hỏi Hiểu Huỳnh nhưng chẳng thấy bóng dángVội vàng đóng cửa rồi chuẩn bị đến trung tâmhuấn luyện, vừa ngẩng đầu lên đột nhiên thấy phía trước, dưới hàng bạch dươngSơ Nguyên đang đứng đợiÁnh mặt trời chói mắtLá cây lay động“
Nếu em vẫn không ra thì anh sẽ gõ cửa gọidậy”, tiến đến trước mặt cô, Sơ Nguyên hỏi “
Còn đau đầu không?”“
Không”“Lần sau không được uống rượu nữa”
Sơ Nguyên đưacho cô một hộp sữa đậu nàng và một cái bánh ngọt “
Nhà ăn hết bữa sáng, em ăntạm cái này”
Bách Thảo đỏ mặt đón lấy rồi giải thích: “
Em tưởng đó là đồ uống”
“
Vậy em đã biết rồi, sau này nếu nếm thấy mùirượu thì không được uống nhiều” vuốt tóc cô, Sơ Nguyên mỉm cười nói “
Đi, anhđưa đến trung tâm”
“
Em tự đi được “
“
Sắp muộn rồi, xe đang chờ ngoài kia”
Sơ nguyênchỉ tay Ánh nắng hè như đổ lửa, mặt đất như bị thiêuđốt.
Xe chạy rất êm, nhẹ nhàng tỏa hơi lạnh, hoàn toàn cách biệt với thế giớibên ngoài.
Sữa đậu nành vẫn còn ấm, bánh ngọt rất thơm, Bách Thảo ngồi trên ghếphụ, cúi đầu ăn ngon lành “
Tối qua anh vẫn chưa tìm thấy Nhược Bạch” nhìncô ngơ ngẩn ngậm ống hút hộp sữa đậu nành, Sơ Nguyên thận trọng vòng xe tránhvũng nước “ hôm nay anh sẽ tiếp tục tìm”
“…”
Bách Thảo ngây người buông ống hút, nhìn anh “
Anh đã tìm suốt cả buối tối ư?”
“
Những nơi tối qua anh đến hình như ban ngày emđều đã tìm.
Anh có danh mục điện thoại của các bạn trong lớp Nhược Bạch nhưngkhông ai biết Nhược Bạch đi đâu” xe rẽ vào chỗ ngoặt, Sơ Nguyên nhìn đường phíatrước vẻ trầm ngâm “
Nhược Bạch là người thận trọng, có lẽ không xảy ra chuyệngì đâu.
Nhưng có một số nơi anh phải đến hỏi, có bất cứ thông tin gì anh sẽ báocho em ngay.
Em yên tâm tập luyện, đừng lo lắng quá”
Bách Thảo nhìn quầng đen thâm quanh mắt anh, lẽnào anh đã tìm Nhược Bạch nên suốt đêm không ngủ...
Sơ Nguyên quay đầu cười với cô : “
Yên tâm, nha?”
“
Vâng”
Cô trả lời rồi bối rối cúi đầu, đột nhiên nghĩtới những lời đã nói với anh tối qua, vội cúi đầu ăn tiếp không dám nhìn “
Đến rồi “
Phía trước là tòa nhà trung tâm thể thao màutrắng, Sơ Nguyên dừng xe, vòng tay giúp cô tháo dây an toàn nói: “
Anh đưa em vào”
“Sao?”
Bách Thảo sửng sốt Sơ Nguyên bước ra rồi mở cửa xe cho cô “
Tối quamọi người đều nhìn thấy, anh sợ họ sẽ hỏi em quá nhiều”
“…”
Bách Thảo vẫn chưa hết sửng sốt, mở to mắt ngơngẩn nhìn Sơ Nguyên.
Đột nhiên trong đầu ầm một tiếng, những hình ảnh lẻ tẻ rốiloạn vụt qua đầu!
Cô uống say, cô ở trong vòng tay Sơ Nguyên, tiếng huyên náodội lên, nhưng khuôn mặt sững sờ, Đình Nghi đứng trên cùng … Đó là giấc mơ!
Đó là sự thật “
Không có gì”
Sơ Nguyên vò tóc cô “
Anh sẽ nóirõ với họ”
“Không!”
Cô ổn định cái đầu rối rắm rồi từ chối một cáchvô thức.
Mặc dù cô không biết nên làm thế nào nhưng nếu tối qua xảy ra chuyệnđó mà hôm nay cô lại xuất hiện cùng Sơ Nguyên thì Đình Nghi nhất định sẽ khóxử.
Tình cảm của Đình Nghi với Sơ Nguyên trong đội ai cũng biết, trước đây côluôn nghĩ Đình Nghi là bạn gái của Sơ Nguyên “
Em đi một mình cũng được”
Hít một hơi dài, Bách Thảo tỏ ra đã trấn tĩnhlại cố gắng cười với SƠ Nguyên: “
Mọi người rất tốt với em, chắc không sao đâu”
“
Em có chắc không?”
“
Vâng”
“
… Được rồi”
, Sơ Nguyên nhìn cô “
Nếu có gìkhông vui nhớ gọi cho anh”
“
Vâng”
Bước lên bậc thềm cao của trung tâm huấn luyện,khi giơ tay mở cửa kính lớn, Bách Thảo bỗng căng thẳng tay cứng đờ.
Ngoái nhìnlại phía xa, dưới ánh nắng gay gắt Sơ Nguyên vẫn đứng cạnh chiếc xe nhìn theocô.
Mím chặt môi, đẩy cửa bước vào, khí lạnh trong phòng đột nhiên làm cô rùngmình Bên trong vắng tanh Hình như ngoài cô ra không có một ai Đi đến cửa phòng giữ đồ, bên ngoài không nghethấy tiếng động nào, Bách Thảo mở cửa chợt sững người Căn phòng nhỏ, bên trong có rất nhiều người.
Lâm Phong, Mai Linh, Hiểu Huỳnh, Quang Nhã ngườiđứng người ngồi, thần sắc mỗi người rất khác lạ, hình như trước khi cô vào, họvừa bàn tán về cô nên không khí vẫn gay gắt như đẩy mùi thuốc súng Nhìn cô đi vào, thần sắc mọi người lập tức thayđổi.
ĐÌnh Nghi đứng cạnh tủ đồ cũng từ từ quay người lại “
Bách Thảo …”Mai Linh cau mày, giọng nôn nóng “
Bách THảo, cậu say rượu đúng không?” vội vãngắt lời Mai Linh, Hiểu Huỳnh cướp lời, hình như suốt đêm qua không ngủ nêndưới mí vẫn còn quầng thâm lớn “…”
Bách Thảo ngẩn người “
Say rượu, đúng không?”
Hiểu Huỳnh nôn nóngnhắc lại giọng càng gay gắt “
Hừ, tôi đã nói mà, nhất đinh là Bách THảo uốngsay, sau đó Sơ Nguyên sư huynh nhìn thấy Bách Thảo say, đứng không vững muốnngã cho nên mới ôm cậu ấy, không ngờ bị chúng ta nhìn thấy, vậy là xảy ra hiểulầm”
Hiểu Huỳnh như trút gánh nặng, cười nhạt “
Ôi dào có gì đâu, chỉ là hiểulầm thôi, chẳng liên quan gì đến Bách Thảo, cứ coi như tôi say thì e Sơ Nguyênsư huynh cũng không giương mắt nhìn tôi ngã gục đâu, nên việc dìu lên hay ômlấy cũng là chuyện bình thường”
“
Vậy sao?”
Mai linh nghi ngờ nhìn Bách Thảo “
Không sai, tớ cũng cảm thấy như vậy”
Quang Nhãgật đầu phụ họa sau đó bổ sung thêm “
Bách Thảo, mau thay quần áo đi”
“Ừ.”
Bách Thảo đi đến, vẫn cảm thấy ánh mắt Mai Linhtheo sát., còn bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Đình Nghi.
“Cô cố ý phải không?”
“...”
Bách Thảo ngây người nhìn Đình Nghi.
Khóe miệng Đình Nghi nhếch lên vẻ khinh miệt,ánh mắt có phần khiêu khích nhìn Bách Thảo , chậm rãi nói: “Tối qua cô cố tình uống say, cố tình tiếp cậnanh Sơ Nguyên, cố tình buộc Sơ Nguyên không thể không ôm cô, đúng không?”
“Cái gì?”
Mai Linh kinh ngạc, ánh mắt nhìn Bách Thảo độtnhiên thay đổi.
“Đình Nghi đừng nói linh tinh, Bách Thảo không phảingười như vậy”, Hiểu Huỳnh nhào đến bên Bách Thảo.
“Sao?”
Đình Nghi bật cười, sắc mặt không đổi.
“Vậy cô ta là người thế nào? Hiểu Huỳnh ngay từđầu tôi đã không thích Bách Thảo, cô có muốn biết vì sao không?”
“…”
Hiểu Huỳnh nhìn Đình Nghi , lại nhìn BáchThảo vẻ bối rối, “vì…vì sao?”
“Bởi vì cô ta quá giả tâm, diễn kịch quá giỏi”
“Hồi cô ta mới đến tùng bách võ quan luôn tỏ rangoan ngoãn, ít nói .
Nhưng chỉ vì Nhược Bạch không chọn cô ta mà chọn Tú cầmtham dự cuộc thi năm của võ quán cô ta tức giận chất vấn Nhược Bạch rồi côngkích Tú Cầm trước mặt mọi người.
Trong lòng cô ta hoàn toàn không có ý thức vềdanh dự tập thể chỉ muốn bản thân được thi đấu, được thể hiện.”
Bách Thảo mím chặt môi.
“Đó là bởi vì …”, Hiểu Huỳnh giải thích.
“Sau đó cô ta thầm yêu anh Sơ Nguyên”, Đình Nghingắt lời Hiểu Huỳnh ,”Ngày nào cô ta cũng tìm đủ cớ đến phòng Sơ Nguyên, thậmchí trong kh tập, cô ta còn cố ý gây thương tích để anh Sơ Nguyên lương thiệnchăm sóc cho cô ta.”
“Tôi không…tôi không cố ý làm mình bị thương,tôi không tìm cớ”, khí lạnh từ trong người trào ra, Bách Thảo cảm thấy ngườiđang run.
Đình Nghi tiếp tục giễu cợt.
“Cô ta còn lợi dụng Nhược Bạch , để Nhược Bạchtình nguyện phụ đạo thêm cho cô ta , cô ta còn lợi dụng tình cảm của Nhược Bạch, hẹn hò với anh ấy…”
“Tôi không…”
Bách Thảo kinh ngạc, hoảng hốt.
Mọi lời chế nhạo cô đều chịu được, nhưng NhượcBạch không thể!
“Cô không ư?”, Đình Nghi nhìn xoáy vào cô, ápsát, “Buổi tối hôm đó, ở trên phố lẽ nào khôn phải cô và Nhược Bạch?”
“Đúng là tôi và Nhược Bạch sư huynh, nhưng chúngtôi không …”
“Điều tôi không hiểu là”, Đình Nghi vẫn lạnhlùng, “Thích Bách Thảo, cô đã thầm yêu anh Sơ Nguyên, quan hệ với Nhược Bạch,vậy vì sao còn quyến rũ anh trai tôi?”
Quyến rũ?!
Đình Hạo tiền bối?!
Trong phòng như sét đánh.
Mai Linh, Hiểu Huỳnh nhìn Bách Thảo với ánh mắtkỳ lạ, Lâm Phong và Quang Nhã cũng ngây người.
“Tôi không!”
Bách Thảo nắm chặt nắm đấm.
“Hôm đó, rõ ràng tôi tận mắt nhìn thấy cô cốtình xô ngã anh tôi, đè lên người anh ấy, hôn anh ấy, lẽ nào tôi nhìn nhầm?”
“Tôi không cố ý, là do tôi không cẩn thận …”
“Ha ha, lại không cố ý”, Đình Nghi cười khinhbỉ, “Nhiều sự không cố ý quá nhỉ, vậy bày trò để Sơ Nguyên ôm cô cũng không cốý đấy nhỉ, cô biện hộ giỏi lắm!”
“…”
Bách Thảo đứng sững, cơ thể biến rừ run rẩythành rùng mình.
“Được, cứ coi như tôi tin cô, tin cô hoàn toànkhông cố ý”, Đình Nghi hít một hơi thật sâu, dừng giây lát nói,”Tôi chỉ hỏi cômột câu, mong cô trả lời thành thật!”
Giọng Đình Nghi lạnh như băng.
“Cô…rốt cuộc có yêu anh Sơ Nguyên không?”
“Nếu câu này khó trả lời , tôi sẽ hỏi một câuđơn giản hơn”, nhướn mày nhìn Bách Thảo , “Liệu tôi có thể xin cô một điều, vềsau haỹ dẹp bỏ những thủ đoạn hèn mạt đó và đừng bám lấy anh SƠ Nguyên nữa đượckhông?”
“Đình Nghi”, Lâm Phong lên tiếng”Chúng ta đều làđồng đội”.
“Đồng đội?, Hừ, tôi quả thật không dám gọi mộtngười tìm cách đoạt được bạn trai của tôi là đồng đội”, Đình Nghi cười nhạt sauđó quay sang nhìn Bách Thảo”Thế nào?”
Không làm được phải không ? Sau này vẫntiếp tục đeo bám anh SƠ Nguyên phải không ?”
Ánh mắt đó… Giống như trong cơn ác mộng, cô từng nhìn thấyánh mắt khinh thị nghiệt ngã đó, nhìn thấy vẻ kinh ngạc bất lực cảu Hiểu Huỳnh,vẻ hoải nghi của Mai Linh , vẻ lo lắng của Lâm Phong, vẻ căng thẳng của QuangNhã.
Toán thân lạnh buốt chỉ có thể nắm chặt nấm đấm mới có thể kiềm chế nổicơn giận dữ của cơ thể.
“Tôi thích SƠ Nguyên sư huynh”
Trong những tiếng u u hỗn loạn trong đầu, giọngnói bật ra từ cổ họng . đúng vậy, cô thích Sơ Nguyên sư huynh, từ ba năm trước. khi trong ngôi nhà gỗ đó, Sơ Nguyên đã băng vết thương cho cô, bôi cho cô mộtloại dầu hăng hắc nào đó hay trước cuộc đấu với Hiền Võ võ quán, SƠ Nguyên đãcột tóc giúp cô, dùng chiếc kẹp tóc dâu tây đỏ chói cài tóc cho cô… Hay khi SƠ Nguyên ở Mỹ, cô từng đứng trước quầyvăn phòng phẩm, dùng những đồng tiền kiếm được một cách vất vã mua chiếc bútmáy tặng anh … Khi Sơ Nguyên trở về , ánh mắt đầu tiên cô nhìnthấy anh trong phòng tập.
Mở ngăn tủ đựng đồ, nhìn thấy chiếc kẹp tóc màudâu tây lóng lánh , cô thích từ lâu nhưng chưa dám mua… “Xin lỗi, tôi không thể nhận lời chị “, BáchThảo ngẩng đầu nhìn vào mắt Đình Nghi , mím chặt môi, mắt sáng quắt, “Tôi tíchSơ Nguyên sư huynh!”.
Sắc mặt Hiểu Huỳnh trắng bệch.
Ánh mắt Đình Nghi biến sắc, nhìn chòng chọc BáchThảo, hồi lâu sau đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh như băng, “Rất tốt, cuốicùng cô đã không diễn kịch nữa.
Chỉ có điều trong khi cô chính thức tuyên chiếnvới tôi, tôi nhất định phải cho cô biết…”
Ánh mắt lưu chuyển.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giữa nhữngngón tay Đình Nghi.
“Tôi là vợ chưa cưới của Sơ Nguyên, còn cô, côlà kẻ thứ ba bỉ ổi xen vào chúng tôi.”
*** Bầu không khí lúc tập luyện vô cùng lạ lùng,huấn luyện viên Thẩm hai lần ra lệnh ngừng tập, yêu cầu mọi người tập trung tưtưởng không nên như mộng du vậy.
Không có Nhược Bạch , Bách Thảo vẫn tập mộtmình, trong lúc giải lao giữa giờ, Hiểu Huỳnh không đến nói chuyện với cô nhưmọi ngày, các cô gái đặc biệt trầm ngâm, Khấu Chấn và nhửng người khác cũngnhận thấy.
“Hôm nay các cô trật tự thế này thật kì quá!”
Diệc Phong vặn người nhìn Bách Thảo ngồi mộtmình ở góc phòng, lại nhìn Hiểu Huỳnh mọi ngày nói cười như phá trời giờ lạilặng lẽ ngồi cạnh mình hỏi: “Cãi nhau với Bách Thảo hả?”
“Im đi, anh không mở miệng sợ thiên hạ tưởng làcâm à?”, Hiểu Huỳnh khẽ quát.
Buổi tập kết thúc, Hiểu Huỳnh chạy khỏi phòngnhanh như gió, ngay cả một câu cũng không thèm nói với Bách Thảo.
Bách Thảolòng nặng trĩu, lặng lặng một mình đi dọn vệ sinh, khi Lâm Phong đi qua vỗ vaicô, Quang Nhã do dự một lát, cầm miếng giẻ mọi khi là của Hiểu Huỳnh cùng lausàn với Bách Thảo.
“Mặc dù những điều Đình Nghi nói, tôi đều khôngbiết nhưng tôi và cậu sống chung với nhau lâu như vậy, tôi biết cậu là ngườinhư thế nào.
Cậu xem tôi cũng từng hiểu lầm cậu, không thích cậu nhưng nhấtđịnh có ngày những người đó sẽ hiểu cậu.”
Quang Nhã cất giọng dè dặt: “Bách Thảo, đừng quá buồn!”
Vẫn cắm cúi lau nhà không ngẩng đầu, Bách Thảotrả lời.
“Ừ.”
Cuối cùng cũng lau xong, Quang Nhã ra về nhìngian phòng rộng thênh thang trống rỗng không bóng người, Bách Thảo ngơ ngẩngmãi đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại mà giật mình.
“…Ánh trăng màutrắng.
Sâu trong lòngbiển một điểm sáng lung linh.
Nhưng băng lạnhkhiến lòng ta tê tái…”
Đây là điện thoại Đình Hạo tặng cô, Bách Thảongây người ngẫm nghĩ, có nên trả lại hay không, vì sao lúc ở sân bay cô lạiquên bẵng chuyện này? Đúng rồi, là vì lúc đó Sơ Nguyên sư huynh đến đón cô, tấmbiển vẽ hình trái tim màu đỏ để trước ngực và đứng ở chỗ dễ nhìn thấy nhất.
“…Em là vếtthương anh không muốn nhắc đến.
Anh rất muốnquên.
Và không bao giờmuốn nhớ về…”
Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, lấy điện thoại từba lô để trên bệ cửa, trong màn hình nhấp nháy không phải là khuôn mặt rạng rỡcủa tiền bối Đình Hạo mà là hai chữ… “Sơ Nguyên.”
“Tập xong chưa?”, giọng nói dịu dàng trong điệnthoại.
“Vâng.”
“Bây giờ anh đang trong bệnh viện, hôm nay anhphải trực, tối mới về được.”
“Vâng.”
“Anh đã tra khắp các bệnh viện và đồn cảnh sát,không có ghi chép gì liên quan đến Nhược Bạch”, Sơ Nguyên nói tiếp, “Anh sẽtiếp tục đi tìm Nhược Bạch, hôm nay trời nóng nên em đừng chạy ra ngoài đấy”.
Nghe Nhược Bạch không xảy ra chuyện gì bất trắc,cô thở phào.
“Cám ơn, Sơ Nguyên sư huynh.”
Trong máy ngập ngừng giây lát, Sơ Nguyên lạihỏi: “…”
Trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc nhẫn kim cươnglóng lánh, mi mắt rung rung không biết trả lời thế nào.
Không thấy cô trả lời , Sơ Nguyên hỏi: “Đến tối anh về sẽ đến chỗ em, được không?”
“…”
Trở về phòng cất đồ, không ngở Đình Nghi vẫn ởđó, cô ta đã tắm và thay xong quần áo, mái tóc đen dài, váy trắng trang nhã,thắt lưng màu cánh sen thanh thoát yêu kiều.
Bách Thảo ngây người.
Nắm chặt điện thoại trong tay, cô bước đến đưacho Đình Nghi , nói:”Đây là của tiền bối Đình Hạo cho tôi mượn, nhờ chị trảgiúp”.
Đình Nghi liếc nhìn điện thoại nhưng không nhận.
“Sao cô không tự đi trả?”
Bách Thảo tự lự, bỏ chiếc điện thoại vào ngăncạnh ngăn đựng đồ của Đình Nghi, cúi chào: “Phiền chị giúp cho.”
Đình Nghi cau mày, cầm lên rồi ném vào ngăn đựngđồ của mình, không nói gì đi thẳng.
“Xin chờ một lát”, Bách Thảo gọi lại.
Đình Nghi miễn cưỡng quay người, thấy Bách Thảotay cầm phong bì dày, nhìn cô nói:”Bữa liên hoan hôm trước tội chịu một nửa.Xin Lỗi, lúc đó tôi say quá không đưa ngay cho chị.”
“Ha ha”, Đình Nghi cười ngất,”Cô định trả tiềncho tồi?”
“Vâng.”
“Cô có biết bữa đó tổng cộng hết bao nhiêukhông?”
“Không biết”.
“Được nếu cô khách khí như vậy tôi cũng không từchối.”
Đình Nghi nhìn cô vẻ lạnh lùng nói ra một consố.
Bách Thảo ngây người trong chốc lát, cúi đầu lấy tiền trong phong bì rađếm, lại lấy ra một xấp khác đếm tiếp, phong bì dày bỗng chốc xẹp hẵn đi.
“Đây là phần của tôi”, Bách Thảo đưa cho ĐìnhNghi, “Chi phí điện thoại tôi cũng tính cả vào đó rồi”.
Đình Nghi đón tập tiền, mặt không biều cảm.
Quay người đi thẳng.
*** Tùng Bách võ quán.
Buổi chiều không thấy bóng dáng Hiểu Huỳnh, ăncơm xong, Hiểu Huỳnh vốn không bao giờ quên ngủ trưa, vậy mà trưa nay vẫn khôngthấy tăm dạng đâu.
Bách Thảo bồn chồn không yên, thím Phạm lại nói chắc HiểuHuỳnh đi xem phim, bảo cô đừng lo.
Ngồi trên giường.
Bên ngoài nắng như lửa đốt, Bách Thảo ngẩn ngơnhìn chiếc giường bỏ không của Hiểu Huỳnh, nhìn mãi đến lúc khuôn mặt xanh xaongơ ngác của Hiểu Huỳnh hiện ra, cô vẫn chờ Hiểu Huỳnh hỏi cô như trước.Nhưng Hiểu Huỳnh không đến gặp cô, ngay đến cơ hội giải thích cũng không có, Lại đợi rất lâu.
Không thể ngồi yên được nữa.
Vậy thì đành đi tìm Nhược Bạch sư huynh.
BáchThảo đóng cửa ra đi.
*** "Sơ Nguyên có người tìm." Trong phòng trực bệnh viện, SƠ Nguyên đang đanggọi điện thì bác sĩ Diêu bước vào nói:"Bạn gái ngày càng xinh đấy, đi mauđi, tôi trực thay cho." Nghe xong câu trả lời trong điện thoại, SơNguyên bỏ máy.
Nhìn theo hướng mắt của bác sĩ Diêu, Đình Nghi đang đứng bênngoài hành lang ngoài phòng trực ban.
"Bác sĩ Diêu, cô ấy không phải bạn gái củatôi ." Sơ Nguyên đứng dậy, giải thích với bác sĩ Diêurồi mới đi ra.
"A?", bác sĩ Diêu nhìn theo bóng anh,lắc đầu lẩm bẩm, "Con gái bây giờ đến là dạn dĩ, cô ta chắc chắn là thíchcậu ấy, nếu không chẳng liên tục đến tìm cậu ấy như thế." *** Trên đường hầu như không có bóng người, nắngthiêu đốt mặt đất.
DÙng tay che nắng, Bách Thảo cố phân biệt mỗi hành kháchxuất hiện trên đường , không khí hít vào nóng bỏng, mồ hôi thấm lưng áo.
Cô đến từng địa chỉ.
Mỗi lần hi vọng rồi lại rơi vào khoảng trống.
Đứng dưới ánh nắng chang chang, mọi vật trướcmắt như mờ đi, Nhược Bạch rốt cuộc đi đâu, vì sao không tìm thấy anh? *** Bệnh viện.
Cuối hành lang.
Dưới một góc râm mát có làn gió nam thổitới, cơ hồ khiến cái nóng dịu đi đôi chút.
Tay vịn lan can, Đình Nghi nhìn vườnhoa bên dưới, đai váy trắng trang nhã bay im lặng hồi lâu, cô nói: "Sơ Nguyên, anh làm tổn thương em." "Đình Nghi..." Sơ Nguyên hơi nhăn trán nhìn cô, rất nhiều câuđinh nói cuối cùng chỉ còn một câu.
"Xin lỗi !" "Anh Sơ Nguyên, anh đã quên chiếc nhẫn nàyư?" Chiếc nhẫn kim cương trên ngòn tay Đình Nghi lóesáng.
"Khi mẹ qua đời, bên giường mẹ, anh đã đồngý với em, sau này sẽ cưới em ." "Lúc đó anh mới tám tuổi", Sơ Nguyênnói.
"Lúc đó em cũng mới năm tuổi, nhưng em nhớ, em vẫn luôn nhớ", Đình Nghi cười đau khổ,"Em còn hứa với mẹ, khikết hôn sẽ đeo chiếc nhẫn này.
Cho nên em vẫn cất giữ nó, đợi đến ngày chúng talàm lễ cưới, anh tận tay đeo nó cho em." Ánh nắng lấp loáng .
Chiếc nhẫn kim cương ánh lên những tia lónglánh.
Dù đã nhiều năm trôi qua, Sơ Nguyên vẫn nhớ ngàyhôm đó.
… Cô Phương ngườiluôn chiều anh như mẹ đẻ năm trên giường sắc mặt nhợt nhạt.
ĐỨng ngoài phòngbệnh, mẹ rớm nước mắt nói với anh, cô Phương phải đến một nơi rất xa không quayvề nữa, cần để cho cô yên tâm ra đi.
"...Sau nàylớn lên cháu cưới Tiểu Đình làm vợ được không?", cô Phương dịu dàng nắmtay cậu.
"Vợ làgì?" "Vợ là...cháu sẽ chăm sóc Tiểu Đình, mãi mãi chăm sóc Tiểu Đình...luôn ở bên tiểuĐình...không được làm Tiểu Đình khóc...không được để Tiểu Đình cô đơn..." "Giống nhưbậy giờ?" Lúc đó anh không hiểu , mỗi lần cô Phương ra nước ngoài thi đấu,Tiểu Đình đều được đưa đến tùng Bách võ quán , cô là đứa trẻ ngoan , suốt ngàyđi theo anh, nhìn anh tập không hề quấy rầy.
"Ừ, như bâygiờ." "Được, cháusẽ cưới Tiểu Đình làm vợ", cậu bé gật đầu nói, "Cháu sẽ chăm sóc TiểuĐình, không để Tiểu Đình khóc, không để Tiểu Đình cô đơn ".
Đầu ngả trên gốitrắng toát, cô Phương lấy từ bàn tay yếu đuối của mình một chiếc nhẫn.
"TiểuĐình... đây là quà cưới mẹ tặng con....hãy nhớ, con là con gái mẹ, con phải làđứa trẻ kiên cường, đừng khóc... con phải hạnh phúc...." ...
Trong vườn hoa bên dưới .
Một chiếc ghế dài trống không.
Sơ Nguyên khàn giọng nói: "Xin lỗi, nếu lúc đó anh biết vợ là nghĩagì..." "Câu này anh đã nói với em, Đình Nghi lạnhnhạt"Đó là lúc em mười hai tuổi, anh nói không nên vì lời hứa chơi thời bémá quyết định cả cuộc đời tương lai của mình.
ANh nói có rất nhiều chàng tai đểem thích, để em quên lời hứa đó".
Gió đung đưa những giây leo trên thành lan can.
"Anh còn nhớ lúc đó em trả ời thế nàokhông", Đình Nghi ngửa đầu nhìn Sơ Nguyên , "Em nói là em thích anh ,chính vì mẹ biết em thích anh mới muốn ah hứa như vậy.Em thích anh , em phảilấy anh , em phải làm vợ anh .
ANh đã hứa rồi nhất định phải giữ lời!" Sơ Nguyên im lặng.
Nhin anh Đinh Nguyên cười nhạt.
"Rất nhiều cô gái thích anh, ngay tư hồitrung học, anh đã nhận được vô số thư, thậm chí có cô công khai theo đuổi anh,bày tỏ tình yêu với anh.Nhưng anh chưa bao giờ chấp nhận.
Anh cho phép em ở bênanh, em biết mặc dù anh không có kiểu thích dó dối với em nhưng anh vẫn sẽ thựchiện lời hứa." "Em tin là anh sẽ lấy em..."Tay vịnlan can,Đình Nghi thở dài? "Chúng ta vẫn sống tốt với nhau, anh khôngghét em, em không thấy sao? Nhưng ba năm trước từ khi Bách Thảo đến Tùng Báchvõ quán, cô ta im lìm như khúc gỗ vậy mà anh lại thích cô ta!" "Cái gì cô ấy cũng tốt".
"Cô ta không xinh đẹp, cũng không thôngminh, chẳng ai thích, suốt ngày không nói một câu, Taekwondo cũng hoàn toànkhông phải là đối thủ của em, cô ta không một điểm nào có thể so sánh vớiem", Ngực Đình Nghi phập phồng dữ dội, "Vậy mà, ba năm trước anh lạivì cô ta, một lần nữa khuyên em quên bỏ lời hẹn ước năm xưa".
Sơ Nguyên lặng lẽ nhìn vườn hoa bên dưới.
Ở dưới chân chiếc ghế dài trống, giữa một khómcỏ xanh mơn mởn có một cây cỏ đang bật đất nhoi lên.
Ở khoản cách ca như vậyhình như anh vẫn thoang thoảng nhận ra mùi hương thanh khiết của nó.
"Lúc đó cô ta mới mười bốn tuổi, sao anh cóthể thực sự thích một đứa trẻ mười bốn tuổi?", Đình Nghi hít sâu rồi thởra nhè nhẹ, cố kiềm chế cảm xúc, "Em xin anh, hãy xa cô ta một thời gian,hãy suy nghĩ kỹ hơn cũng như cho em một cơ hội nữa".
Nắm chặt tay Sơ Nguyên, giọng Đình Nghi bắt đầukhàn đi" "Trong ba năm anh đi xa, cứ có thời gian là em bay sang Mỹvới anh, em hy vọng anh quên cô ấy, có thể tỉnh táo trở lại.
Sơ Nguyên , ngườiphù hợp nhất với anh là em, người yêu anh nhất là em, không phải cô ấy, khôngphải Thích Bách Thảo!".
Cơn gió thoảng qua.
Những dây leo trên thành ban công đung đưa.
"Đình Nghi, hãy hứa với anh", SơNguyên nhẹ nhàng, "Nếu thật sự ba năm sau anh nhận thấy anh vẫn thích côấy, thích thật sự, em sẽ từ bỏ hẹn ước ngày xưa".
Đình Nghi sắc mặt trắng nhợt.
"Xin lỗi".
SƠ Nguyên im lặng giây lát,lại tiếp, " Đình Nghi, anh thích cô ấy!".
"..." Toàn thân cứng đò, ĐÌnh Nghi nắm chặt tay anh.
Một trận gió thổi tới.
"Sơ Nguyên, có điện thoại".
Tiếng bác sĩ Diêu từ phòng trực ban.
"Xin lỗi".
Đình Nghi buông cánh tay Sơ Nguyên , anh gật đầuvới cô, quay người định đi.
"Em hối hận rồi!".
Đình Nghi nghiến răng, ngẩng cao đầu giữa cơngió thổi mạnh khiến chiếc váy trang nhã tung bay, nhìn theo bóng Sơ Nguyên, cônói giọng to khàn đặc: "Sơ Nguyên, mặc dù anh đã hứa cưới em nhưnganh không muốn thực hiên lời hứa, vậy thì em đương nhiên cũng có thể hối hận!Em không từ bỏ hẹn ước, em phải lấy anh và muốn lập tức tổ chức lễ đínhhôn!"
***
Màn đêm dần buông.
Từng con phố, từng địa chỉ - những nơi Nhược Bạck từng đến, Bách Thảo đều tìmhết lần này sang lần khác. Ánh đèn điện bừng sáng, các cửa hàng người ra vàotấp nập, mồ hôi thấm lưng áo, bước chân vội vã, ánh mắt lo âu dừng lại trên mỗibóng người.
Không có.
Vẫn không có…
Ở đâu cũng không có…
Đêm khuya dần.
Bách Thảo lặng lẽ quay về Tùng Bách võ quán.
Mở cửa phòng thấy bên trong tối om, cô không bật đèn mà lặng lẽ đến bồn rửamặt. Bên ngoài có ánh trăng vàng nhạt, có trận gió nhẹ, không khí vẫn nóng ẩm.Bách Thảo đứng lặng trong bóng tối, đột nhiên một linh cảm nào đó quay phắt đầunhìn ra… Trên giường Hiểu Huỳnh ngồi như tượng đá.
“ Hiểu Huỳnh”
Bách THảo vội bật đèn.
Chùm đèn lóe lên làm căn phòng bừng sáng. Hiểu Huỳnh mơ màng mở mắt, lấy tayche ánh sáng rồi trở mình một cái, mùi rượu sộc vào mũi Bách Thảo.
“ Cậu uống rượu hả?”
Bách Thảo vội hỏi. Thấy Hiểu Huỳnh bị chói mắt, Bách Thảo vội tắt đèn lớn rồiquay sang vặn đèn ngủ, lại chạy đi lấy khăn vừa lau mặt cho Hiểu Huỳnh vừa hỏivẻ lo lắng.
“ Cậu đi uống rượu ở đâu? Tại sao phải uống? Có phải bị ai ép không, có đau chỗnào không?”
“ Đi đi”
Hiểu Huỳnh đẩy cô ra, mặt đỏ gay, mắt không có tiêu cự trợn về phía cô: “ Tôi …tôi uổng rượu, thế nào? Tôi thích uống! Tôi muốn uống! Tại sao cậu có thể uốngsay còn tôi thì không! Cậu uống say để được Sơ Nguyên sư huynh bế, ha ha , tạisao tôi không thể! Tôi cũng phải say, tôi cũng phải đi tìm Sơ Nguyên sư huynh!”
“ Hiểu Huỳnh!”
Không để mình chú ý đến những lời nói của Hiểu Huỳnh, định đỡ cô nằm xuống thìmùi rượ khó chịu lại khiến đầu Bách Thảo nhức như muốn nứt.
“ Cậu có khát không? Để tớ đi lấy nước”
“Tôi đã bảo cậu đi đi!”
Hiểu Huỳnh phẫn nộ đẩy mạnh tay cô, quát to: “ Thích Bách Thảo! Tôi phải tuyệtgiao với cô! Tôi không nhận cô là bạn nữa! Cô cút đi! Hãy tránh xa tôi ra!”
“Hiểu huỳnh”
Bị đẩy suýt ngã, mặt Bách Thảo tái xanh hoảng hốt nhìn Hiểu Huỳnh.
“Thích Bách Thảo! Những lời Đình Nghi nói đều là thật, xin lỗi”, Hiểu Huỳnhloạng choạng đứng lên, lảo đảo đến gần cô, trợn mắt hét “ Cô luôn giả dối! Thựcra cô là người xấu, tôi ngưỡng mộ nhất chị ĐÌnh Nghi nhưng vì cô, tôi bắt đầughét chị ấy!”
“Tôi thích cô, Bách Thảo! Tôi đã vì cô làm bao nhiêu chuyện như vậy! Bởi vì côlà bạn tốt của tôi! Vì cô, việc gì tôi cũng có thể làm! Nhưng … nhưng… cô đãlừa dối tôi!”
“Hiểu Huỳnh”
Tai ù lên, người Bách Thảo lạnh toát từng cơn.
“Cô có nhiều ý đồ xấu xa. Cô lợi dụng Nhược Bạch sư huynh! Ỡm ờ với Đình Hạotiền bối! không sao! Cô là bạn tốt của tôi! Coi như cô có khuyếtđiểm gì tôi cũng bỏ qua! Nhưng … Tại sao cô lại quyến rũ Sơ Nguyên sư huynh!”
Chộp vai Bách Thảo lắc thật mạnh, Hiểu Huỳnh đột nhiên bật khóc, cô khóc rất tođến khàn tiếng, mặt đãm nước mắt.
“ Lẽ nào cô không biết! Tôi thích Sơ nguyên sư huynh! Từ nhỏ… từ nhỏ tôi đãthích Sơ Nguyên!”, cả người run lên, Hiểu Huỳnh phẫn nộ lắc mạnh vai cô “ Tạisao cô lại quyến rũ Sơ Nguyên sư huynh! Cô có Nhược Bạch vẫn chưa đủ hay sao?Tôi hận cô! Bách Thảo! Tôi ghét cô! Hồi đólẽ ra tôi không nên đưa cô đến TùngBách võ quán”
“…”
Trái tim như bị vật gì đâm mạng, đau nhói, bị Hiểu Huỳnh lắc hết sức khiến mặtBách Thảo tái nhợt, toàn thân lạnh đếnmuốn co lại. Không phải lần đàu cô bịngười ta ghét bỏ, từ nhỏ đến giờ người ghét cô nhiều lắm, nhưng… vì sao… vì saocô đau đến nỗi… đau đến nỗi…
“ Cái gì trên mặt cô thế này?”
Trợn ánh mắt say lờ đờ, Hiểu Huỳnh lảo đảo ngó sát mặt cô, giơ tay sờ má cô,nhướn mày nhìn cái chất ươn ướt đầu ngón tay rồi đột nhiên cười phá lên.
“ Cô khóc rồi! Thích Bách Thảo! Cô cũng khóc cơ à! Tại sao cô lại khóc! Haha nói đi! Tại sao cô lại khóc! Người khóc phải là tôi chứ, khôngphải sao? Người bạn tốt nhất của tôi đã cướp người đàn ông tôi thích nhất!Người khóc nên là tôi mới phải chứ!” Trong bệnh viện
Hành lang yên tĩnh
Kiểm tra xong các phòng thấy nhiều bệnh nhân đã ngủ, Sơ Nguyên mới trở về phòngtrực ban. Chợt thấy trong túi có một phong bì dày căng phồng, anh cau mày.
....
“ Tiền của anh.”
Trên ban công, ĐÌnh Nghi đưa cho anh chiếc phong bì, bên trong một tập dày toànnhững đồng bạc mới. Sơ Nguyên không hiểu hỏi lại: “ Đây là ...?”
“Bách Thảo đưa tiền ăn tối qua cho em”, ĐÌnh Nghi như đã bình tĩnh lại “ Chỗtiền anh đưa cho em để trả thay cô ấy, đương nhiên em trả anh”
“ Đình Nghi ...”, anh thở dài “ ... Em biết rõ hoàn cảnh của Bách Thảo, sao cònnhận tiền của cô ấy?”
“ Sao lại không?”, Đình Nghi mỉm cười
“ Buổi liên hoaon với danh nghĩa em và bách Thảo mời, cô ấy chịu một nửa chiphí là đương nhiên”
“Em chọn khách sạn đắt tiền như vậy, vượt quá xa khả năng chịu đựng của ngườibình thường là không công bằng với cô ấy”, Sơ Nguyên cau mày
“ Công bằng?” ĐÌnh nghi lại cười
“ Trên đời này làm gì có công bằng. EM thích anh chừng ấy năm vậy mà bỗng chốcbị cô ấy cướp đi, có công bằng không? Anh là bạn trai của em lại một mực đòithanh toán cho cô ấy, có công bằng với em không? Hừ cô ta hènmọn như cỏ tạp nhưng lại ngông cuồng đến mức định chen vào cạnhtranh với em, em cũng phải cho cô ta thấy rốt cuộc thế nào là công bằng!”
“ Đình Nghi ...”
“ Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ lòng tự tôn của cô ta, sẽ không cho cô ta biết anhđã trả thay cho cô ta”, ánh mắt Đình Nghi lạnh lùng nhưng nụ cười lại rất dịudàng, “ ... Cho nên một số việc anh làm vì Bách Thảo, em sẽ không nói với côta”
Anh lặng lẽ nhìn cô
“ Sơ Nguyên, nếu muốn ở bên anh, em nhất định không từ thủ đoạn ...”, ĐÌnh Nghivươn cổ, ánh mắt tối sầm “ Em sẽ ... Em sẽ hết phăng cô ta. Em không sợ anh sẽghét em bởi vì anh đã ép em trở nên như vậy”
...
...
Điện thoại chợt rung
Trên hành lang, Sơ Nguyên nhắm mắt trấn tĩnh, nghe tiếng nói gấp gáp truyền đếnqua ống ngeh điện thoại “Sơ Nguyên phải không, tên bệnh nhân mà anh yêu cầukiểm tra tôi đã tìm ra! Sáng nay, bệnh viện chúng tôi vừa nhận điều trị ...” Ánh trăng mỏng manh hắt qua cửa sổ.
Hiểu Huỳnh trượt xuống khóc to, hai tay vung lên cao, những lời Hiểu Huỳnh vừakhóc vừa nói Bách Thảo không nghe rõ lắm, cố đỡ bạn lên giường rồi ép nằmxuống, sau đó cẩn thận lau mồ hôi và nước mắt ngấn từng vệt trên mặt bạn
“Tha lỗi cho tớ!”
Nằm trên giường, Hiểu Huỳnh tiếp tục giãy giụa, miệng lảm nhảm, chân đạp cả vàongười Bách Thảo. ĐỘt nhiên mặt biến sắc, nhoài về phía cạnh giường.
“Ọe!”
Hiểu Huỳnh bắt đầu buồn nôn.
Trong phòng ngột ngạt mùi khó chịu, Bách Thảo nhẹ nhàng vỗ lưng bạn, đợi khinôn hết lại đỡ nằm xuống. Lặng lẽ đi lấy cốc nước cho bạn súc miệng rồi dùngkhăn lau mặt lần nữa, sau đó lau dọn sàn sạch sẽ. Vệ sinh xong xuôi, không khítrong phòng thoáng đãng trở lại.
Quay trở về giường Hiểu Huỳnh đang nằm.
Ngẩn người
Hiểu Huỳnh không ngủ, đnag nhìn trân trân lên trần nhà. Nghe thấy tiếng bướcchân, lập tức ngoảnh ra nhìn cô với cái nhìn kỳ dị
“ Bách Thảo ...”
Mặt trắng bệch, Hiểu Huỳnh khẽ gọi
“... Cậu say rồi, ngủ đi!” Bách Thảo nói nhỏ, kéo tấm chăn mỏng đắp kín ngườicô,
“ Vừa nãy … có phải là …” đầu đau như muốn vỡ, mặt nhăn nhó thiểu não “… cóphải mình đã nói những điều vớ vẩn …”
Bách Thảo ngẩn người, lắc đầu “ Không phải”
“ Đừng lừa tớ, trời ơi!” chống lại những cơn đau nhói trong đầu, Hiểu Huỳnh đaukhổ nhắm mắt lẩm bẩm như nói mê “ .. Tớ nhớ ra rồi, vừa nãy tớ nói những điềuthật quá đáng … xin lỗi cậu … Bách Thảo, đó không phải điều tớ muốn nói … cậuquên hết đi được không …”
“ … Ừ!”
Hiều Huỳnh nằm xuống, mặt vẫn trắng như sáp, mắt nhắm nghiền. Im lặng hồi lâu,những giọt nước từ từ ứ ra nơi khóe mắt
“ Bách Thảo, cậu lại lừa tớ …”
“Tớ biết, cậu sẽ không quên những lời tớ nói … Vì những lời đó thật là tệ hại …Bách Thảo … cậu vừa khóc đúng không, tớ xin lỗi …”
“ Từ trước đến giờ tớ chưa thấy cậu khóc bao giờ …”
“ Dường như trong bất kì hoàn cảnh nào … cũng không khóc…”
“Nhưng… tớ vừa làm cậu khóc…”
Dựa đầu vào gối, Hiểu Huỳnh run run hít một hơi thật dài, sau đó dùng tay chehai mắt đã sưng húp, nhếch méo cười cay đắng nói tiếp: “ … Xấu hổ quá… lúc nàotớ cũng là kẻ đáng ghét, chỉ vì một chàng trai mà xích mích với bạn thân…Nhưng, tớ vẫn nói những lời độc ác ấy với cậu…”
“Hiểu Huỳnh!”
Nhìn thấy Hiểu Huỳnh vẫn khóc, người Bách Thảo dường như cứng đờ. Cô nhẹ nhàngđưa tay định chạm vào Hiểu Huỳnh nhưng có cái gì đó bất an, khiến cô dừng lại.
“Xin lỗi… tớ không biết…”
Bách Thảo ngẩn người suy nghĩ, lòng se lại. Lời Hiểu Huỳnh nói cũngkhông sai. Cô không xứng đáng là bạn tốt của Hiểu Huỳnh, Hiểu Huỳnh yêu SơNguyên vậy mà cô chẳng biết gì.
Chính cô đã làm tổn thương Hiểu Huỳnh
Hiểu Huỳnh nói chưa thấy cô khóc bao giờ. Chẳng phải cô cũng vừa thấy HiểuHuỳnh khóc ư? Là cô, chính cô khiến Hiểu Huỳnh khóc như vậy …
“Không phải, không phải lỗi của cậu” Hiểu Huỳnh buông bàn tay che mắt, hít mộthơi thật sau rồi nói vẻ dằn vặt “ Cậu xem, người gỗ như cậu chẳng để tâm đếnviệc gì. Mình lại chẳng hề nói, làm sao cậu biết mình thích Sơ Nguyên sưhuynh?”
Bách Thảo nhìn cô
“Còn mình” Hiểu Huỳnh mỉm cười nhìn lên trần nhà lẩm bẩm, “Thực ra mình rấtgiống Sơ Vy, cô ấy vì tiền bối Đình Hạo mới tập Taekwondo, còn mình vì SơNguyên sư huynh”
“Sơ Nguyên sư huynh tốt như vậy, đối với ai cũng kiên nhẫn, huynh ấy từng muakem cho tớ ăn. Hồi nhỏ, mỗi khi mình gây chuyện bị mẹ đuổi đánh, mình chỉ cầntrốn sau lưng Sơ Nguyên là huynh ấy sẽ bảo vệ mình. Có những lúc mình lén đitheo sau Sơ Nguyên sư huynh và chị Đình Nghi. Chị ấy không thích mình đi theonhưng Sơ Nguyên vẫn đưa mình cùng đi chơi.”
“Về sau, Sơ Nguyên sư huynh càng lớn càng đẹp trai, không, không phải đẹp traimà còn hơn thế, tuấn tú, đẹp như tranh vẽ, giống như tiểu tiên đồng trongtruyện cổ tích, tỏa ánh hào quang, còn đẹp hơn cả những nhân vật mình thíchtrong các cuốn truyện tranh đó”
“Mình thích Sơ Nguyên sư huynh…”
Hiểu Huỳnh cười một cách đau khổ
“Nhưng mình không dám nói với huynh ấy. Vì mình biết huynh ấy sẽ không yêu mình,những cô gái mà huynh ấy thích phải xinh đẹp, dịu dàng, phóng khoáng, ưu tú nhưchị Đình Nghi. Làm sao huynh ấy có thể thích một đứa ngốc nghếch, cả ngày điênđiên khùng khùng vừa lười vừa xấu như mình…”
Bách Thảo im lặng lắng nghe.
“Cho nên mình mới giận cậu, thật vô lý”, Hiểu Huỳnh từ từ nhắm mắt, cười thiểunão, “Sơ Nguyên sư huynh thích cậu thì mình phải cảm thấy vui mới đúng… huynhấy có thể ở bên cậu… có thể ở bên cậu… mình nên vui…”
Hiểu Huỳnh lẩm bẩm giọng nhỏ dần, bộ dạng mệt mỏi khiến giọng nói líu ríu khôngrõ: “ Là lỗi của mình… Sao mình có thể cho rằng … Sơ Nguyên sư huynh nhất địnhsẽ yêu Đình Nghi…”
“ Nếu…
Nếu như mình dũng cảm…
Nếu như…”
Ánh trăng tinh khiết
Hiểu Huỳnh đã chìm vào giấc ngủ, trên mặt vẫn còn ngấn nước mắt, trở mình quayvề một bên ngủ như một đứa trẻ. Bách Thảo ngồi ngây bên giường, kéo chăn đắpcho Hiểu Huỳnh, đầu óc trống rỗng, nghĩ lại tất cả mọi thứ khiến toàn thân nhưbị sức nặng nghìn cân từ từ đè xuống không thể thở được
Rất lâu, rất lâu sau
Dưới hàng bạch dương ngoài cửa sổ, một hình bóng lờ mờ dưới ánh trăng. BáchThảo ngây người nhìn theo, bóng đó vẫn đứng nguyên, cô mở to mắt cố nhìn…
Đột nhiên Bách Thảo đứng vụt dậy.
Gần như lao ra cửa, chạy theo cái bóng đó…
“Bách Thảo, điện thoại của Sơ nguyên!”, giọng thím Phạm từ phía bên kia vọngsang “ … bảo là đã tìm thấy Nhược Bạch…”
Không!
Cô không cần nhận cú điện thoại đó!
Dưới ánh trăng, Bách Thảo chạy như bay đến hàng bạch dương! Cô nhìn thấy, cô đãnhìn thấy! Dưới hàng cây, bóng người đó vẫn đứng ở đấy. Gió gào rít bên tai,máu như dồn lên màng nhĩ, cô đuổi theo, muốn ôm chầm bóng người đó với tất cảsức mạnh có trong người!
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
62 chương
72 chương
86 chương
16 chương
154 chương
20 chương
74 chương