Từ ngày giáo sư Gilderoy Lockhart chuyển đến và dạy học bộ môn nghệ thuật phòng chống hắc ám ở trường Hogwarts, nhịp sinh hoạt của các phù thủy nhỏ và các giáo sư trong trường bỗng xuất hiện thêm rất nhiều hoạt động mới lạ không thể hiểu nổi. Tựa như trong một tháng, vị giáo sư dở hơi này sẽ mở ra hai cuộc họp Fandom vào buổi tối, mặc dù ông Filch khi nghe tin đã kịch liệt phản đối, nhưng không biết cái miệng lươn lẹo của Gilderoy Lockhart đã cho cụ Dumbledore uống bùa mê thuốc lú gì, mà cụ ấy liền cho đó là "sự thay đổi mới mẻ thú vị" và cho phép ông ta có thể mở từ hai hoặc nhiều hoạt động hơn thế ở phạm vi trong Hogwarts. Cứ ngỡ quyết định này đặt ra các học sinh mê ngủ của trường sẽ không thể nào chấp nhận. Nhưng sự thật thì ngược lại. Ngay ngày họp Fandom đầu tiên, hơn nửa số học sinh - chủ yếu là học sinh nữ với tâm hồn còn hồng phấn và một số ít người đến vì tò mò - đã góp mặt tại một căn phòng - nhiều năm đã bị bỏ hoang nhưng rộng lớn và đã được trang hoàng cho lấp lánh lại - để tụ họp làm ra những hoạt động không thể đỡ nổi. Tỉ như thi thố với nhau xem ai có thể trong một đêm nói được nhiều câu ca ngợi giáo sư Gilderoy Lockhart - tài ba, đẹp trai, lãng mạn,...!- nhất, với phần thưởng là được chụp hình chung với ông ta và được ông ta đích thân tên kí vào sách do chính ông ta sáng tác. Hay tỉ như xem ai làm mặt quái dị được đa dạng nhất, chơi cờ phù thủy hay nhất, ăn mặc đẹp nhất,...vân vân và mây mây những hoạt động khác. Mỗi lần hoạt động nổ ra là lại ầm ĩ hơn lần trước tới vài lần, lí do là vì những cuộc họp mặt này chủ yếu là dành cho ăn chơi nên những thành phần thích những thứ mới lạ cũng bất giác tới gia nhập vào quần thể người lấy giáo sư  Gilderoy Lockhart làm đầu. Người duy trì trật tự của Hogwarts về ban đêm là lão Filch hàng đêm nghe tiếng sập xình phát ra từ nơi đó liền rất tức tối, cảm thấy lâu đài Hogwarts đang dần mất hết kỉ cương phép tắc, không còn được rõ ràng và triệt để như mười mấy năm trước nữa. Thành ra, mỗi khi có học sinh nào đó đang nhảy nhót tưng bừng ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa chính của căn phòng, đều bị ánh mắt của lão lia tới lăng trì cho dựng hết tóc gáy, sợ đến chạy vào đám người để cầu an ủi a an ủi tinh thần. Levy dù không muốn đi, nhưng vì học sinh các nhà khi đến các hoạt động này đều được giáo sư Gilderoy Lockhart vô cùng "hào phóng" tặng điểm thi đua, điểm số của các nhà đung tốc độ kinh người cứ bay rồi lại bay lên, nên các vị huynh trưởng trong nhà Slytherin đứng ngồi không yên, cũng muốn nhà mình được cộng nhiều nên đã điều động các học sinh trong nhà đều xuất động tiến công, đặc biệt là các học sinh nữ xinh như hoa của nhà, đều được các huynh trưởng chú trọng trao hi vọng lần lượt, họ cơ bản là không mong muốn cúp nhà năm nay lại cứ thế bay vào miệng của lũ sư tử nhỏ mà không thể làm gì được như năm trước, ý chí chiến đấu giữa các nhà chính là chưa bao giờ hừng hực rực lửa được như thời điểm hiện tại. Cụ Dumbledore nhận thấy vậy, lại càng vui vẻ, gạt phăng ý kiến "nho nhỏ" của Filch, vô cùng dễ dãi đồng ý với vị giáo sư mới cứng hơn cả bìa sách kia, khiến cho lão Filch tức tối tới nỗi gặp ai cũng nổi khùng một lần. Levy là cô bé cũng được tính là xinh xắn, liền được các huynh trưởng nhắm làm đối tượng trao gửi hi vọng, tiến bước tới tương lai tươi sáng rực rỡ đang ra sức vẫy gọi nhà Slytherin bọn họ phía trước. Thế nên là, dù có không tình nguyện, cô vẫn phải mang theo gương mặt sầu não ngồi nhìn một lũ người điên quần lại với nhau hết lần này đến lần khác. Tối nay cũng là một tối như thế... Khi Levy đang ngẩn người nghĩ về làn da mềm mịn của Voldy nhà mình, thì nhạc nền sập xình trong căn phòng bỗng nhiên dừng lại, một bàn tay to với các khớp xương rõ ràng chìa ra trước mặt cô, tiếp sau đó là một chất giọng tuy có vẻ lịch lãm nhưng lại sáo rỗng của giáo sư Gilderoy Lockhart vang lên đầy kiêu hãnh: "Ta có thể mời trò nhảy một điệu được không? Ta thấy em có vẻ rất hâm mộ ta nhưng lại bị các cô khác cướp hết ánh sáng, không lại gần được. Nhưng không sao, ta cho em cơ hội nhảy cùng ta đấy ~" Âm cuối ông ta còn cố ý kéo dài rã, trầm trầm bổng bổng, đôi mắt đào hoa liếc sâu vào mắt Levy một cái. Levy bị dọa cho đơ luôn, cảm thấy dù bản thân có trốn và làm tàng hình mình như thế nào thì những thứ cô hồn luôn có cách để đuổi tới, bắt cô phải rớt ra giọt nước mắt đau thương. Levy nhìn Gilderoy Lockhart, hận không thể nói ra lời đang gào thét trong lòng, rằng ông ấy có bị tự luyến quá rồi hay không, cô đang ngồi chơi, ngồi chơi, NGỒI CHƠI thôi đấy!!! Thậm chí vì sợ ông ta để mắt tới, cô còn cố gắng hạn chế không nhìn về khu vực có ông ta. Nhưng mà lại thành như trong miệng ông ta đang nói là cái phiên bản quỷ dị gì vậy? Cô không muốn nhảy nhót gì đó đâu!! ಥ‿ಥ Gilderoy Lockhart nhìn thấy biểu tình "hạnh phúc đến không nói nên lời" của Levy, liền không cần cô trả lời nữa, liềm mỉm cười đắc thắng, gật đầu về phía ban nhạc trong phòng, một âm điệu du dương vang lên, nắm tay Levy, kéo cô đi như một con búp bê vải bất lực, sau đó bắt đầu điệu nhảy hết hồn của hai người. Levy giữa điệu nhảy tỉnh lại từ nội tâm thảm thiết của mình, ánh mắt từ trong đám người cố tìm ra vị huynh trưởng lải nhải đạo lí với cô nhiều nhất, hi vọng có sự đồng ý cho mong muốn trực tiếp dãy ra và chạy đi của cô, nhưng khi tìm được bóng dáng của  huynh ấy, tâm Levy như tro tàn sụp thành một đống bụi mịn bị gió cuốn đi không còn một mống. Đành chỉ có thể căng da mặt cố nở nụ cười được coi là không khó xem, chịu đựng đến khi hết điệu nhảy, sau đó chạy biến về kí túc xá Slytherin mặc kệ tất cả. Khi thành công chạy vào phòng ngủ củ mình và Jessica, rốt cuộc thì cô mới hết cảm giác muốn chạy trối chết. Nhưng lúc Levy vừa muốn đặt mông xuống tấm nệm êm để thư dãn thì không biết từ đâu lòi ra một bàn chân ngắn ngủn trắng xanh nhắm tới người cô đạp tới .. Đúng vậy, Chính là kiểu đạp mà các bạn nghĩ, một phát vào mông, Levy hôn sàn thắm thiết! Levy ngơ ngác, ngó chiếc hộp trong góc đang mở bung cùng cái người mặt đen như đít nồi đang ngồi chễm chệ trên giường: "Cô đã đi đâu cả tối?" ----- Gỗ: Chương nè :3       Mọi người có thấy Levy có tố chất thê nô không?