Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 68
Sau khi thi đấu chấm dứt, Ninh Hữu đầu tiên là ở trong trường học cảm thụ tiệc chúc mừng mà các học sinh tự tổ chức, sau đó liền nhận được thông tin của Kỳ Tĩnh.
Ninh Hữu mở máy liên lạc ra câu đầu tiên chính là cực kỳ vui vẻ báo tin vui, "Kỳ Tĩnh, tôi cho anh biết cái này nè, lần này chúng tôi thắng thi đấu giao lưu với Addams đế quốc đấy, tôi cũng dự thi! Tất cả mọi người đều đặc biệt cao hứng."
"Tôi biết", Kỳ Tĩnh thấp giọng nở nụ cười, "Nghe nói em biểu hiện không tồi."
"Kỳ thật cũng được", Ninh Hữu khiêm tốn cười cười, "Bất quá thực lực của những người Addams đế quốc đó xác thật là rất mạnh, so với mấy người Tấn Giang thì mạnh hơn quá nhiều."
Kỳ Tĩnh gật gật đầu, trầm tư một chút, nói, "Thực lực của Addams đế quốc xác thật là phi thường mạnh, một đoạn thời gian rất dài từ trước kia đã bắt đầu đối với Triệt Na Đế Quốc chúng ta như hổ rình mồi, nếu không phải giữa hai đế quốc có tầng mor xạ tuyến, cản trở bước chân của bọn họ, chỉ sợ đã sớm đã xuống tay rồi."
"Tầng mor xạ tuyến? Đó là cái gì vậy?", Ninh Hữu cũng không biết cái này, giờ phút này nghe được Kỳ Tĩnh nhắc tới, tức khắc có chút tò mò.
"Giữa Addams đế quốc và Triệt Na Đế Quốc có một lớp vỏ xạ tuyến thiên nhiên, cũng chính là tầng mor xạ tuyến, một khi phi thuyền vũ trụ cùng cơ giáp tiếp cận, toàn bộ tổ động lực của bọn họ sẽ không nhạy nữa. Bất quá lớp vỏ xạ tuyến này ở chỗ quần tinh* Bặc Mục có một chỗ hổng, giữa hai đế quốc có thể thông qua chỗ hổng kia để tiến hành giao lưu. Nơi đó cũng là căn cứ quân sự quan trọng, chủ yếu là vì phòng ngừa người Addams đế quốc mưu đồ gây rối."
*quần tinh: quần thể các hành tinh
"Trong khoảng thời gian này có phải anh luôn ở nơi đó không?", Ninh Hữu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi.
"Không tồi", Kỳ Tĩnh nói, "Hiện tại tôi đang ở địa phương này, nơi này có một vài sự tình cần tôi an bài. Hiện tại người Addams đế quốc đang tiến đến giao lưu, thủ vệ bên này tự nhiên là phải chặt chẽ một chút."
"Vậy khi nào anh có thể trở về?", Ninh Hữu có chút nhớ Kỳ Tĩnh, bọn họ đã rất lâu không có gặp mặt rồi.
Kỳ Tĩnh cười nói, "Nhiều nhất năm ngày nữa tôi liền có thể đi trở về, chờ đến sau khi nhóm người Addams đế quốc này trở về, tôi liền sẽ đi trở về."
"Ân!", Ninh Hữu gật cái đầu thật mạnh, chờ mong Kỳ Tĩnh trở về.
Chỉ là sự tình cũng không có như ý Kỳ Tĩnh bọn họ nghĩ, ngày hôm sau khi bọn họ nói chuyện xong, trên một tinh cầu gọi là Gia Tắc Tư ở phương bắc, xuất hiện ở một hồi □□, một đội ngũ trong quân đoàn đệ nhất mà Kỳ Tĩnh phụ trách vốn phụ trách đóng quân ở nơi đó, lúc này đã hoàn toàn mất đi liên hệ, tổng bộ hạ xuống thông tri cho Kỳ Tĩnh, bảo anh đi xử lí chuyện này. Mà trạm kiểm soát ở quần tinh Bặc Mục vốn do Kỳ Tĩnh phụ trách lại tạm thời do quân đoàn đệ tứ mà Lâm gia khống chế tiếp nhận.
Sự tình trên tinh cầu Gia Tắc Tư phát sinh không hề có dự triệu, phi thường quỷ dị, sau khi đã phái ra một đội điều tra không có kết quả, Kỳ Tĩnh liền tự mình đi tới nơi đó, chuẩn bị đem chuyện này điều tra ra một manh mối.
*Editor: sóng ngầm bắt đầu chuyển động rồi
——————
"Em trai này, đi cùng anh Tấn đi chơi đi", Tấn Giang hắc hắc cười nói với Ninh Hữu.
Ninh Hữu đang vội vàng đồ vật trong tay, trực tiếp lắc lắc đầu, "Em không đi đâu, nhiệm vụ thầy giao cho em còn chưa có hoàn thành, lát nữa làm xong em phải đưa qua cho ông ấy nữa."
"Em mới vừa cho trường học nở mày nở mặt, lập một công lớn, hiện tại không hảo hảo nghỉ ngơi, sao lại bắt đầu chuyển lên những đám linh kiện lung tung rối loạn kia rồi", Tấn Giang thở dài, "Hiện tại em và Lâm Ninh hai người đều thật giống như nhập ma nha, mấy ngày đẹp trời không cho bản thân hảo hảo thả lỏng một chút, cứ luôn si mê với những cái linh kiện lạnh băng không thú vị đó làm gì?"
"Em cũng không cảm thấy không thú vị á", Ninh Hữu nghiêm túc nói, động tác trên tay lại không ngừng, nhanh chóng kiểm tra độ ấm khống chế cùng các bước của mình có vấn đề nào hay không, "Em cảm thấy cái này chính là thứ có ý tứ nhất trên đời này đấy, không tin anh có thể học cùng em nè, anh cũng nhất định sẽ thích cho coi."
"Đừng đừng, đừng", Tấn Giang vội vàng xua tay, biểu tình kia quả thực chính là giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú đến nơi, "Anh cũng không phải là học cái đống nguyên liệu này, ngàn vạn lần đừng có làm anh dính dáng tới nó."
"Từ từ, anh tới tìm em không phải là nói cái này", Tấn Giang bỗng nhiên phản ứng lại, thần bí hướng về phía Ninh Hữu nói, "Anh mang em đi ra ngoài chơi không phải giống như bình thường đâu, lần này chủ yếu là có quan hệ với đại ca, em nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
"Anh của em?", Ninh Hữu dừng động tác trong tay mình lại, hỏi, "Anh ấy làm sao vậy?"
Tấn Giang cười hắc hắc, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói với Ninh Hữu, "Em có biết đại ca đang yêu đương không?"
"A?", Ninh Hữu sửng sốt, "Đây là chuyện khi nào, em không biết a."
"Anh đã nói là đại ca không có suy nghĩ đi, giấu đặc biệt kín, căn bản là không có nói với chúng ta", Tấn Giang thở dài, lắc lắc đầu, phảng phất như là đang cảm thán Thạch Hoằng Tuấn không trượng nghĩa, "Nếu không phải là lúc trước vừa lúc đụng phải anh, anh còn cũng không biết đâu."
"Người kia là ai vậy?", Ninh Hữu đối với đề tài này phi thường cảm thấy hứng thú, hứng thú bừng bừng hỏi, "Anh có quen biết không?"
Tấn Giang trầm tư một chút, có chút rối rắm nói, "Em hẳn là không quen biết đâu, dù sao cũng không phải là cùng niên cấp với em. Cô ấy tên là Ôn Oánh, ở trong hệ của bọn anh có thể coi như là rất nổi danh, người theo đuổi một loạt rồi tiếp một loạt! Bất quá cô ấy từ lâu trước đó đã có hảo cảm với đại ca của chúng ta rồi, khoảng thời gian trước còn tự mình tới ký túc xá thổ lộ đấy!"
"Lúc trước phản ứng của đại ca đã có chút không thích hợp, cũng không có từ chối cô ấy, còn đứng đó cười nữa, anh đã nghĩ là đại ca có phải cũng có ý tứ với Ôn Oánh hay không. Chẳng qua sau đó hai người cũng không gặp mặt nhiều lắm, anh có ấn tượng một lần duy nhất chính là lần Ôn Oánh tới tìm đại ca đi sân huấn luyện để luyện tập. Anh vốn tưởng rằng cứ như vậy cũng không giải quyết được gì, kết quả em đoán đi, hôm nay anh lại nhìn thấy hai người ăn cơm cùng nhau đó! Lại còn cùng đi dạo cửa hàng vũ khí cơ giáp nữa!"
Ninh Hữu ngạc nhiên, cậu cũng thật sự chưa từng gặp qua anh trai nhà mình như thế khi nào cả.
"Có muốn nhìn thấy bọn họ không?", Tấn Giang dụ dỗ nói.
Ninh Hữu tự hỏi một chút, vẫn là gật gật đầu thật mạnh. Cái thứ lòng bát quái này, không chỉ người thường mới có, mà kỳ thật người tu chân cũng có không ít.
Tấn Giang mang theo Ninh Hữu ra cổng trường, đi nhờ một chiếc tấn xe, liền chạy như bay ra ngoài mà đi. Trên tấn xe, Ninh Hữu có chút nghi hoặc, "Chúng ta hiện tại phải đi đâu? Nếu như đến chỗ bọn đại ca đã đến trước đó, chỉ sợ bọn họ đã sớm đi rồi đi."
"Em trai yên tâm, anh nói cho em biết chúng ta tuyệt đối sẽ có thể nhìn thấy hai người đại ca bọn họ, lúc trước khi anh nhìn thấy bọn họ thì bọn họ mới vừa đi xem trưng bày triển lãm cơ giáp, anh cũng có biết một chút, cửa hàng trưng bày triển lãm kia có rất nhiều chủng loại cơ giáp, bọn họ đi một lát vẫn chưa ra đâu.", Tấn Giang lời thề son sắt nói, "Nói không chừng lúc chúng ta tới đó vừa lúc gặp phải đấy."
Ninh Hữu nửa tin nửa ngờ, cuối cùng sau mười phút, hai người đã tới cửa hàng trưng bày cơ giáp. Tấn Giang trực tiếp lộ ra một mạt cười xấu xa về phía Ninh Hữu, sau đó liền kéo cậu lén lút đi vào cửa hàng trưng bày.
"Chúng ta trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy không phải là được rồi sao? Vì cái gì nhất định phải tìm như vậy chứ?", Ninh Hữu khó hiểu, "Chúng ta tới nơi này là để gặp bọn họ, cũng không phải là tới làm tặc."
"Ai nha em trai không hiểu rồi", Tấn Giang vẫy vẫy tay, "Nếu em thật sự gọi điện thoại cho đại ca, bọn họ nếu ngượng ngùng rồi né tránh đi thì làm sao bây giờ, đến lúc đó em sẽ không thấy được nữa đâu. Vẫn là trực tiếp tìm người thì hơn!"
Ninh Hữu tuy rằng vẫn không ủng hộ lời nói của Tấn Giang, nhưng cũng không có nói gì nữa, mặc cho Tấn Giang lôi kéo cậu chạy loạn.
Năm phút đồng hồ qua đi, "Anh Tấn, nếu anh vẫn lại không tìm thấy hai người ấy, em sẽ trực tiếp gọi điện thoại."
"Sắp rồi đây!", Tấn Giang lời nói vừa ra, đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, liền thấy được Thạch Hoằng Tuấn và Ôn Oánh xuất hiện ở phía trước cách đó không xa. Hắn lập tức lôi kéo Ninh Hữu chạy qua hắc hắc cười nói,, "Đại ca thật trùng hợp quá! Chúng ta lại ở chỗ này gặp nhau rồi! Đại ca cậu nói xem chúng ta thật là rất có duyên phận mà!"
"Tôi như thế nào lại cảm thấy cậu là chuyên môn tới tìm tôi thế?", Thạch Hoằng Tuấn nhìn hắn một cái, trực tiếp nhìn Tấn Giang đến phát run.
"Chào em, chị là Ôn Oánh", nữ sinh bên cạnh Thạch Hoằng Tuấn đúng là Ôn Oánh, cô hiên ngang cười về phía bọn họ, vươn tay mình ra. Những lời này kỳ thật là Ôn Oánh nói với Ninh Hữu, Tấn Giang cô đã sớm quen biết rồi, giờ này khắc này cũng chỉ có mình Ninh Hữu là chưa gặp qua thôi.
"Chào chị, em là Ninh Hữu, là em trai của anh ấy", Ninh Hữu chỉ chỉ Thạch Hoằng Tuấn, cười cười với Ôn Oánh.
"Nói đi, lần này cậu mang theo Tiểu Hữu tới đây là muốn làm gì?", Thạch Hoằng Tuấn nhìn Tấn Giang, trầm giọng nói, "Bản thân tới chơi không tính, thế nhưng lại còn bắt cóc cả Tiểu Hữu nữa."
Tấn Giang cười hắc hắc, hướng về Ôn Oánh ngó một chút, sau đó lại lập tức thu hồi tầm mắt.
Thạch Hoằng Tuấn nhìn như vậy nào còn có gì mà không rõ nữa chứ, lắc đầu cười khẽ, trực tiếp kéo tay Ôn Oánh lại đây, "Tới xem hai chúng tôi?"
Nhìn đến cảnh tượng này, Ninh Hữu còn tốt, Tấn Giang sợ tới mức thiếu chút nữa là trực tiếp rớt cằm rồi, "Đại, đại ca, hai người thật sự ở bên nhau à."
Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, "Xác thật như thế."
Ôn Oánh cười cũng phi thường vui vẻ, một đôi con ngươi anh khí sáng láng cực kỳ, "Hoằng Tuấn hai ngày trước đã nhận lời tôi rồi, cho nên chúng tôi liền ở bên nhau, chúng tôi vốn dĩ chuẩn bị qua hai ngày sẽ nói cho mọi người, ai biết hiện tại lại bị hai người phát hiện. Bất quá cũng vừa lúc, vậy hiện tại tôi lại tự giới thiệu một lần nữa đi, tôi là Ôn Oánh, bạn gái của Thạch Hoằng Tuấn."
"Chị dâu khỏe!", Tấn Giang vội nói, miệng vẫn như cũ không có khép lại.
Ôn Oánh cười khúc khích, "Hiện tại kêu như vậy vẫn là hơi sớm rồi, hai người vẫn là trực tiếp gọi tên của tôi đi."
Ninh Hữu cùng Tấn Giang đều vội vàng gật gật đầu. Hai người da mặt dày lại đi theo Thạch Hoằng Tuấn và Ôn Oánh trong chốc lát, cuối cùng ngay cả chính bọn họ cũng không chịu nổi loại hành vi bóng đèn này của mình, hai người liền nói một tiếng với hai người Thạch Hoằng Tuấn xong rồi rút lui.
Ở trên đường trở về, Tấn Giang nói với Ninh Hữu, "Em xem anh không có lừa em đi, không thể tưởng được đại ca thật sự nhanh như vậy đã có bạn gái rồi, quả thực là có chút không thể tưởng tượng."
Ninh Hữu lại cảm thấy đó là lý thường thôi, chỉ là cảm thấy bất ngờ một chút, bất quá cậu phi thường thích bạn gái của anh trai, cảm giác cô ấy cho cậu phi thường tốt, vừa thấy là biết đó là người rất dễ ở chung rồi.
*Editor: Ten ten, bây giờ đã có câu trả lời cho những độc giả hồi trước có thắc mắc về chuyện tình của Tiểu Tuấn rồi nhé
"Ai, đại ca cũng thật là không có suy nghĩ rồi, rõ ràng đã ở bên nhau còn cứ giấu", Tấn Giang thở dài một hơi, ngẩng đầu đi phía trước nhìn thoáng qua sau, đột nhiên sắc mặt biến đổi, "Đại ca anh đây là chạy đi đâu vậy? Này không phải hướng trường học của chúng tôi!"
Tài xế cũng không có trả lời hắn, mà lập tức tăng tốc độ lên, đem tấn xe chạy đến trên một con đường hẻo lánh, nhanh chóng đi vào.
Ninh Hữu lập tức ý thức được không đúng, nhảy một cái liền đi tới bên cạnh tài xế, muốn chế trụ động tác của gã. Tài xế kia lại trực tiếp đặt một chế độ tự động giả thiết, sau đó cùng động thủ với Ninh Hữu. Không gian bên trong xe có chút nhỏ, hai người căn bản là không thi triển được, Tấn Giang cũng trực tiếp gia nhập hỗn chiến.
"Anh Tấn đừng đánh, đi thao tác tấn xe đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này!", Linh thức của Ninh Hữu phát tán ra ngoài, ở địa phương hai ngàn mét phía trước bên trái phát hiện không ít người, bọn họ trang bị cực kỳ hoàn mỹ, hiển nhiên là người tới không có ý tốt.
Tấn Giang lên tiếng, sau đó an vị tới trên ghế điều khiển, động vài cái rồi đột nhiên mắng to một câu, phẫn nộ nói, "Quyền khống chế của cái xe này có hạn, ngoại trừ cái tên tài xế gặp quỷ kia, ai cũng không có biện pháp động vào nó!"
*Editor: Có ai đột nhiên cảm thấy Tấn Giang này rất vô dụng không?
Ninh Hữu trong lòng cả kinh, động tác trên tay nháy mắt trở nên sắc bén, muốn trực tiếp khống chế tên tài xế đang đánh túi bụi với mình.
Thực lực của tài xế kia rất mạnh, cho dù Ninh Hữu có động thủ với gã cũng rất khó để lập tức phân ra thắng bại. Ngay tại thời điểm Ninh Hữu sắp sửa thắng, tên tài xế kia không biết chạm vào phím gì, đỉnh xe mở ra một cái lỗ nhỏ đủ cho một người, tài xế lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy ra ngoài, Tấn Giang cùng Ninh Hữu vốn dĩ cũng muốn nhảy ra theo, nhưng cái cửa kia lại lập tức đóng lại, căn bản là không cho bọn họ đủ thời gian phản ứng.
Mắt thấy tấn xe sắp vọt tới giữa đám người kia, Ninh Hữu nhíu mày, trên tay súc lực, một quyền đánh về phía bàn điều khiển của nó.
"Tiểu Hữu em điên rồi sao?!", Tấn Giang trừng lớn đôi mắt, thất thanh hô. Loại chuyện đập nát bàn điều khiển này, một kết quả là xe sẽ dừng lại, nhưng có khả năng lớn hơn nữa là xe sẽ mất khống chế hoặc là trực tiếp nổ mạnh. Không có lực khống chế tinh chuẩn cùng lực phán đoán trước, làm ra một động tác như vậy, Ninh Hữu quả thực chính là đang tìm chết.
Trái tim Tấn Giang bùm bùm dồn dập nhảy, sợ ngay sau đó bọn họ đã bị tấn xe nổ mạnh đánh tan thành mảnh nhỏ.
Bất quá, hiển nhiên là vận khí của Ninh Hữu không tồi, xe rất nhanh liền ngừng lại. Trên thực tế, thời điểm Ninh Hữu đánh ra một quyền kia, linh thức sớm đã điều tra qua tất cả lộ tuyến khả năng khi đập vào, mà linh lực bao trùm ở phía trên quyền của cậu, một khắc khi tiếp xúc với bàn điểu khiển kia, linh lực đã trực tiếp tiến vào những bộ kiện thao túng đó. Vừa sẽ làm cho xe dừng lại, lại sẽ không làm nó mất khống chế hoặc nổ mạnh.
"Em trai em thật là làm anh sợ muốn chết", Tấn Giang vỗ bộ ngực của mình lớn tiếng thở hổn hển, "Lần sau đừng có như vậy nữa, không bị hại chết nhưng cũng thiếu chút nữa là bị hù chết đó."
"Cẩn thận!", Ninh Hữu đề phòng nhìn bốn phía, nhắc nhở Tấn Giang chú ý.
Lúc này bọn họ đã từ trong xe chui ra, chung quanh hư cảnh cực kỳ hoang vắng, Ninh Hữu nhìn kỹ một chút, phát hiện thế nhưng lại có chút quen mắt, đúng là địa phương lúc trước phát hiện Lâm Ninh bị bắt cóc.
"Chúng ta lui lại sau đã, bắt lấy tất cả khả năng liền chạy ngay", Ninh Hữu thấp giọng nói, vừa nói, một bên dịch bước chân ra phía sau, "Em nhìn một chút, nhân số của bọn họ ít nhất là khoảng hai mươi người trở lên, có vài người em căn bản không phải là đối thủ."
"Anh đã biết", biểu tình của Tấn Giang cũng cực kỳ nghiêm túc.
Hai người nhanh chóng quan sát bốn phía một chút, sau đó nhanh chóng chạy về một phương hướng. Mà rất nhanh, bọn họ liền bị ngăn chặn.
"Các người là người nào?", Ninh Hữu cùng Tấn Giang đưa lưng về phía lẫn nhau, cảnh giới nhìn những người chung quanh, "Các người bao vây chúng tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Những người đó một câu cũng không có nói, trực tiếp giơ vũ khí trong tay mình lên, hướng về phía đám Ninh Hữu công kích qua. Ninh Hữu cùng Tấn Giang vội vàng ngăn cản, lao vào đánh nhau cùng mấy người đó. Tấn Giang hiển nhiên là lúc đi học không có nhiều chú tâm, rất nhanh hắn liền chống đỡ không được, đã hiện lên mệt mỏi.
Ninh Hữu một bên ngăn cản công kích bên này của mình, còn phải giúp Tấn Giang cản mấy đao, dưới tình huống không có vận dụng linh lực, có vẻ có chút lực bất tòng tâm. Nhóm người vây công cậu thực lực đều phi thường mạnh, theo Ninh Hữu phỏng chừng, thể chất của bọn họ ít nhất ở cấp A trở lên, có hai ba người cũng đạt tới cấp S, còn có một người thoạt nhìn hẳn là cấp SS.
Nếu không vận dụng linh lực, cậu nhiều nhất là cùng người cấp SS kia bất phân thắng bại, càng đừng nói thêm những người khác nữa, cậu căn bản là không có một tia thắng lợi.
Ninh Hữu cắn chặt răng, cuối cùng vẫn là đem linh lực chuyển tới lòng bàn tay, thời điểm công kích thì bí mật vận dụng, tình thế nguy hiểm vốn đã sắp bị thua, hiện tại bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Liền ở ngay lúc này, mấy người kia bắt đầu bay ngược lại, nhưng là bọn họ vẫn quay chung quanh hai người Ninh Hữu, đồng thời khi lui ra phía sau bọn họ còn dùng súng laser công kích tới, Ninh Hữu cùng Tấn Giang trốn tránh công kích, trực tiếp bị nhốt ở một góc.
Tình thế phát triển đến bây giờ đã có chút nghiêm trọng, nếu Ninh Hữu lại che dấu thực lực nữa, rất có khả năng sẽ đem mệnh bản thân cùng Tấn Giang đều bỏ lại ở chỗ này. Cậu hơi trầm ngâm, tâm niệm vừa động, vòng tay màu đen trên cổ tay lập tức biến thành một cây trường kiếm cổ xưa. Sau khi có vũ khí vừa tay, Ninh Hữu ứng phó rõ ràng đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu bỗng nhiên cảm giác được một cổ năng lượng thật lớn đang tụ tập lại, cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm cậu muốn rời đi nơi này. "Anh Tấn! Nhanh rời khỏi phạm vi này đi! Em có một loại dự cảm không tốt!"
Lúc này đấu súng laser đã không còn dày đặc như lúc trước nữa, chỉ ngẫu nhiên tới một súng biểu hiện cảm giác tồn tại của mình một chút mà thôi. Ninh Hữu lôi kéo Tấn Giang chạy nhanh đào mệnh, nhưng đã thiếu chút nữa mệt nằm liệt ra dưới chân Tấn Giang lại mềm nhũn, trực tiếp ngã thẳng trên mặt đất, sau đó không bò dậy nổi nữa.
Ninh Hữu trong lòng quýnh lên, lúc này, bọn họ đã không kịp né tránh cái năng lượng thật lớn kia.
Quả nhiên không đến một giây, địa phương phương xa bỗng nhiên trầm đục một tiếng, sau đó bộc phát ra luồng ánh sáng như ban ngày, một cột sáng tràn ngập cảm giác uy hiếp mãnh liệt hướng về phía bọn họ mà xuyên thấu đến.
Ninh Hữu đứng tại chỗ, vẻ mặt trầm tĩnh, ở thời điểm cột sáng kia sắp sửa tiến đến, cậu bỗng nhiên giơ trường kiếm của mình lên, hướng tới phía trước hung hăng bổ tới. Hai cổ năng lượng thật lớn sinh ra va chạm nhau, một trận ầm ầm nổ vang, kinh thiên chấn địa.
Bạch quang tận trời.
Dư ba của công kích phảng phất như một trận gió to hung hăng quát qua, Ninh Hữu nhịn không được chặn hai mắt của mình, một hồi lâu sau, nơi này mới khôi phục bình tĩnh.
Khiến cho Ninh Hữu nghi hoặc chính là, một kích này qua đi, những người đó liền phảng phất như hư không tiêu thất vậy, căn bản là không còn ý tứ tiếp tục công kích nữa, hơn nữa cậu cũng tìm không thấy bóng người bọn họ.
Linh thức của Ninh Hữu tản ra, cẩn thận điều tra tình trạng chung quanh, lại quỷ dị không phát hiện được bất cứ dị trạng gì. Ninh Hữu cau mày trực tiếp đi tới trước mặt Tấn Giang, lại phát hiện ra hắn đã sớm hôn mê. Ninh Hữu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôn mê cũng là chuyện tốt, đỡ cho cậu phải lại tiến hành giải thích với hắn. Cậu đem Tấn Giang khiêng lên trên vai, phóng như bay trở về.
Sau khi Ninh Hữu đi không bao lâu, ở nơi xa phía sau một cây đại thụ hiện ra hai người, hai người đều là tóc dài, trong đó một người cao quý lười biếng, một người khác thì lại hơi chút thần bí.
"Nhị điện hạ, tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy rồi", người thần bí nói, "Ta dám khẳng định cậu ta tuyệt đối là người mà ta muốn tìm."
"Những điều mà anh nói vốn dĩ ta cũng không tin, không thể tưởng được hôm nay thật đúng là kiến thức được rồi", người được gọi là nhị điện hạ kia nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập hứng thú, "Thủ đoạn lợi hại như thế ta thật đúng là lần đầu tiên thấy đấy, ta thật là đối với các anh càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi."
"Có thể được nhị điện hạ hứng thú là vinh hạnh của tại hạ", người thần bí cười nói, "Còn hy vọng sự tình kế tiếp nhị điện hạ đừng nuốt lời."
"Cái này là khẳng định", nhị điện hạ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay trái một chút, khóe miệng hàm chứa một tia ý cười ý vị thâm trường.
*Editor: Chuyên mục đoán nhân vật: các cô thử đoán hai người này là ai nào? Ai đoán đúng nhất tuần sau sẽ tặng chương cho người đó.(Nghiêm cấm đã qt trước nhá)
——————
Ninh Hữu đưa Tấn Giang đuổi về bên trong ký túc xá, cậu ngầm tặng cho Tấn Giang một tia linh lực, bảo đảm hắn không có trọng thương gì.
"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?", Thạch Hoằng Tuấn hỏi, có chút kinh giận, "Chẳng lẽ còn là nhóm người lần trước sao?"
"Em cũng không quá rõ ràng", Ninh Hữu lắc đầu, biểu tình ngưng trọng, "Nhưng là em cảm thấy hẳn là có quan hệ. Sau khi em và anh Tấn tách ra với hai người liền đi tấn xe trở về, kết quả tên tài xế của tấn xe kia có vấn đề, đưa bọn em tới một địa phương đặc biệt hẻo lánh, em cẩn thận quan sát một chút, nơi đó vừa vặn chính là địa phương cách chỗ lần trước anh Lâm bị bắt cóc không xa."
"Bọn chúng rốt cuộc là muốn làm gì?!", Thạch Hoằng Tuấn nổi giận đùng đùng.
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Em cảm thấy mục đích của bọn họ sẽ không đơn giản đâu."
Bọn họ đưa Tấn Giang đến phòng y tế kiểm tra một chút, phát hiện chỉ là mệt nhọc quá độ, Thạch Hoằng Tuấn cũng yên tâm. Về tới phòng của mình, Ninh Hữu liền cau mày suy tư.
Tình huống hôm nay quá mức khác thường, không nói đến những người vây quanh bọn họ đó thực lực cao đến đáng sợ, chỉ nói đến sau khi bọn chúng rút lui, cậu thế nhưng lại hoàn toàn tìm không thấy bọn chúng! Lấy linh thức của cậu mà nói, ở chỗ này hẳn là không có ai có thể tránh được cậu điều tra mới đúng, như thế nào lại lập tức biến mất toàn bộ được chứ?!
Tình huống khác hẳn bình thường này làm Ninh Hữu có chút lo âu, luôn cảm thấy có chút không yên ổn.
Ninh Hữu muốn gọi cuộc điện thoại qua cho Kỳ Tĩnh, muốn đem chuyện hôm nay nói cho anh, để anh tới xem một chút rốt cuộc là tình huống như thế nào. Chỉ là sau khi Ninh Hữu bấm số liên lạc của Kỳ Tĩnh xong, chỗ của đối phương lại vẫn nhắc nhở không có tín hiệu.
Căn bản là không gọi được.
Trong lòng Ninh Hữu bất an càng thêm dày đặc. bi�+B��9
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
54 chương
15 chương
128 chương
5 chương