Tiếng nổ thật to làm cho người ta ù tai, Mộc lắc đầu, nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không có cảm giác dinh dính kia, tuy rằng cái mạng nhỏ yếu ớt kia đột nhiên ngã xuống, nhưng mà vẫn còn nước thuốc cản bớt lực. Bất quá………thật đúng là đau a. Không biết là do đói đến hôn mê, hay là bị nước thuốc làm hôn mê, Mộc loạng choạng di chuyển, ánh mắt mơ mơ màng màng khẽ mở ra, tươớc mắt là bốn nhân ảnh lúc ẩn lúc hiện……. Mấy nhân ảnh kia dần dần rõ ràng. Đám người Phi Áo cùng Đế An Na dễ dàng làm vỡ chiếc lọ, cũng không nghĩ đến bên trong lại có một người lắc lắc ngã ra, lại là một ngân phát thiếu niên, nhìn cậu ngồi trong một mảnh màu lam dinh dính, thân thể nhỏ bé và mềm yếu ngồi đó, làn da trơn bóng cùng chất dính màu lam làm cho cậu càng trở nên nhu nhược kỳ ảo, còn ngân phát thì dính trên cổ. Phi Áo nháy mắt mấy cái, tin tưởng chính mình không có nhìn lầm, không tự giác mà nuốt nước miếng, dù sao máu nhân loại là một thứ không tồi, bất quá Phi Áo cùng Đế An Na đều là từ trong ngàn người tuyển chọn ra, như thế nào có thể không có tự chủ tốt, ngay cả Phi Áo đều nuốt nước miếng, kia những người khác thì sao…….. Đế An Na, ánh mắt các người thật đỏ………. ‘Bữa ăn ngon’ phía trước hắc xì một cái, tỉnh lại ngốc lăng mà ngồi trước mặt. “Phi Áo, y là ai vậy? Chúng ta đem y giải quyết ngay tại chỗ được không?” Đế An Na dùng khủy tay chạm phía sau thắt lưng Phi Áo, mặt khác hai người khác đang chớp mắt to đáng thương hề hề nhìn Phi Áo. Bộ dáng…………thật đói. “Khụ khụ………này, trước nhìn xem tình huống rồi nói sau.” Phi Áo chỉnh lại quần áo trấn định dẫn mọi người đi về phía trước. Đế An Na khinh thường liếc mắt, người kia giả bộ trấn tĩnh! “Ngươi là ai?” Câu hỏi cũ, Đế An Na lại khinh thường íiếc mắt một cái. Nhưng bị Phi Áo tự động xem nhẹ. “Cái gì ta là ai?” Mộc mơ màng phe phẩy đầu. “Ta chính là Viêm Liệt Qua Mộc vừa mới thừa kế vương vị không đến hai ngày, lại rất xui xẻo. “Vương! Là người của Viêm Liệt Qua? Như thế nào không có nghe nói qua.” Mấy người này vẫn là giật mình chút chút, nhưng mà vẫn cảm thấy được không có khả năng, vì xâm nhập vào bọn họ, nên bọn người Phi Áo đã xem rất kỹ báo cáo. Trong báo cáo cũng không có đề cập qua có một nươời như vậy – Viêm Liệt Qua Mộc. “Ngươi nói dối!” Phi Áo trừng mắt, lộ ra răng nanh, Đế An Na nhún vai khinh thường, bất quá đối với bữa ăn ngon này nàng sẽ không để mình thua kém, Đế An Na một phen ngồi xuống trước thiếu niên trong nước thuốc. thiếng nước vang lên, Đế An Na chạm đến thân thể mềm mềm trơn bóng kia, lập tức nheo lại ánh mắt thoải mái. Người này, cực phẩm a. Ghé vào là thân thể cao lớn, thân thể mang theo mùi thật thoải mái, đỉnh đầu giống như có cái gì đó mềm mềm đè lên, xuất phát từ tò mò, Mộc vươn móng vuốt hướng về phía trước sờ sờ…………….(tự hiểu là sợ gì nga~) Vài người vẻ mặt hắc tuyến, Đế An Na lại rút khóe miệng, cúi đầu cứng ngắt mà nhìn tiểu quỷ sỗ sàng túước nụực, Phi Áo cười cười hai tiếng, Đế An Na giống như là sinh khí………….Đại sự không ổn! “Hảo nhuyễn (mềm mại) a……..” Mộc căn bản không biết tình hình, không nhịn được mà tán thưởng hai tiếng, kết quả………….. Đám người Phi Áo nhìn thấy quen mắt rồi, nắm tay của Địch An Na. “Quên đi, mang về, để cho Sắt điện hạ quyết định” Phía Áo đột nhiên đứng lên, một tay đánh Mộc bất tỉnh, lại nhìn đến Đế An Na trừu khóe miệng, nhịn không được cười trộm, tiếp theo là một trận hàn quang phát ra………..