Thiếu Niên Du

Chương 46

Không ai có thể chân chính làm được chí công vô tư, ngay cả Triệu huyện lệnh mà dân chúng thường gọi là thanh thiên đại lão gia kia, mà câu cửa miệng hắn hay nói chính là mọi sự đều không thể cưỡng cầu, chỉ cần mình đã tận lực là tốt rồi. Trình Dược không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới những lời này, là tốt so với người lâm vào khốn cảnh, nếu không tìm một chút sự tình đến để tự bào chữa liền sẽ một mực thống khổ, phiền não. Cảnh Niên bảo y không cần suy nghĩ nữa, y liền tận lực không nghĩ, không nghe, không nhìn đến. Quả thật cứ như vậy, gánh nặng trong lòng y liền không còn nặng nề như trước. Kì thật nguyên nhân lớn nhất là y cơ hồ không có thời gian để mà miên man suy nghĩ, bởi vì từ sau đêm đó, Ninh gia chủ tử liên tục ba ngày, cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh y, bồi y, hống y, thảo y niềm vui, Trình Dược không thể không thừa nhận, Ninh Cảnh Niên thật là một người bạn đời hết sức cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần hắn còn ở đây, hết thảy tựa hồ đều không để cho y lo lắng. Đương nhiên, Ninh Cảnh Niên liên tiếp mấy ngày đều nhàn nhã như không có việc gì làm cho Trình Dược thật sự không thể không hoài nghi, một người là đông gia của thương hào có căn tu (chi nhánh) rộng khắp cả nước có thể thoải mái như thế sao? Đến lúc Trình Dược cuối cùng nhịn không được hỏi đến chuyện này là vào môt ngày, sau giờ cơm trưa, Ninh Cảnh Niên lại ôm dính lấy y thành một khối, thân thân nháo nháo, quấn quít không rời, kết quả là đi đến trên giường. Ninh Cảnh Niên nhiệt tình như hoả, Trình Dược ỡm ờ, sau một hồi tai áp má kề, phiên vân phúc vũ qua đi đã là lúc trời ngã về tây, hai người đều mệt mỏi ngã vào nhau, thật lâu không thể nói chuyện. Trình Dược mỏi nhừ không dậy nổi, sau một hồi hoãn khí (bình ổn hơi thở), nhìn hắn mặt mũi tràn đầy mãn nguyện, một tay ôm lấy eo của mình, một tay tại trên người mình không ngừng vuốt ve, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là hỏi ra vấn đề này. Sở dĩ Trình Dược do dự lâu như thế mới hỏi ra là bởi vì Ninh Cảnh Niên dù sao cũng đã là một đại nhân, hơn nữa còn là người đem sinh ý Ninh gia quản lí đến vang dội, thậm chí có thể nói là danh chấn tứ phương, là một nhân vật mà ngay cả đương kim hoàng đế cũng phải mở miệng tán thưởng. Một người tại đầu đường đến cuối ngõ đều được truyền khắp nơi như vậy, thậm chí được người đời bắt đầu ca tụng như một nhân vật truyền kì, ai có thể tưởng tượng được hắn lúc này như một tiểu hài tử ham chơi không thèm quan tâm đến quản lí sinh ý, cả ngày trốn ở trong nhà quấn lấy ái nhân, ngủ xong rồi lại ăn, ăn no lại ở trên giường vận động, làm xong rồi lại ngủ, chuyện cứ như vậy mà vô hạn tuần hoàn? Trình Dược cũng không thể tưởng tượng, y cảm thấy Cảnh Niên nhất định là có ý định, có chuẩn bị rồi, chỉ bất quá là lúc đầu còn tín nhiệm, cuối cùng bị Cảnh Niên quấy rầy mãi liền chậm rãi có chút hoài nghi, bởi vì hiện tại Trình Dược đang trải qua cuộc sống mà từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghĩ tới, xa hoa phóng đãng. Xa hoa, Ninh gia là thiên hạ đệ nhất phú, có khả năng này cũng không cần Trình Dược thuật lại, còn phóng đãng, y quả thật là có nỗi khổ tâm cần phải trút hết a. Người như Trình Dược làm cho người ta ấn tượng chính là tình cảm cùng dục vọng của y đều là bình đạm như nước, không nóng không vội, thậm chí có thể nói là nếu không tinh tế phẩm thường thì chắc chắn sẽ không phát giác được. Y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, y và Cảnh Niên cả ngày cơ hồ ngay cả giường cũng không xuống, cứ như thế cả người xích thân loã thể dính vào nhau cùng một chỗ, mà ngay cả lúc ngủ cũng đều là gắt gao quấn vào nhau. Quần áo sớm đã là vật vô dụng, lúc hạ nhân đưa đồ ăn đến đều là trốn ở trong chăn, hạ nhân vừa đi là lại loã thể dính sát vào nhau mà ăn, nhưng càng về sau, đồ ăn phong phú tinh sảo đều bị quét qua một bên, hai người lại điên loan đảo phượng thành một khối. Trình Dược cũng không phải một người cố chấp, bảo thủ, ngược lại, chỉ cần y đã nhận định, bất kể là đúng hay sai, y đều kiên trì tin tưởng vào quyết định của chính mình. Vào thời khắc đáp ứng cùng Cảnh Niên bên nhau, y đồng thời dâng cả thể xác cùng tâm của mình. Đã gật đầu đồng ý, nếu tiếp tục dè dặt lui bước sẽ đều trở nên dối trá. Giữa tình nhân sống chung với nhau, hoan ái ắt không thể thiếu, bắt ái nhân có đầy đủ yêu cầu về thể xác cùng tinh thần khoẻ mạnh cấm dục là một chuyện rất tàn nhẫn, huống chi, trong quá trình hoan ái, chính y cũng hưởng thụ được nhiều khoái cảm, bởi vậy Trình Dược cũng không có cự tuyệt Cảnh Niên cầu hoan. Chỉ là, không cự tuyệt không có nghĩa là có thể chịu được a! Nhất là liên tục mấy ngày, không phải một…mà…mà….là…lại là ba a, vận động trên giường trở thành hoạt động hằng ngày trong cuộc sống, liền ngay cả cơm cũng biến thành thực phẩm phụ trợ giúp cho hoạt động này mà thôi! (em chỉ biết câm nín với hai anh a, nếu có 1 ngày hai anh chết trên giường thì quả là một cái chết đẹp a =_=!!) Tính toán thời gian, bọn họ nhốt tại trong phòng đại khái đã ba bốn ngày, thân thể Trình Dược có cường tráng như thế nào đi nữa, mỗi ngày đều làm loại sự cực kì hao sức khoẻ cùng tinh lực sống này cũng vẫn là cảm thấy ăn không tiêu, mỗi lần nghỉ ngơi sau khi làm, tay chân của y đều có cảm giác tê dại, đến nỗi ngay trong quá trình làm đều cảm giác thấy thắt lưng như bị tận lực loan chiết (bẻ gãy), nhưng cũng chỉ có hai hàng lệ có thể biểu đạt. Biết rõ sẽ còn tiếp tục xảy ra vấn đề như vậy, lúc này ngẩng đầu liền nhìn thấy tên đầu sỏ vẻ mặt đầy mãn nguyện, Trình Dược bạo phát. Cẩu bị bức có thể nhảy tường, Trình Dược bị bức nóng nảy…liền quan tâm đến vấn đề công việc của Cảnh Niên. Cũng không biết tại sao Ninh gia đại đương gia ở bên ngoài uy phong bát điện lại có một chút sợ vợ. Vào lúc Trình Dược vẻ mặt đứng đắn mang theo chút nghiêm túc hỏi hắn sao không đi làm, như thế nào xử lí sinh ý Ninh gia, Ninh đại đông gia mấy ngày nay đem Trình Dược ăn đến no nê, sau cười cũng no nê, no bụng liền ngay cả ngủ cũng có thể trộm cười nay chột dạ. Đương nhiên, ngươi chột dạ đã là kém một bậc, nếu như lại còn để cho người khác nhìn ra lòng ngươi không vững, vậy sẽ không còn có thể tiếp tục chờ đợi bất luận cái gì cứu vãn đường sống a. Ninh Cảnh Niên làm sinh ý đã vài năm, trở thành thương nhân lâu như vậy, điểm ấy hắn chính là khắc sâu minh bạch, cho nên lúc hắn chột dạ, biểu hiện thoạt nhìn vô cùng đứng đắn. Hắn cố gắng ngiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn rất chi là phi thường nghiêm túc, phi thường chăm chú, một bộ biểu tình nghiễm nhiên giống như cùng thương khách nói chuyện làm ăn. Mi mắt có chút rũ xuống nhưng thoạt nhìn lại giống như đang bày mưu tính kế, trí giả mà định liệu trước làm cho người ta không khỏi tín nhiệm hắn, kính ngưỡng hắn. “_Người lãnh đạo thành công khi tự thân làm mọi việc, nhưng người lãnh đạo có năng lực là khi biết khai thác tài năng, giá trị của thủ hạ, để cho bọn họ có thể phát huy sở trường. Công dụng của người lãnh đạo cũng không phải là chỉ chỉ huy thủ hạ, sai bọn họ đi làm gì thì làm cái đó mà là làm cho thủ hạ của mình hiểu được chính mình có khả năng gì, đã học được cái gì thì tự giác đi làm.” Nếu là nói chuyện tình mấy ngày nay làm cho Ninh Cảnh Niên trong nội tâm Trình Dược rơi xuống ấn tượng xấu, chính là một cái ham hưởng thụ, vậy bây giờ, những lời này của hắn không thể nghi ngờ lại làm lòng y dựng nên một người vĩ ngạn như một bia đá lớn, Trình Dược đối với hắn cảm giác nhìn với một cặp mắt khác xưa, không khỏi có chút ngẩn ngơ. Lời nói còn chưa nói xong, vẫn đang tiếp tục, chỉ có điều trong lúc nói, Ninh Cảnh Niên nhìn thấy Trình Dược trong mắt không thể che giấu gia tăng tán thưởng, trong lòng phủ một lớp mật ngọt, lại bắt đầu không có hình tượng mà đến gần, tiếp đến chính là một nụ hôn nóng bỏng. Sau đó Ninh Cảnh Niên nói cho y biết, lãnh đạo như hắn bất quá chỉ là người cung cấp sân bãi cho bọn họ thi triển sở trường mà thôi, bởi vậy vắng hắn trong một thời gian ngắn cũng không ảnh hưởng gì. Trình Dược cũng không phải là một thương nhân cho nên không rõ những lời này chỉ là Ninh Cảnh Niên tứ lượng bát kim (trăm phương nghìn kế ấy) tìm ra lí do thoái thác. Không nói đến chuyện làm ăn thì cần phải đối mặt với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, cần xử lí đủ loại sự tình, thân là người lãnh đạo không phải chỉ có khai thác năng lực của thủ hạ, còn phải có năng lực để bọn họ có thể tâm phục khẩu phục, càng cần hơn nữa là phải luôn luôn sẵn sàng chuẩn bị bí quyết, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn rõ ý niệm trong đầu bọn họ. Một người giống như một hạt cát, là một cá thể. Hiệu buôn giống như một cái mâm chứa vô số hạt cát, người lãnh đạo cầm lấy cái mâm chứa cát này, nếu không muốn phạm sai lầm để cho hạt cát trượt ra khỏi mâm thì phải thời thời khắc khắc duy trì cân bằng, nếu như một chút không cẩn thận sẽ khiến cho mâm chao đảo, hạt cát văng ra khắp nơi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ (thật là thâm thúy, đang tự hỏi tác giả nghề nghiệp chính là làm lão bản sao) Hiện tại người lãnh đạo đào ngũ vắng mặt, này mâm cát là đang đặt ở tình trạng lung lay không ngừng, hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Hình tượng một chút mà nói, chủ tử có mặt thì bọn hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, chủ tử vừa đi sẽ không ai phục ai, bắt đầu làm một ít sự mờ ám, ít chuyện mờ ám này chậm rãi lan ra, trở nên ngày càng lớn, kết quả cuối cùng chỉ sợ cũng không phải chuyện mà chủ tử có thể vui mừng khi nhìn thấy. Nếu có mặt chủ tử, hắn không chỉ có thể tạo hiệu quả trấn thủ, càng có thể nhìn rõ mọi người mờ ám, tại lúc chút ít sự tình còn chưa có tạo thành nguy hiểm lớn liền kịp thời ngăn chặn hoặc bóp chết. Đúng vậy, chỉ là xử lí các vấn đề của thủ hạ thôi cũng đủ làm cho đông gia như Ninh Cảnh Niên đau đầu chứ đừng nói chi đến một mớ công văn còn đang chờ hắn tự mình đi xử lí cùng sinh ý. Hắn đã từng mỗi ngày đều loay hoay vội vàng từ lúc sáng sớm cho đến tận đêm khuya, chân không chạm đất, hiện tại sinh ý càng làm càng lớn, hắn không thể so với trước đây nhẹ nhàng thảnh thơi hơn được. Chính là,l úc đó không có Trình Dược, hắn vui vẻ lấy công việc làm bạn để giết thời gian, làm cho chính mình không có thời gian để nghĩ tới cái khác, hiện tại, rất muốn ở bên làm bạn bồi y, hắn hận không thể đem tất cả sự vụ đều bỏ qua một bên, dùng tất cả thời gian để ở bên y. Bắt đầu nén giận chính mình lúc trước tại sao lại đem sinh ý phát triển ra lớn như thế, khiến cho hôm nay sự vụ càng ngày càng nhiều, vào lúc Trình Dược hỏi tới, Ninh Cảnh Niên hiểu rõ quả thật  đã đem chuyện mình là Ninh gia đại đông gia hoàn toàn vứt ra sau đầu, hiện tại bị y nhắc nhở như thế, ngoài chột dạ ra còn không khỏi âm thầm thở dài, thời gian hạnh phúc chính là luôn như thế ngắn ngủi. Cuộc sống an nhàn thoả mãn như vậy, Ninh Cảnh Niên còn muốn tiếp tục, nhưng hôm nay Trình Dược cũng bắt đầu hoài nghi, mặc dù tạm thời hù cho qua nhưng vẫn là không thể tiếp tục như thế, chỉ sợ đến lúc đó có đem thần tiên ra bảo chứng thì Trình Dược cũng sẽ không tin (anh Dược từ hồi nào giờ có tin chuyện thần tiên sao).Vô số sự thật bày ra trước mắt, cổ kim vãng lai (từ xưa đến nay), những kẻ chỉ lo hưởng thụ, lãng phí của cải gia đình, con cháu đời sau chẳng phải đều là miệng ăn núi lở? Nhớ rõ lúc trước khi nói đến những loại người này, Trình Dược đều là tương đối khinh bỉ, thế là vì để duy trì hình tượng một người vĩ ngạn trong lòng y, cũng là vì để duy trì một cuộc sống giàu có bình an cho Trình Dược về sau, Ninh Cảnh Niên cho dù là vô vàn không muốn cũng chỉ có thể gạt lệ cầm cương. Mà vào lúc Trình Dược hỏi Ninh Cảnh Niên chuyện này, bên ngoài Cảnh Niên hiên, cả Ninh phủ tựa hồ cũng không hề an tĩnh. Sinh ý là trượng phu quản lý, trong nhà là nhạc mẫu quản, tuy nói Quách Tường tại Ninh gia địa vị chỉ là một nhị phu nhân nhưng không có nghĩa là chuyện tình trong Ninh gia cũng sẽ không biết. Ngày ấy, Ninh lão phu nhân biết được Ninh Cảnh Niên đem người kia về, sau khi khóc rống rồi tỉnh táo lại, chuyện thứ nhất chính là phân phó hạ nhân không được lắm miệng, chuyện thứ hai chính là giấu giếm chuyện này với nhị phu nhân. Tục ngữ nói, tai vách mạch rừng, cái gọi là tục ngữ chính là muôn đời truyền lưu, dựa vào kinh nghiệm thực tế của bách tính để xác thực tính chuẩn xác sau đó mới một đời lại một đời truyền xuống, người người đều có thể lanh lảnh đọc thuộc lòng. Lần này những lời này lần nữa phát huy tối đa a, bởi vì không quá ba ngày, sự kiện này cũng đã đến tai Quách Tường. Lúc Quách Tường biết chuyện này cũng không có bất luận hí kịch gì đáng nói. Ninh Cảnh Niên là trượng phu của nàng, bình thường nàng hỏi thăm đến tình hình trượng phu, tuyệt không có bất luận kẻ nào chỉ trích phê bình…Lúc đầu, biện pháp giữ bí mật của Ninh lão phu nhân quả thật là không tồi, liền ngay cả thiếp thân nha hoàn bên người nàng-Thuỷ Nhi cũng chưa từng nghe các nha hoàn khác nói điều gì. Nhưng lão phu nhân làm cho mọi người giấu chính là Ninh Cảnh Niên dẫn theo người khác trở về, lại không bảo nhân gia là không được nói Ninh gia chủ tử một mực trốn trong nhà không có xuất môn nha! Quách Tường vừa biết tin tức này tổng cảm thấy có phần kỳ quái, Ninh Cảnh Niên là ngưởi bận rộn, đừng nói là ở trong nhà một lát, liền ngay cả mấy ngày mấy đêm cũng không trở về cũng có, như thế nào mấy ngày nay lại một mực ở tại Cảnh Niên hiên? Quách Tường đoán là hắn có phải hay không bị bệnh, nhưng Cảnh Niên hiên vẫn là bị cấm chỉ không được đi vào, lòng nàng liền nóng như lửa đốt, để cho Thủy Nhi đi hỏi thăm. Lúc đầu Thuỷ Nhi còn không có thể hỏi thăm ra được cái gì, nhưng là lúc đi đến một chỗ hẻo lánh, trong lúc lơ đãng lại nghe được vài cái nha hoàn đang thầm thì to nhỏ gì đó, tò mò cẩn thận nghe, nghe xong một nửa đã quá sợ hãi liền nhanh chóng chạy về phòng tiểu thư nhà mình, thở hồng hộc nói: “_Tiểu….tiểu thư, ta nghe nói cô gia mấy ngày trước ôm về một nữ nhân mặc y phục màu đỏ, vào Cảnh Niên hiên sau đó đều không có đi ra, người đưa cơm tới còn nói nghe được bên trong truyền ra âm thanh dâm đãng, tóm lại…tóm lại….chính là….” Là cái gì, tiểu thư nhà nàng đã nghe không vào, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, sợ hãi không cử động, sau nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, hỏi Thủy Nhi đây là thật? Thuỷ Nhi đau lòng tiểu thư nhà mình nhưng vẫn là gật gật đầu. Quách Tường sắc mặt lại biến vài phần, thân thể lung lay vài cái, nếu không phải đang ngồi, sợ sẽ là té trên mặt đất. Nàng kinh ngạc nhìn một chỗ, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cắn môi đứng lên, đi ra cửa. “_Tiểu thư, người đi đâu?” Thuỷ Nhi hỏi nàng nhưng nàng cũng không trả lởi, Thủy Nhi sợ nàng làm ra việc ngốc gì đành phải một mực theo sau nàng mà đi.