Paris, tháng 11 Tuyết rơi phủ trắng cả một thành phố hoa lệ!! Tầng 99 của một tòa cao ốc, một bóng cô gái mỏng manh lại mang chút gì đó cô độc. 6h tối, đèn đường đã nhen nhóm thắp lên, nhưng tầng 99 đó lại vẫn là một màu u tối. Nó đứng ở ngay cửa sổ, nhìn ra bầu trơi âm u phủ đầy tuyết, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp…. 5 năm rồi! Kể từ ngày Huyền cơ lên làm người đứng đầu Death, cũng theo đó cái tên Lâm Yến Vy hoàn toàn biến mất. Năm năm này, nó đã tự một mình đứng lên, tự mình gánh vác, phế bỏ đi Tứ Vương Nữ Tước cũng là điều cuối cùng nó có thể làm vì những người đã luôn luôn bên nó….. Nó để lại Thư Tâm, vì cô ấy quá cứng đầu, dám dùng anh trai nó ra để uy hiếp. Nó ghét nhất việc ai uy hiếp mình nhưng đành thỏa hiệp, vì nó không muốn anh trai vì nó mà đau khổ… Cốc.. cốc.. Bỗng một tràng tiếng gõ cửa vang lên, phá đi sự tĩnh lặng đến đáng sợ này. -Vào đi!!! -Lâm Yến Vy! Chị đang làm cái quái quỷ gì vậy? - Thư Tâm còn chưa kịp bước vào thì đã thấy tiếng vang lên rồi!! -Có chuyện gì? - nó cũng không rảnh mà để ý lời của cô, đi thẳng vào vấn đề chính! -Chị không thể vòng vo hơn được à?? -............... -Thôi được rồi!! Bố mẹ chị kêu em nói với chị! Tuần sau chị phải về nước. Chị bỏ sang đây mấy năm rồi.. không thấy mặt mũi trở về. Bố mẹ chị chuyển từ Mỹ về Việt Nam cũng là để được sống cùng với chị. Mà chị lại bỏ sang Pháp. Giờ hai bác đang rất giận.. -chưa gì mà Thư Tâm đã tỏ vẻ con dâu ra rồi. Nó nghe Thư Tâm Nói thì cũng chợt nghĩ. Nó bỏ sang đây cũng quá lâu rồi…. Bố mẹ nó giờ cũng về VN định cư rồi… haizzz -Ừm. Tuần sau chị sẽ sắp xếp công việc để về… Thư Tâm bỗng ngạc nhiên. Nó bỏ đi lâu vậy, ai nói cũng không về. Vậy mà bây giờ lại đồng ý dễ dàng vậy. Thật đáng ngạc nhiên… -Ok. Chị nhớ đó nhé!!... Chị có muốn đi ăn gì không??? -Ra ngoài đi!!!! - nó ngán ngẩm mà lắc đầu rồi phất tay… -Hừ. Đúng là chị thật khó chiều mà.. Rồi sau tiếng cạch. Căn phòng lại trở lại yên lặng… Nó mệt mỏi lấy tay xoa đầu, rồi tiến lại bàn làm việc. Bật đèn bàn lên, hoàn thành cho xong công việc thôi… 11h đêm, đem mấy sổ sách làm xong nó mới xách túi đi về… Chậm rãi đi trên đường, ánh đè neon sắc cam ấm áp, phủ trên đó là những bông tuyết bay bay. Nó yêu nước Pháp, vì sự mĩ lệ của nó… Ở đây còn có loài hoa nó yêu.. Hoa oải hương, màu tím của nó gợi cho người ta một cảm giác đượm buồn, xong lại mang chút gì đó tươi mát… Mà cũng thật là khó tả mà.. Bước vào nhà, phủi đi lớp tuyết phủ trên người… Nó thấy mình sắp đông luôn rồi… Ước mơ của nó chỉ là, một vào ngày nắng đẹp trên Paris, có thể đội một chiếc mũ vành to, cầm một cái máy ảnh. Đến chân tháp Eiffel chụp ảnh, đến quảng đường nhìn chim bồ câu bay… Đến Provence hái oải hương… Nhưng mà sống trên nước Pháp này 5 năm.. ngay cả cái ước mơ nhỏ như vậy nó cũng chưa từng thực hiện được…….Nhắc đến Provence là nhắc đến một chuyện tình lãng mạn, nó không như mơ mà mang nhiều trắc trở… chuyện tình này cũng có thể nói là tình yêu oải hương… Ngày xưa ở một ngôi làng nhỏ yên bình tại vùng Provence, nước Pháp, có hai đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Tại đây, cả hai đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt một cành hoa oải hương tách đôi và cho vào hai chiếc lọ nhỏ và mỗi người giữ một lọ. Một ngày kia, chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chữa trị. Nếu câu chuyện kết ở đó, thì đâu có gì để nói. Mười lăm năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. Kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa một lần rời khỏi ngôi làng đầy ký ức tuổi thơ. Cô mở một trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày, cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió và hy vọng một ngày nào đó anh sẽ trở về. Vào một buổi chiều anh đi dạo về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. Hai người đã gặp lại nhau sau, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn. Họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay. Cô gái liền nhận ra đó chính là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi suốt 15 năm nay. Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia hai người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa. Sau một thời gian, ký ức xưa đã trở lại. Họ yêu nhau và tin rằng sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng số phận họ lại một lần nữa bị chia cách. Cô gái mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thủy tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi..