Đêm khuya yên tĩnh, nhóm người giúp việc trở về tầng lầu dành cho người giúp việc ở phía sau. Quản gia thì ngủ lại căn phòng nhỏ ở tầng ba, thuận tiện cho việc chăm sóc ông Trì. Trong khoảng thời gian ngắn, trong nhà cũ to lớn, chỉ có phòng bếp vẫn còn sáng đèn. Chung Dịch lật qua lật lại khắp nơi, quay đầu nhìn Trì Quân đang dựa vào khung cửa cầm điện thoại, không biết đang xem tin tức gì mà lông mày hơi nhíu lại. Cậu hỏi: "Em chắc chắn chỗ này có sữa bột sao?" Trì Quân ngẩng đầu, liếm môi dưới nói: "Không chắc chắn lắm." Chung Dịch: "..." Cậu thở dài, quay người, mở rộng vòng tay ra về phía Trì Quân và nói: "Lại đây." Trì Quân nghiêng đầu mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Cũng không đến mức này đâu." Nói như vậy nhưng vẫn bước về phía trước, được Chung Dịch ôm vào trong ngực. Ở tư thế này, hai lồng ngực áp vào nhau. Với khoảng cách 1cm, hai trái tim cùng chung nhịp đập, tiếng tim đập dần hòa vào nhau. Chung Dịch giống như đang dỗ dành một bạn nhỏ đang bực bội và đang gồng mình lên. Cậu vươn tay vuốt tóc Trì Quân, xoa gáy rồi chậm rãi xoa sống lưng. Thân thể Trì Quân hơi thả lỏng, vẫn là giọng cười kia, nói: "Anh làm cái gì vậy?" Chung Dịch nói: "Anh sẽ ở bên em." Trì Quân dừng lại. Chung Dịch: "Anh sẽ không rời xa em đột ngột, sẽ không phụ lòng tin tưởng của em...!sẽ luôn ở bên em." Trì Quân cắn môi dưới, không nói. Hắn rất khó để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình. Mỗi ngày ở bên Chung Dịch đều rất thả lỏng và rất hạnh phúc. Nhưng nỗi đau trong quá khứ lâu nay đã được chữa lành, những vết sẹo lặng lẽ đọng lại nơi góc đáy lòng, vẫn luôn ở nơi đó. Sự an ủi của Chung Dịch lúc này dường như cũng không phải dành cho hắn, mà là cậu bé trong quá khứ, cắn răng trước giường bệnh của bà nội mình yêu thương muốn ngăn nước mắt. Cuối cùng chỉ có thể khóc lớn trút nỗi buồn. Khi đó, ông nội chắc chắn là người chịu đả kích lớn nhất, nhưng ông vẫn phải nuôi cả gia đình. Ba mẹ và cô mỗi người một ý, trên mặt có đau xót. Nhưng sâu trong lòng vẫn còn khó nói. Ít nhất Trì Nam Tang đã trở nên tức giận sau khi biết quyết định của mẹ xử lý cổ phần. Cho đến đám tang cũng chỉ là miễn cưỡng kìm nén tính tình của mình không cãi vã với anh trai. Lúc đó Trì Quân mới 6-7 tuổi, hắn bị Tùng Lan ôm đến mặc bộ vest nhỏ vừa người, nắm tay Tùng Lan đứng sau đội ngũ đưa tang. Hắng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh. Cô nhếch môi cười khẩy, trong mắt ba không giấu được mừng thầm, còn mẹ thản nhiên nói một câu: "Tiểu Quân, mọi người đều rất bận, con phải là một đứa trẻ ngoan." Làm một đứa trẻ ngoan. Tốt nhất làm cho Trì Dung cũng bỏ qua con trai con gái, đưa cổ phần cho hắn. Tất cả mọi người biết hắn rất đau khổ. Nhưng không ai có thời gian và sức lực để an ủi hắn. Sau đó, Tùng Lan mới từ trong miệng ba mẹ mình nghe nói Tiểu Quân im lặng hơn trước rất nhiều, tốt nhất đi gặp bác sĩ. Lúc này, Trì Quân chậm rãi giơ tay ôm lấy Chung Dịch. Hắn chui đầu vào bả vai Chung Dịch. Một lát sau, Chung Dịch cảm thấy trên vai hơi ẩm ướt. Trì Quân: "Cám ơn anh." <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3487924.png" data-pagespeed-url-hash=727437821 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.