Editor: demcodon Trương Hi: "Bên đó cũng là một nhà máy. Chị đã xem nội dung kinh doanh của bọn họ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra họ sử dụng 183 làm phần tử lọc. Đơn đặt hàng này chỉ là bước đầu, 1 tấn... em có đang nghe không?" Chung Dịch hoàn hồn trả lời: "Đang nghe." Trương Hi nghi ngờ nhìn cậu, như thể đang cố gắng nhìn ra điều gì đó từ gương mặt của Chung Dịch. Nhưng đã định sẵn làm cho cô thất vọng. Chung Dịch mím môi, không nhìn ra vui, cũng nhìn không ra tức giận. Trương Hi bỗng nhiên thở dài nói: "Tại sao em lại già dặn như vậy? Nếu không nói, ai tin em mới là sinh viên năm hai chứ." Đàn em à đàn em. Chung Dịch nhìn cô một cái nói: "Giá cả thì sao?" Trương Hi nhún vai. Cô xem như là nửa nhân viên bán hàng và kiêm nửa người phiên dịch. Với nỗ lực của bản thân hoàn thành đơn đặt hàng trong tầm tay. Loại cảm giác tự mình làm việc rất tốt, Trương Hi đã có chút trầm mê nó. Cô nhanh chóng báo cáo một con số, hơi đắc ý nói: "Nó cao hơn một phần ba giá cả Thịnh Nguyên đưa ra." Chung Dịch khách quan: "Nhưng bên Thịnh Nguyên có số lượng lớn, hơn nữa chi phí vận chuyển rất thấp." "Chi phí giữ kho sẽ cao." Trương Hi nói: "Chị luôn muốn hỏi, em thật sự cảm thấy điều khoản 70% tiền thuê kho của Thịnh Nguyên là chuyện tốt sao? Ba chị rất vui vẻ, chị không thể trực tiếp nói với ông ấy." Chung Dịch nhìn cô một cái. Trương Hi: "Chị không biết tình hình của em ở Thịnh Nguyên là thế nào." Ở một khía cạnh nào đó, cô và Chung Dịch, Trì Quân hoàn toàn là hai loại người. Gia cảnh tốt, lại không có áp lực. Nói thẳng ra, càng giống như Trương Tiếu Hầu. Hiện tại nói là có một chức vụ ở trong nhà máy, nhưng hầu hết thời gian vẫn là làm việc ở trường học. Ba mẹ cưng chiều đã trở thành sức mạnh lo lớn nhất của Trương Hi. Cô sẽ chăm chỉ làm việc, nhưng cũng không cảm thấy được mình sẽ làm gì khi mất đi công việc này. Lòng trung thành với nhà máy cũng đến từ "đây là một phần tài sản của ba tôi", mà không phải "đây là nơi tôi làm việc". Trương Hi: "Nhưng chị cảm thấy trong này có cái hố rất lớn. Không nói những cái khác, chỉ nói chuyện cất giữ này lẽ nào không phải là tránh nhiệm của Thịnh Nguyên xử lý sao? Tại sao còn muốn giao trách nhiệm cho chúng ta?" Dưới cái nhìn của thầy Trương đây là Thịnh Nguyên gánh vác 70% tiền thuê kho. Nhưng dưới cái nhìn của Trương Hi, đây là bên mình vô duyên ra 30% chi phí. Chung Dịch chờ cô nói xong mới trả lời: "Đúng. Nhưng Thịnh Nguyên có thể không hợp tác với chúng ta, mà chúng ta lại cần khách hàng là Thịnh Nguyên này." Trương Hi im lặng. Chung Dịch: "Tiền thuê kho 70%... Chỉ cần chúng ta viết một con số cao hơn trong hợp đồng thuê kho, có thể vô duyên lấy được một khoản tiền từ Thịnh Nguyên. Thậm chí xóa sổ 30% còn lại." Trương Hi chậm rãi trừng mắt nhìn. Chung Dịch: "Nhưng tôi và thầy Trương cũng không dự định và không có làm như vậy. Tại sao?" Trương Hi hiểu rõ. Vấn đề mình nghĩ đến, Chung Dịch và ba mình cũng đã từng nghĩ đến. Nhưng vì nhiều lý do khác nhau thúc đẩy bọn họ làm ra dưới cái nhìn của mình hoàn toàn là lựa chọn lỗ vốn. Cô suy nghĩ một chút trả lời: "Vì uy tín kinh doanh?" "Có một nửa đi." Chung Dịch nói: "Mấy chữ này nói ra quan trọng, nhưng trên thực tế rất mịt mờ. Chỉ có đủ thực lực và chất lượng mới có đủ tư cách nói về uy tín. Về phía Thịnh Nguyên, điều kiện 70% vừa có lợi cho tôi vừa là cấp bẫy cho tôi, chỉ xem tôi xử lý như thế nào." Tần Lâu vào nghề muộn và luôn là người đi đầu. Vì vậy không định nhúng tay vào các cuộc đấu tranh giữa phe Thượng Hải và phe Bắc Kinh. Dù vậy, nếu như trong tổ có người đào hố cho Chung Dịch, là một "phe chính giữa" thì Tần Lâu cũng sẽ chọnmắt nhắm mắt mở. Dưới cái nhìn của y, Chung Dịch nên nghĩ đến tương lai sẽ đối mắt với tất cả khi đi theo con đường của Trì Quân tiến vào Thịnh Nguyên. Thực tế là Chung Dịch xác thực đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Cậu coi trọng giá trị của thủy tinh số 183 và thị trường khổng lồ trong tương lai, cũng không để ý đến những khoản lỗ ngắn hạn. Trương Hi đi theo con đường nước ngoài nên có chút thu hoạch. Điều này xác thực làm cho Chung Dịch khá vui. Nhưng tiêu điểm của cậu vẫn đặt nhiều ở trong nước. Chỉ cần dự án của Thịnh Nguyên hoàn thành viên mãn và công viên nước bắt đầu đi vào hoạt động thì nó sẽ trở thành bảng hiệu sống của thủy tinh số 183. Điểm ngắn hạn hoàn toàn không làm mất đi lợi ích cốt lõi và có thể đổi lấy đơn đặt hàng dài hạn hơn. Dưới cái nhìn của Chung Dịch, điều này thậm chí không cần phải lựa chọn. Trương Hi thở dài: "Cuộc đấu tranh sự nghiệp của mấy người thật sự phức tạp." Cô chỉ muốn ăn uống, không biết làm sao ba không cho. Chung Dịch nhìn cô không nói gì thêm. Trong lòng nghĩ thầm: Trương Hi nghĩ như vậy, còn Trương Tiếu Hầu thì sao? Bây giờ là học kỳ đầu tiên của năm thứ hai đại học. Dựa theo vẫn mệnh quỹ đạo ban đầu, sang năm vào lúc này Trương Tiếu Hầu sẽ ra nước ngoài. Nhìn lại những trải nghiệm kể từ khi mình biết Trương Tiếu Hầu đến nay, Chung Dịch có thể nhìn ra một số lý do làm cho đối phương ra nước ngoài. Nhưng lại cảm thấy đó cũng không phải là yếu tố quyết định. Dù sao cũng nên có chuyện gì kích thích y, làm cho y càng thêm quyết tâm hơn. Điều đó chỉ có thể nhìn lại. Sau khi nói xong chuyện về Thịnh Nguyên, Trương Hi và Chung Dịch trở lại đề tài đơn đặt hàng ở nước ngoài. Cho tới bây giờ, công suất của nhà máy đã tràn ra không <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3480949.png" data-pagespeed-url-hash=912308267 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">