Trên mu bàn tay, từng đợt đau đớn truyền tới. Tuy không hề kịch liệt, lại khiến cho Lâm Gia Bảo hận đến ngứa răng. Buổi chiều, Đông Phương nhìn thấy, liền hỏi hắn, làm sao mà mu bàn tay lại bị thương như vậy. Lúc đó, đúng là Lâm đại thiếu gia vô cùng thích ý, bên môi liền câu lên một nụ cười ái muội khiến người nhìn thấy liền mơ màng, đáp lại một câu nhẹ nhàng rằng, hắn muốn bắt một con mèo nhỏ đầy hoang dã, lại bị nó quào phải, liền nhận được ánh mắt hâm mộ của tên Đông Phương luôn bị thê quản chế đến gắt gao này. Nhưng, bản thân hắn tự biết chuyện nhà hắn. Dù vậy, thì khi Lâm Gia Bảo vừa nhớ tới cái kẻ đã gây nên mấy vết thương này, liền hận đến mức không thể nhai xuống uống máu, làm nuốt tươi luôn cái lão nam nhân không biết tốt xấu kia. Nghĩ đến, hiện tại, lão nam nhân đang ở trong phòng chờ hắn sủng hạnh. Tâm tình của Lâm Gia Bảo lại tốt lên một chút rồi đi. Lâm gia vốn đời đời quan lại là dòng dõi thư hương, hắn là một đời hương hỏa duy nhất. Cho nên, từ lúc hắn vừa mới ra đời liền được được dạy đõ bởi một nền tảng giáo dục thượng đẳng nhất dành cho công tử thế gia, mọi việc làm quá mức huyết tinh liền không thích hợp với hắn đi. Có điều, lâu lâu lại được thay đổi một loại phương thức ăn mồi, thì hắn vẫn rất tình nguyện mà tiếp thu. Buộc chặt lại lớp vải đã băng bó cẩn thận mu bàn tay bị thương, mặc kệ hai vạt áo ngoài vốn chưa có buộc chặt, lộ ra lồng ngực mới vừa tắm rửa xong vẫn còn mang hơi nước, cũng không hề tự nhìn thấy thân thể của hắn đang tản mát ra một loại ý vị dụ hoặc ái muội nào đó, khiến cho nô tì đang quỳ gối hầu ở bên chân phải e thẹn đỏ mặt. Sau khi liếc mắt một cái vừa nhìn thấy biểu hiện này của nô tì nọ, Lâm Gia Bảo đã xác định rõ mị lực của hắn vẫn không giảm chút nào, vẫn phong độ lẫm lẫm, mà đứng dậy bước về phía phòng ngủ của hắn. Bên trong, tầng tầng vải lụa mỏng dập dờn, mông lung như sương mù. Lâm Gia Bảo vén lên lớp lụa mỏng đang thấp thoáng bay lượn này, hài lòng nhìn thấy cái lão nam nhân đã khiến hắn tức giận đến mức đã từ chối lời mời đầy thịnh tình của Đông Phương, mà phải vội vã chạy về trong phủ. Vươn một tay xốc lên lớp màn mỏng manh bao trùm lên quanh giường. Thân thể của Thuận Lâm đều hoàn toàn trần trụi, hạ thân chỉ xuyên mỗi một cái tiết khố, đang nằm ở giữa chiếc giường lớn duy nhất ở trong phòng này. Tứ chi đều bị xích sắt khóa lại, cột vào bốn cột giường. Màu đen của xích sắc càng làm nổi bật làn da màu nâu đồng bóng loáng của y. Cả cơ thể của y đang trong trạng thái cương cứng, càng dễ dàng để lộ ra cơ bắp rắn rỏi. Ban đầu, Thuận Lâm bị lăn qua lộn lại đã mệt đến mức ngủ thiếp đi mất. Hiện tại, y vừa ngủ xong cả một giấc liền tự tỉnh lại. Trong miệng của y đang bị nhét kín lại, vốn không có cách nào nói ra được mấy lời lẽ cầu xin, tha thứ gì đó khiến hắn mất hứng được nữa. Y chỉ có thể trợn tròn đôi mắt, vừa uất ức, cam chịu, lại vừa phẫn nộ, lên án nhìn chằm chằm Lâm Gia Bảo. Khi vừa nhìn thấy y đã ngoan ngoãn bị trói nằm trên giường của hắn thế này, Lâm Gia Bảo rất là thoả mãn. Trong lúc hắn đang đi trên đường trở về, đầu óc cũng không chỉ có trải qua một lần ảo tưởng ra, dáng vẻ của Thuận Lâm khi nằm ở trên giường. Càng không có cái hình ảnh gì có thể so với bộ dạng của cái lão nam nhân này, chân chính, thật sự đang nằm ở một chỗ mà hắn có thể dễ dàng liền chạm vào, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, càng nghĩ càng khiến cho mỗi mạch máu của người ta căng phồng. Hắn chậm rãi tiến đến gần, Thuận Lâm đang dùng ánh mắt nghẹn ngào, cầu xin nhìn chăm chú hắn. Chóp mũi của hắn thít chặt, vừa hít sâu một hơi vào. Quả nhiên, không hổ là chuyện nhờ Lâm Phúc làm a. Kể cả hương thơm được tẩm lên trên thân thể của Thuận Lâm cũng là loại Mê Điệt Hương mà hắn thích nhất. Tuy rằng, mùi hương này không hợp với lão hán thô ráp như Thuận Lâm một chút nào cả. Bàn tay của Lâm Gia Bảo bao phủ lên da thịt màu đồng cổ phơi bày ở trước mắt, vuốt ve vòng eo không thể mềm mại như nữ nhân, nhưng lại hết sức dẻo dai có co dãn của Thuận Lâm. Trong đầu liền hiện lên vài mạt mỉm cười nhớ thương của những nữ nhân từng ở trên giường với hắn, hắn linh cảm được bản thân mình sẽ có một buổi tối thật tươi đẹp nha. Khi Lâm Gia Bảo xoa nắn thân thể của Thuận Lâm, Thuận Lâm lập tức run rẩy lên một trận. Tiếp theo, y đã bắt đầu kịch liệt giãy dụa lên, trong miệng ô ô lên tiếng. Chiếc còng sắt màu đen cứng rắn đang khóa chặt ở nơi cổ tay rất rắn, liền nặng nề ru lắc dữ dội, va đập lên trên thành giường lớn được làm từ gỗ tử đàn cũng đều hoàn toàn không có chút sứt mẻ nào cả, nhưng lại lôi kéo đến cổ tay của Thuận Lâm liền ửng đỏ, rướm ra vệt máu. Bây giờ, Lâm Gia Bảo thật sự rất hài lòng. Bàn tay của hắn đang xoa vòng eo của Thuận Lâm từ tốn mà trượt xuống, đến nơi bí ẩn mà hắn vẫn rình rập. Hắn cảm thấy bản thân đã tiêu tốn quá nhiều thời gian cùng tinh lực ở trên thân của cái lão nam nhân thô kệch, tầm thường, không đủ tư cách này rồi đi. Hiện tại chính là lúc hắn đã có thể trực tiếp đi vào đề tài chính rồi. Sắc mặt của Thuận Lâm đã trắng bệch, thân thể giãy dụa càng lúc càng dữ dội, ở trong đôi mắt toát ra ý tứ cầu xin. Lâm Gia Bảo nhìn ánh mắt của Thuận Lâm vừa ngoan ngoãn cam chịu, lại vừa uất ức, phẫn nộ. Bỗng nhiên, hắn nổi lên thương hại. Y vốn là lão nam nhân chưa từng trải qua hoan ái lần nào, bây giờ liền đã bị trói chặt dường như là con chim bìm bịp chỉ bị mổ xẻ. Mà y lại trưởng thành còn cao lớn hơn hắn hẳn một cái đầu, trong lúc này, y lại hoảng sợ, gấp đến độ mù quáng cũng không thể so với một con thỏ hung hãn muốn cắn người nữa đi. Cho nên, bàn tay vốn định sờ soạng đến phía sau, do dự một chút, liền chuyển tay, vươn tay nắm chặt phía trước. Lâm đại thiếu gia là người nào, kinh nghiệm hoan ái vô số, ít nhiều cũng tự xưng là cao thủ, lại không phải đã đọc qua ít nhiều điển tịch rồi đi. Chỉ là đùa bỡn một lão nhân chưa từng trải qua hoan ái, không phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao? Từ trước đến nay, Thuận Lâm đã ba mươi bốn tuổi vẫn còn chưa cưới vợ, cơ thể vốn chưa từng trải qua vui sướng đến vậy. Y dần dần không giãy dụa nữa. Hô hấp từ trong lỗ mũi càng lúc càng nặng nề. Do trong miệng vẫn còn bị bịt kín, âm thanh phát ra lại càng thêm hàm hồ, không rõ. Nhưng từ trong lỗ mũi lại truyền ra tiếng rên rỉ có chút mềm nhũn, ngọt ngào. Cả người của y chập trùng chấn động. Trong chốc lát, chỉ cảm thấy một tia ánh sáng trắng lóa, lóe qua ở trước mắt, Thuận Lâm liền yên tĩnh lại. Thừa dịp Thuận Lâm đang thất thần, không còn giãy dụa nữa, thì Lâm Gia Bảo liền vươn bàn tay đã thấm ướt tinh dịch, mò đến phía sau của Thuận Lâm, thăm dò xoa nắn một cái. Thuận Lâm vẫn đang chìm trong dư vị cao trào, vẫn còn không có phản ứng gì cả. Lâm Gia Bảo liền yên tâm, tiếp tục lớn mật sờ soạng. Bỗng, phía dưới, ở ngay nơi khó nói hơi bị trướng đau, Thuận Lâm lập tức thức tỉnh, cơ thể liền giãy dụa kịch liệt lên. Lâm Gia Bảo lập tức phẫn nộ. Bởi, bây giờ, Lâm đại thiếu gia tự nhận là đã lấy ra mọi sự kiên trì cùng thân mật vốn trước nay chưa từng có, để đối đãi ôn nhu với y đến vậy, mà y còn giãy dụa phản kháng nữa. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm cái lão nam nhân chó ghẻ không biết tốt xấu này. Tuy rằng, tầm mắt hung ác của hắn vừa liếc mắt nhìn thấy cổ tay của Thuận Lâm đã nhuốm máu, thì tâm của hắn liền mềm nhũn một trận. Nhưng ngay lập tức, cự vật ở dưới hạ thân lại cứng rắn đến mức trước nay chưa từng có. – Ngoan ngoãn một chút. Sau đó, ngươi muốn cái gì, gia cũng đều đồng ý cho ngươi. – Ô ô … Thuận Lâm liều mạng mà lắc đầu. Ánh mắt khẩn thiết, cầu xin thảm thiết, tứ chi rắn rỏi giãy giụa. Chiếc giường lớn làm từ tử đàn liền rung lắc, loạn vang lên âm thanh kẽo kè kẽo kẹt. Lâm Gia Bảo tự kéo xuống vạt áo vốn không hề buộc chặt kia, xoay người liền đè Thuận Lâm xuống nệm giường, vẫn còn chưa quên dụ dỗ: – Ngươi lại… Giọng nói của Lâm Gia Bảo đột ngột im bặt. Đồng thời, ở phía sau, bất thình lình, xuất hiện một cây gậy to. Việc này chỉ là bất ngờ đối với Lâm gia bảo mà thôi. Còn đối với Thuận Lâm, từ đầu đến cuối, y vẫn luôn nhìn thấy.